Hứa Tình U rời đi,
trong đình lại chỉ còn lại Ngâm Hoan cùng Cố Ngâm Họa, Cố Ngâm Họa miễn
cưỡng tựa vào tay vịn, cũng không nhiều lời, mà Ngâm Hoan cũng có chút
mệt mỏi.
"Lục muội gần trở về rồi, Thất
muội biết chưa?" Cố Ngâm Họa đột nhiên mở miệng nói, Ngâm Hoan ngẩn ra,
trong đầu nàng xuất hiện hình ảnh Ngâm Phương, cũng đã hai năm rồi chưa
gặp nàng ta, nếu tính theo thời gian thì đầu thu này nàng ta sẽ trở về.
"Vậy thì Trúc Thanh viện sắp náo nhiệt hơn rồi." Ngâm Hoan cười nói, Cố Ngâm Họa cong cong khoé miệng, "Vốn là nàng chưa được trở lại sớm như vậy
đâu, nhưng mấy hôm trước trời mưa to, sấm sét lớn doạ sợ Lục muội. Am ni cô ngay chân núi, nàng bị tiếng sấm doạ cho sốt cao, Tiền di nương biết tình huống của nàng nên cầu xin phụ thân để phụ thân cầu mẫu thân cho
nàng trở về sớm. Lục muội muội cùng tuổi với Thất muội, sang năm cũng đi nữ đường, tổ mẫu sợ chậm trễ việc học nên cũng đồng ý cho nàng về sớm."
Lá gan Cố Ngâm Phương không nhỏ mà bị doạ cho bệnh sao, Ngâm Hoan không
tin, chắc chắn nàng ta sẽ không vĩnh viễn ở lại am ni cô, mà ngược lại
nàng thật hiếu kì sau khi rời khỏi am ni cô thì tính tình Ngâm Phương
thay đổi như thế nào a.
"Muội cũng không
tin có đúng hay không." Cố Ngâm Họa hiện lên tia hơi khinh thường, "Nhị
tỷ còn nói Lục muội sống trong am ni cô đã hối cả nhiều rồi."
Ngâm Hoan cười mà không nói, bên này các nàng tùy ý tán gẫu tại đầu kia bọn
Cố Ngâm Sương đi dạo lại gặp được người mà nàng không muốn gặp phải.
Ánh mắt kia nàng không thể xem nhẹ được, Lục Trùng Nham dường như có thể
cảm giác được Cố Ngâm Sương sẽ xuất hiện ở nơi nào, các nàng vừa đi ra
đình mới vừa đi tới đường mòn bên hồ, thì bên kia đứng trên núi giả
trong hoa viên Lục Trùng Nham liền phát hiện thanh âm của các nàng.
Lúc này Lục Trùng Nham đã có kinh nghiệm, cũng không vội lộ mặt ra, chỉ là
đi xuống rất nhanh, trong lòng Cố Ngâm Sương hô không ổn, nếu để cho hắn đến trước mặt mình mà có Tứ muội ở đây, không biết nàng ta sẽ truyền ra bên ngoài chuyện gì nữa.
Vì vậy Cố Ngâm Sương đột nhiên vịn cây
liễu bênh cạnh, bối rối nói với Cố Ngâm Liên, "Tứ muội, sao tỷ không
thấy cái ngọc bội mà phụ thân tặng đâu hết."
Cố Ngâm Liên
buồn bực vừa rồi người còn tốt sao bây giờ lại bối rối, vừa nhìn hông
của nàng vừa nói "Nhị tỷ, sang nay ra cửa muội có thấy tỷ đeo cái gì
đâu."
"Đeo mà năm ngoái sinh nhật tỷ phụ thân tặng một cái
ngọc bội nhỏ có khắc chữ sương , Tứ muội không phải cũng có sao, tỷ thấy túi lưới trùng với màu y phục nên không để ý giờ sờ lại thì không thấy
."
"Vậy chúng ta trở lại tìm đi." Cố Ngâm Liên thấy nàng thực cuống cuồng, đề nghị đi về đường cũ tìm lại ngọc bội.
"Vừa rồi chúng ta ở đó đi một vòng rồi cũng không thấy, nếu không Tứ muội
trở về chỗ lầu các kia xem lại dùm tỷ còn tỷ ở chỗ này tìm, nếu như tỷ
tìm được sẽ về sau, nếu muội tìm thấy trước thì giữ lại dùm ta, khoảng
nữa canh giờ nữa tỷ về đó." Cố Ngâm Sương nói xong liền vòng trở lại bồn hoa lúc nãy họ vừa đi, Cố Ngâm Liên cực kỳ mất hứng, nhưng ngại vì nàng là tỷ tỷ nên đành làm theo lời nàng.
Cố Ngâm Sương đứng phía sau cây liễu xem Cố Ngâm Liên từ từ trở về, tay rủ xuống bên hông,
trong tay áo trượt ra một khối ngọc bội nhỏ.
"Cố tiểu thư."
Đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng gọi, Cố Ngâm Sương bị hoảng sợ thân
thể chấn động, quay đầu nhìn lại, Lục Trùng Nham không biết xuất hiện
sau lưng nàng từ lúc nào.
Nàng vô thức nhìn xung quanh một
lượt, hành động này của Cố Ngâm Sương trong mắt hắn có nghĩa là muốn gặp hắn nhưng sợ bị người khác phát hiện.
"Cố tiểu thư, chuyện lần
trước là Lục mỗ lỗ mãng, đã gây phiền phức cho Cố tiểu thư rồi." Lục
Trùng Nham bước lại gần một bước, Cố Ngâm Sương lui về sau một bước,
trên mặt là nụ cười yếu ớt, ôn nhu trả lời hắn, "Mong rằng Lục công tử
lần sau đừng hành động gây hiểu lầm như vậy nữa."
Bộ dáng uyển
chuyển nhu nhược càng làm cho chỗ nào đó trong tim Lục Trùng Nham thêm
rung động, hắn đang ở tuổi yêu đương nhiệt huyết, ở trong mắt hắn Cố gia tiểu thư, chính là đối tượng cầu hôn sau hai năm nữa cho nên du͙© vọиɠ
chiếm hữu nàng ngày càng tăng.
"Chiếc khăn lần trước là Lục mỗ
kìm lòng không được, thấy khăn rơi tại chỗ Cố tiểu thư đứng, cho là nàng cố ý lưu lại cho Lục mỗ ." Lời của Lục Trùng Nham vừa nói làm cho Cố
Ngâm Sương cứng đờ, lúc ấy đúng là nàng trực tiếp đem khăn nhét trong
tay Bành thiếu gia, chẳng lẽ là hắn cố ý vứt xuống.
"Thật là huynh nhặt được trên mặt đất sao?" Nàng không cam lòng, hỏi lại lần nữa.
Lục Trùng Nham gật đầu, sắc mặt chuyển sang thẹn thùng, "Không biết Cố tiểu thư có thích cây trâm mà ta đưa tới không, đó là Hải Nam minh châu rất
hiếm."
Cố Ngâm Sương cười lạnh trong đáy
lòng, cây trâm kia sao, sau khi Phương thị trả lại cho nàng, vàng thì
nàng trực tiếp làm vàng khối còn hạt châu thì nghiền thành phấn, trực
tiếp lấy thoa mặt.
"Sao hôm nay không thấy
Cố tiểu thư mang, nếu nàng thích cái khác thì ta lại đi tìm cho nàng."
Lục Trùng Nham thấy mặt nàng hơi ửng đỏ, cho rằng nàng cũng đang thẹn
thùng, "Cố tiểu thư đừng ngại, đều là do Lục mỗ nguyện ý."
"Hôm nay trang phục này không phù hợp với cây trâm đó, không cần Lục công tử phải phiền phức như thế." Cố Ngâm Sương nhẹ nhàng khoát tay áo, "Lục
công tử, nơi này có nhiều người qua lại, bị người bắt gặp hai chúng ta
cũng không tốt, dù sao nam nữ khác biệt, chúng ta cần phải chú ý một
chút." Cố Ngâm Sương cười nhẹ nhàng, ngước mắt lên nhìn hắn, lời nói
kháng cự này không bằng nói nàng đang vẽ đường cho hưu chạy đi.
Lục Trùng Nham kinh ngạc nhìn nàng rời đi, từ trong ngực móc ra một cái
khăn tay đặt dưới mũi hít lấy hít để, đáy mắt thoáng hiện lên tia tham
lam, xa xa truyền đến âm thanh của Đại ca hắn Lục Trọng Hải. Hắn vội
vàng đem khăn giấu vào trong lòng, vừa muốn xoay người, phát hiện trong
bụi cỏ có một vật lấp lánh dưới ánh mắt trời.
Đó là một túi lưới ngọc bội màu hồng mà phía mặt trên có khắc chữ sương.
Cố Ngâm Sương dường như là trốn chạy khỏi nơi đó, khi đến được lầu các Cố
Ngâm Liên còn buồn bực, tại sao lại trở lại nhanh như vậy, "Nhị tỷ, tìm
được đồ rồi sao?"
Cố Ngâm Sương vừa định
nói tìm được, bóp trong ống tay áo lại phát hiện trống trơn, trong nháy
mắt sắc mặt tái nhợt, do nàng đi gấp ngọc bội rơi xuống đất rồi.
Chẳng lẽ xui xẻo tới mức bị Lục công tử nhặt được, Cố Ngâm Sương sợ cái người kia quấn lấy nàng không thả, nhất là ánh mắt trần trụi kia, hắn rõ rang không hề muốn dấu ánh mắt đầy dục niệm kia, một thiếu gia nhà võ tướng
mà lại cực kỳ giống lưu manh.
"Không tìm
được, cũng không biết rớt ở nơi nào rồi." Cố Ngâm Sương cười khổ một
cái, không lấy được sự chú ý của Bành thiếu gia, ngược lại quyến rũ được Lục công tử. Không phải nàng chê địa vị của hắn mà do là chênh lệch của hắn quá lớn với hình mẫu trong long nàng. Mỗi người thiếu nữ đều có
hình mẫu trượng phu lí tưởng trong lòng, nếu thực tế quá khác biệt với
ước mơ sẽ làm nàng không thể chấp nhận được.
Lục Trùng Nham trở lại đám bằng hữu, trong đó có vài người biết hắn gặp
riêng một vị tiểu thư liền giễu cợt của hắn, Lục Trùng Nham không phản
bác cũng không thừa nhận. Hắn là Nhị thiếu gia của phủ Lục tướng quân,
luận thân phận hay tài mạo, chỉ cần không có Bành Mậu Lâm ở đây thì hắn
có thể hấp dẫn được nhiều người.
Bất quá với những người hèn hạ thì những gì không chiếm được mới là đồ quý.