"Nàng a, hiện tại lại muốn trở thành một bà quản gia nhỏ rồi, ngẫu nhiên còn có thể giúp đỡ
Đại bá mẫu xử lý một vài sự vụ trong phủ." Cố Dật Tín là trưởng tử Cố
gia, không giống với phụ thân của hắn, hắn có sự khoan dung của người
làm đại ca cùng sự lý giải riêng, cũng tôn trọng những trả giá của Mộc
thị tại Cố gia. Đối với Ngâm Hoan như em gái ruột, mấy năm chung đυ.ng
này, ngược lại hắn cảm thấy Ngâm Hoan càng thêm nhu thuận và chững chạc.
"Nàng không có nhắc tới ta sao?" Trên mặt Tô Khiêm Mặc thoáng hiện lên một
tia chờ mong, Cố Dật Tín thu lại tại đáy mắt, cười nói, "Cũng có nhắc a, lần trước nàng còn nói trân châu đen hiện tại càng ngày càng mập rồi."
Hai năm nữa đã trôi qua, trong tiểu kho hàng của Ngâm Hoan có thật nhiều đồ loạn thất bất tao mà Tô Khiêm Mặc đưa tới, bất quá ấn tượng nhất khắc
sâu nhất chỉ là nhện mập lông đen này.
"Đó chính là
giống thượng đẳng, ta lấy từ Tam ca mà." Tô Khiêm Mặc bản thân không sợ
những con vật này, hoàn toàn là cảm thấy thú vị, lúc ấy ôm tâm tình doạ
sợ nàng mà đưa qua, nào biết đâu nàng nuôn nó liền nuôi được hai năm.
Hai người không còn gì để nói, liền đều tự trở về nhà, mà Ngâm Hoan sau khi từ kia tiệm đồ ăn ngọt đi ra, trong tay Nhĩ Đông là một hộp điểm tâm
mới ra lò.
Ngâm Hoan ngồi trong xe ngựa, trong tay là một quyển sách ảnh thiết kế trang sức đeo tay, đây là thói quen của nàng
sau hai năm, lúc nào nàng cũng mang theo giấy bút. Nàng cố gắng nghĩ về
những mẫu trang sức mà những phụ nhân kiếp trước thường truy đuổi, liền
đánh dấu xuống những bức tranh này.
Trở lại Cố phủ, Ngâm
Hoan để Nhĩ Đông đem điểm tâm mua về đưa đi các phòng, đưa thêm cho Nhị
thiếu gia chi thứ hai nhiều hơn một phần, còn phần của Mộc thị liền do
nàng tự mình đưa qua.
Tư Kỳ năm ngoái đã thành thân, đã
là người phụ nữ búi tóc, nhìn thấy Ngâm Hoan tiến đến, cười khanh khách
từ trong tay nàng tiếp nhận cái hộp kia, "Tiểu thư sai người mang qua
được rồi, sao còn đích thân đem qua."
"Tư Kỳ tỷ tỷ, mẫu thân đâu." Ngâm Hoan đi vào nội thất, Mộc thị đang cúi đầu xem một quyển sách thật dầy, vẻ mặt đầy chuyên chú.
Ngâm Hoan đi chậm dần, bò lên giường êm, đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp bả vai
cho nàng, Mộc thị không quay đầu lại, chỉ cần thông qua lực đạo trên vai liền biết là nàng, "Con từ Thiên Ngọc các về rồi sao?"
"Đúng vậy a, con còn mua điểm tâm tại quán cuối đường Nam thị nữa, mấy ngày
trước con sai Nhĩ Đông đặt rồi, ngon cực kỳ." Ngâm Hoan vừa bóp vai vừa
nói, trên mặt Mộc thị lộ ra tia đồng ý. Trong hai năm qua đứa nhỏ này
càng ngày càng hiểu chuyện, cho dù lúc trước có người kín đáo phê bình
thân phận nàng không cao nhưng hôm nay cơ hồ không còn nghe những lời đó nữa, nên biết trong một toà đại trạch, những bí mật thường khó giữ, khi quản gia cần phải có thủ đoạn cần phải nhổ một hai cây đinh.
"Lão phu nhân lần trước ăn cũng nói không tệ." Mộc thị khép sổ sách lại, híp mắt lại, Ngâm Hoan xoa bóp hơn một khắc mới ngồi xuống, "Mẫu thân, con
có chuyện cầu mẫu thân giúp đỡ."
"Ta
biết ngay mà, hèn chi hôm nay đột nhiên con lại ân cần như vậy." Mộc thị mở mắt ra, thấy vẻ mặt giảo hoạt của nàng, cười nói.
"Những cửa hàng phía trước phía sau của Thiên Ngọc các tại Nam thị không có
cái nào tốt hết, con muốn mở một chi nhánh của Thiên Ngọc các tại Bắc
thị, mặc dù người ở đó hơi tạp, không bằng Nam thị nhưng con tin chuyện
làm ăn nhất định sẽ không kém, chỉ là nữ nhi không đủ vốn, cho nên muốn
nhờ mẫu thân giúp đỡ a." Lúc trước Mộc thị cho Ngâm Hoan quản lý một
tiệm trang sức cùng một bố y phường, về sau bố phường được Ngâm Hoan đổi thành chế y phường. Những tiệm này dù sao cũng đều là của hồi môn của
mẫu thân, trong hai năm qua Ngâm Hoan nằm mộng cũng muốn mở một cửa hàng của riêng mình.
"Hai cửa hàng kia vốn
chính là cho con." Mộc thị từ ái sờ sờ đầu của nàng, nàng từ Mộc lão phu nhân học được cách quản gia tốt, mà hôm nay đứa nhỏ này là học được
cách sửa cũ thành mới, riêng tiền kiếm được từ hai cửa hàng này, đều
vượt qua mấy cửa hàng hồi môn còn lại của nàng.
"Vậy được rồi, nữ nhi muốn tự mình mở một cửa hàng riêng, mẫu thân a, ngài
liền đồng ý với con đi, ngài không phải là thường nói sao, đúng là nữ
nhi phải dựa vào chồng, đúng là phải xem chồng là trời, nhưng không thể
đánh mất bản lĩnh của mình. Thứ nhất là của hồi mô, thứ hai là năng lực
kinh doanh, của hồi môn không phải là ai ai cũng phong phú, nếu con có
thể nắm chặt túi tiền của mình thì chồng tương lai của con làm sao xem
thường con được, phải không mẫu thân?"
Chuyện mà đời này nàng không dễ dàng thoả hiệp nhất đó là chuyện tiền bạc, bi
kịch kiếp trước nói cho nàng biết có tiền có thể sui ma khiến quỷ, dạo
này, rất nhiều người tham không phải là vì nó sao.
"Vậy riêng con có được bao nhiêu rồi?" Mộc thị bị lý thuyết của nàng thuyết
phục, hai năm qua sau khi đem lợi nhuận phụng dưỡng cho quan phụ mẫu còn lại là của nàng, nếu khấu trừ đi chi phí nhân công, Mộc thị thu được
cũng không ít, so với phỏng đoán của nàng còn nhiều hơn.
"Bên Bắc thị tiền thuê phòng tính theo quý, con muốn trực tiếp mua một căn
nhà, mẫu thân có thể cho con mượn năm trăm lượng không?" Ngâm Hoan trong lòng tính tính toán toán một chút, năm trăm lượng cũng tương đương bốn
thành (40%) của cửa hàng đi, bất quá không quan hệ, chi nhánh này chỉ
cần làm ăn tốt, có thể tiếp tục mở nữa.
"Năm trăm lượng tính cho mẫu thân là bốn thành, mẫu thân thấy thế nào?" Ngâm Hoan nhìn thoáng qua Mộc thị, chỉ thấy nàng cầm chìa khóa mở ngăn tủ
ra, từ trong trong ngăn kéo lấy ra một tấm ngân phiếu giao cho nàng,
"Người làm thì con để Lý chưởng quỹ giúp con tìm là được."
"Cảm ơn mẫu thân." Ngâm Hoan vui vẻ ra ngoài cầm lấy bút trên bàn, lấy ra
một trang giấy viết xuống khế ước, viết hai tờ, lấy một tờ ấn dấu tay
của mình giao cho Mộc thị, "Không thể để cho mẫu thân liền đem tiền cho
con mượn không minh bạch được, đây là khế ước, mẫu thân hảo hảo cất giữ
nha."
Mộc thị thấy nàng nghiêm túc chăm chỉ, trong lòng
cũng cao hứng, xem ra chuyện của Lục vương phủ đối với nàng cũng không
tạo thành ảnh hưởng gì, lại nói tới Mộc gia đối với chuyện này cũng hết
sức tức giận, nếu là Ngâm Hoan chính trực chờ đến tuổi để gả cho thế tử
mà Lục vương phi lại chơi chiến thuật kéo dài mà bên ngoài khắp nơi đồn
đãi là Cố gia tiểu thư được Lục vương gia định ra hôn sự thì còn có
người nhà nào dám tới cửa cầu hôn, thế này không phải là làm trễ nãi
nàng sao.
Bất quá năm nay Ngâm Hoan mới mười tuổi, mà thế tử kia đã mười lăm, cái tuổi này là bắt đầu nghị hôn, Lục vương gia sẽ
không kéo dài tuổi nghị hôn của con trai để xem Lục vương phi làm như
thế nào. Nếu là nàng không có hành động gì nữa, Mộc thị cũng không ngồi
yên, nàng định trở về Mộc gia một chuyến, cùng hai ca ca thương lượng
chuyện này, không có đạo lý người Hoàng gia các người thích làm gì thì
làm được.
Còn đối với Ngâm Hoan mà nói, nàng sở dĩ không
lo lắng, kiếp trước người thế tử kia cưới căn bản không phải tiểu thư
của Cố gia, Lục vương phi cuối cùng vẫn là toàn thắng. Nói sau tuổi nàng vẫn còn nhỏ, về việc này, nếu Tô Khiêm Doanh cuối cùng cưới người khác
thì những lời đồn đãi trong hai năm qua chính là tổn thương mà Tô gia
gây ra cho nàng mà nàng là người bị hại. Cuối cùng không chừng với tính
tình của Lục vương gia, còn cho nàng đền bù tổn thất.
Hôm nay toàn bộ tâm tư của nàng đã rơi vào chuyện mở cửa hàng ở Bắc thị,
hai ngày sau Lý chưởng quỹ liền cho nàng biết tin tức. Nói là bên Bắc
thị có một gian cửa hàng, vị trí không tệ, chính là giá tiền có chút
cao, cho dù là người Cố phủ cũng không giảm giá, trong thành Lâm An toàn là người cao quý, Cố gia nàng chẳng là gì.
Ngâm Hoan
suy đoán giá trị tấm ngân phiếu trong ngực, rồi cùng chưởng quỹ kia cò
kè mặc cả một phen. Cuối cùng nàng dùng tám trăm lượng mua gian cửa hàng kia, mặt khác chưởng quỹ thấy Ngâm Hoan là một cô nương còn nhỏ nhưng
miệng rất ngọt lại lanh lợi, tặng thêm cho nàng một cái tiểu viện phía
sau cửa hàng.
"Lý chưởng quỹ, ông hãy tuyển thêm vài tiểu nhị cho cửa hàng, ông cũng điều thêm vài tiểu nhị quen việc từ Nam thị
qua đi, nửa đầu năm nay có lẽ phải phiền ông rất nhiều, ông phải chạy
qua chạy hai hai nơi này nên tiền công ta sẽ tăng gấp hai cho ông." Ngâm Hoan đứng ở trên lầu, quan sát Bắc thị một chút, mặc dù không có náo
nhiệt như Nam thị nhưng nơi này có vẻ rất sạch sẽ, bên Nam thị rắn rồng
hỗn tạp, rất nhiều tiểu thư không muốn ra đến ngược lại bên này thanh
tĩnh hơn một chút.
Trước khi đi Ngâm Hoan lại giao cho Lý chưởng quỹ hai trăm lượng bạc với bản thiết kế mới, bản thiết kế này
rất đơn giản đến Lý chưỡng quỹ còn hiểu rõ, "Nếu không đủ bạc Lý chưởng
quỹ cứ nói, mỗi phòng đều phải làm theo yêu cầu của bản thiết kế này,
không được làm hàng nhái, còn có viện này thì cứ để cho ta " Ngâm Hoan
nói sơ qua ý tưởng của mình với Lý chưởng quỹ một chút, chỉ thấy Lý
chưởng quỹ càng nghe càng đè nén, Thất tiểu thư này, thật sự là không
giống với người bình thường.
Có tiền có người, cửa
hàng sửa sang lại hết sức nhanh chóng, không quá nửa tháng, Lý chưởng
quỹ cứ dựa theo yêu cầu của Ngâm Hoan sửa sang lại cửa hàng theo đúng ý
nàng muốn, hàng từ lấy từ Nam thị, Ngâm Hoan lại nhờ Lý chưởng quỹ đi
tìm sư phụ chế tạo ngọc giỏi, thuê giá cao, chế tạo ngọc cho cửa hàng
mình, cho dù nhà khác bắt chước, cũng có thể thắng người ta với độ tinh
xảo cao hơn.
Mộc thị ra mặt tuyển cho
Ngâm Hoan mấy chưởng quỹ thật giỏi làm cho trên dưới Cố phủ đều biết
chuyện, Thất tiểu thư muốn tự mình mở cửa hàng ở Bắc thị, nhưng người có phản ứng khác những người kia đó là Đường thị, nàng cầm một xấp ngân
phiếu đi tìm Ngâm Hoan bàn bạc chuyện góp vốn.
Thiên Ngọc các gì đó nàng đã xem qua, hẳn là có lời đi!
Nhiều khách hàng, làm ăn tốt, rất nhiều người đều thích, ngẫu nhiên khi đi ra ngoài cùng phu nhân khác gặp mặt nói chuyện phiếm, trang sức trên đầu
các nàng hay vòng đeo tay của các nàng luôn có vài món mua từ Thiên Ngọc các, lúc ấy nàng có ý tưởng muốn được chia chén súp này, nhưng đây là
của hồi môn của người ta, nàng không thể trực tiếp nhúng tay vào, hôm
nay có cửa hàng mới được Ngâm Hoan mở là cơ hội tốt a.
"Ngâm Hoan a, Tam thẩm đều nghe nói con muốn mở thêm một cửa hàng nữa, con xem ta thẩm muốn góp mấy phần."
"Tam thẩm muốn góp vào bao nhiêu đây." Ngâm Hoan sai Thanh Nha mang trà đến, cười khanh khách nhìn nàng, "Cửa hàng kia con tốn nhiều bạc lắm ạ."
"Con góp bao nhiêu bạc cho cửa hàng đó." Đường thị suy tính trong đầu, bản thân có thể góp được ba phần cũng tốt rồi.
"Không nhiều lắm, con cùng mẫu thân góp tổng cộng gần ba ngàn lượng bạc, không biết tam thẩm muốn đóng góp bao nhiêu?" Ngâm Hoan đứng ở đó, tay cầm
một cái bình tưới hoa nhỏ đang tưới hoa trong bồn, quay đầu lại nói ra.
"Ba ngàn lượng!" Đường thị cơ hồ muốn nhảy dựng lên, nàng gom góp trong nhà mới được ba trăm lượng, muốn lừa người à.
"Đúng vậy tam thẩm, đây vẫn chỉ là chi phí mới bỏ ra cho cửa hàng trùng tu
lại." Ngâm Hoan phảng phất như không nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của
nàng, nghiêm túc nói.
"Ngâm Hoan a, con
đừng doạ tam thẩm, ba ngàn lượng là đủ bạc mua được ba cửa hàng rồi, đứa nhỏ này, con muốn gạt thẩm sao." Đường thị nghe số tiền kia không khỏi
toát mồ hôi.
"Ngâm Hoan không có nói
giỡn đâu tam thẩm, Ngâm Hoan tính cho thẩm xem, mua cửa hàng này tốn tám trăm lượng bạc, lúc trùng tu lại cùng lúc khai trương cũng phải chi
tiền, đó là con chưa tính những chi phí chi cần thiết hàng ngày cho cửa
hàng đâu, còn tiền công cho chưởng quầy và tiểu nhị nữa. Ngoài ra còn
chi phí đồ ăn thức uống cho các tiểu thư phu nhân nữa, còn nữa a, chi
phí để mời sư phụ chế tác thủ công giỏi nữa, nếu không thì làm sao thu
hút khách được, đủ loại chi phí này, tổng cộng cũng hơn năm ngàn lượng
a."
Ngâm Hoan tính toán như vậy, Đường thị liền muốn
hôn mê, nàng trời sinh vốn tính toán không tốt, lúc trước Mộc thị cũng
tính toán cho nàng xem, liền đem chi phí hàng tháng của phòng nàng khiến nàng xoay vòng vòng rồi. Cuối cùng câu nàng có thể hiểu là năm ngàn
lượng bạc, tận năm ngàn lượng đó a, chi phí một năm của toàn bộ Cố phủ
cũng chưa tới con số đó, vậy mà đại tẩu dám đặt cược toàn bộ của hồi môn cho nàng, đây là đại tẩu ngại mình quá nhiều tiền, sợ tiêu không hết
sao.
"Tam thẩm, ngài đừng thấy chi phí này nhiều, kì
thật khách hàng của cửa hàng đều là quý tiểu thư hoặc quý phu nhân, mỗi
lần đều vung tay ném bạc nên cho dù hàng xấu nhất cũng bán được. Cho nên chúng ta đều muốn mọi thứ phải là tốt nhất, tương lai cũng kiếm nhiều
hơn, ngài xem Nam thị không phải cũng giống vậy sao. Nói chuyện nửa ngày rồi mà con quên hỏi tam thẩm, ngài tính góp mấy phân?" Ngâm Hoan để
bình nước xuống, lau tay sạch sẽ, quay đầu lại nhìn Đường thị.
"Để thẩm trở về suy nghĩ một chút." Ba ngàn lượng lại đổi thành năm ngàn
lượng, với tính tình yêu tiền như mạng của Đường thị, muốn nàng xuất ra
năm trăm lượng thì còn khó hơn muốn cái mạng già của nàng. Cho dù tận
mắt thấy lợi nhuận từ cửa hàng ở Nam thị, nhưng nàng vẫn là không an
tâm, năm ngàn lượng bạc a, lỡ như kinh doanh không tốt thì làm sao lấy
về đây.
Ngâm Hoan cười híp mắt mắt nhìn nàng rời đi, sau
đó còn rất tri kỷ nói theo, "Tam thẩm, trước khi khai trương thẩm suy
nghĩ kỹ rồi nói lại với con cũng được."
Thanh Nha đi đến, bất đắc dĩ nhìn nàng, "Tiểu thư, sao ngài lại hù dạo Tam phu nhân như
vậy, lỡ sau này ngài ấy biết rõ tiểu thư nói quá lên thì làm thế nào."
"Những chi phí kia của cửa hàng một chút cũng không phải là giả, ta còn sợ
thẩm ấy tính ra sao?" Ngâm Hoan hừ một tiếng, nếu không khoa trương nói
như vậy thì với tính tình tham món lợi nhỏ của Tam thẩm, về sau không sợ thêm phiền toái sao.
"Tiểu thư, Đại thiếu gia sai người
đến mời ngài qua đấy, nói là có khách nhân, thỉnh tiểu thư qua đấy uống
trà." Tập Noãn đi đến, theo phía sau là một nha hoàn cỡ tuổi tương tự,
trong lòng Ngâm Hoan run lên, đến đó uống trà sao, sẽ không phải là
người kia muốn tặng quà nữa chứ?