Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 48: Chăm sóc Mộc thị

Ngâm Hoan canh giữ ở trước giường Mộc thị, cho đến hừng đông cũng chưa thấy

nàng tỉnh lại, Thanh Nha đi phòng thuốc Cố gia bốc thuốc cảm mạo, còn từ sáng sớm Tư Kỳ liền đi ra bên ngoài phủ. Trong Tử Kinh viện một ngày

mới bắt đầu rồi, ngày thường Mộc thị là một chủ tử tốt, Ngâm Hoan không

sợ có người lắm mồm đi ra ngoài nói lung tung, biết rõ tình huống của

Mộc thị đều là những nha hoàn có thể tín nhiệm.

"Tiểu thư, hôm nay phu nhân hạ sốt không ít." Như Họa lại lần nữa thay khăn

đắp trán cho Mộc thị, thời tiết này không có băng chỉ có thể thay khăn

bằng nước lạnh.

"Có hạ là tốt rồi." Ngâm

Hoan lo lắng nhìn nàng, ngay cả nàng đều nhận thấy thân thể mẫu thân khó chịu, cho dù nói bệnh không nặng, khẳng định Cố lão phu nhân là không

tin, biểu hiện của bệnh phong hàn không nhẹ, nhưng trong phủ có nhiều

việc nhất định là không thể để cho các nàng biết rõ mẫu thân bệnh không

thể rời giường làm việc được.

Trong phòng bếp nhỏ Đại Mã nương

đang nấu một bát thuốc nhưng dùng hai cái bếp lò, Thanh Nha trông thuốc, đó là đơn thuốc cảm mạo bình thường.

Đến

xế chiều, Cố lão phu nhân phái người đến ân cần thăm hỏi, còn mang theo

thuốc đến, Như Họa tự mình tiếp đãi vị ma ma kia, "Làm phiền Hỉ ma ma tự mình đi đến, phu nhân trong phòng xem sổ sách, mới vừa uống thuốc nên

có chút buồn ngủ, mấy ngày nay không thể thỉnh an lão phu nhân, nếu lây

bệnh cho lão phu nhân thì không tốt, đầu xuân năm nay nhiều người bị cảm mạo quá."

"Đại phu nhân nên chú ý thân thể nhiều a." Hỉ mẹ vừa nói vừa nhìn vào bên trong thì thấy trong nội thất

có bong người ngồi, nhìn phía bốn phía một vòng, "Tư Kỳ cô nương đâu,

sao không nhìn thấy nàng."

"Tư Kỳ sáng sớm

đã đi cửa hang rồi, hôm trước phu nhân vội vàng trở lại, ma ma cũng

biết, hôm nay phu nhân thân thể không thoải mái, cũng không thích hợp đi khắp nơi, những chuyện chạy vặt này để cho bọn nha hoàn chúng ta làm

được rồi." Như Họa mang trà cho Hỉ ma ma, "Ma ma có chuyện gì cần nói

với phu nhân sao, ma ma làm phiền đợi một chút, phu nhân xem sổ sách

xong sẽ ra liền.."

"Không cần, Đại phu nhân bận rộn như vậy nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, cũng không có chuyện gì, chỉ là lão phu nhân lo lắng muốn ma ma ta hỏi thăm nàng thôi." Hỉ mẹ từ chối, như có điều suy nghĩ mà rời đi.

Như

Họa thở phào nhẹ nhõm, chờ Hỉ ma ma đi một hồi mới vào nội thất, sau

lưng Tư Kỳ cũng toàn là mồ hôi nhìn Thất tiểu thư ngồi ở trước mình đang xem sổ sách, Tư Kỳ sờ soạng mồ hôi trên trán, "Tiểu thư, làm sao ngài

biết Hỉ ma ma nhất định không phải muốn gặp phu nhân, vạn nhất nàng ngồi chờ thì sao."

Ngâm Hoan mở ra quyển sách

của Mộc thị ra so sánh nét chữ của hai người, nói, "Hỉ ma ma là người

của lão phu nhân, lão phu nhân phái nàng đến vì muốn biết rốt cuộc bênh

của mẫu thân có nghiêm trọng không, không đến mức muốn chính mắt thấy

được người, hôm nay trong phủ bận rộn bận rộn, mẫu thân thân thể lại

không thoải mái, chẳng lẽ vì gặp Hỉ ma ma mà buông sự vụ trong phủ xuống sao, lão phu nhân không phải là người như vậy."

Ngâm Hoan chắc chắc như thế cũng là có nguyên nhân, với tính tình của Cố lão phu nhân, cho dù là lòng nàng có suy đoán, Như Họa nói như vậy, nàng

cũng không nhất thiết phải gặp mẫu thân, chỉ cần mọi thứ trong phủ ổn

thoả, nàng cần gì làm khó người khác.

"Vừa

rồi có thể dọa hỏng nô tỳ, nô tỳ thực sợ Hỉ ma ma nói muốn chờ phu nhân

đi ra ngoài một chuyến." Tư Kỳ đưa tay phẩy phẩy, Ngâm Hoan buông sổ

sách xuống, "Tư Kỳ tỷ tỷ, những sổ sách này ngày thường mẫu thân xem mấy ngày thì đưa về." Nàng có thể giả chữ viết, nhưng chuyện làm sổ sách,

hơi có sai lầm sẽ rất phiền toái, nàng cũng không dám mạo hiểm như vậy.

"Bình thường phu nhân chỉ xem một ngày thì phái người đưa về, nếu là quá bận

rộn thì sẽ để thêm hai ba ngày, chuyện tiền nong cuối tháng không thể

kéo dài." Tư Kỳ mặc dù đi theo đại phu nhân làm nhiều chuyện, nhưng

những chuyện xử lí tiền bạc sổ sách này, nàng cũng chỉ biết sơ sơ bên

ngoài mà thôi.

Ngâm Hoan chọn những quyển đơn giản xem lại, Như

Họa đứng một bên nói, "Tiểu thư, ngài không thể cậy mạnh được, phu nhân

còn chưa có tỉnh lại, ngài đừng quá mệt mỏi mà suy sụp nha."

Ngâm Hoan đi đến bên giường, nàng nghe mẫu thân gọi tên của phụ thân nhiều

lần, lần này sốt rất cao mà mới lui có một chút, "Ta đi đến thư phòng

phụ thân một lát." Phủ thêm áo choàng, Ngâm Hoan ra khỏi phòng, gió lạnh hất vào mặt khiến một chút buồn ngủ của nàng bat mất.

"Tiểu

thư." Thanh Nha đi theo sau lưng nàng, Ngâm Hoan từ từ đi vào thư phòng, lúc này đã là chạng vạng chân trời còn rặng mây đó, chói mắt mà tuyên

cáo ánh sáng, "Thanh Nha tỷ tỷ, lúc muội sang phòng mẫu thân, ở bên này

thời gian lên đèn hay tắt đèn đi ngủ vẫn bình thường nha, sai Tập Noãn

cùng Tập Kích trực đêm, giống như muội vẫn ở bên này."

"Tiểu thư, ngài làm như vậy, nếu để lão phu nhân biết thì sẽ trách tội ngài mất."

Thanh Nha lo lắng nếu Đại phu nhân chưa tỉnh lại mà Cố lão phu nhân biết chuyện, việc dấu diếm này chỉ có thể làm trong nhất thời không thể kéo

dài, chỉ cần điều tra Tư Kỳ cô nương đi ra ngoài rốt cuộc làm cái gì thì sẽ biết rõ thôi.

"Vậy cứ để cho lão phu nhân trách tội đi." Ngâm Hoan nhẹ nhàng nói ra, chờ mẫu thân tỉnh lại cho dù Cố lão phu nhân nổi giận, Cố Ngâm Hoan nàng cũng là xuất phát vì mẫu thân, như thế nào cũng sẽ không bị đuổi khỏi Tử Kinh viện, bất luận là trừng phạt cái gì, nàng đều chịu nổi.

Mở cửa thư phòng ra, Ngâm Hoan lần nữa lấy cái hộp gỗ kia xuống, lấy ra mấy món đồ, cẩn thận cất lại chỗ cũ. Thời điểm trở lại phòng Mộc thị, mới ngắn ngủi mấy canh giờ mà Nhị phu nhân Nghiêm

thị đã phái người hỏi thăm ân cần mấy lần.

"Tứ phu nhân cũng phái người đưa đồ đi đến." Ngâm Hoan nhìn đồ trên bàn, hừ một tiếng, đều là

phái người đến, không có một người nào dám tự mình đến đây, xem ra là

chính mình phái người tạo lời truyền thật chính xác. Gần đây bên ngoài

lưu truyền bệnh truyền nhiễm, mới đầu triệu chứng là phong hàn, chỉ cần

tiếp xúc trực tiếp hắt hơi một cái cũng bị nhiễm, nặng nhất có thể khiến thần trí mơ hồ.

Đều là một đám người tiếc mệnh, khó trách người

thăm đều có thần sắc quái dị hẳn là sợ bị lây bệnh đi. Mỗi người đều sợ

Đại phu nhân mới vừa từ bên ngoài trở lại, mang về căn bệnh truyền nhiễm đó.

"Tiểu thư, ngài nên nghỉ ngơi đi, buổi tối có chúng nô tỳ

rồi, phu nhân uống thuốc xong đã khá hơn nhiều." Như Họa lại một lần nữa khuyên nàng đến, Ngâm Hoan một đêm không ngủ ngoa rồi chỉ sợ là thân

thể này không thể chịu nổi.

"Một chút nữa." Ngâm Hoan ăn cơm rồi

đi vào nội thất, đặt cái hộp lên giường, cầm một phong thơ trong đó đọc

cho Mộc thị nghe, "Mẫu thân có phải mẫu thân cảm thấy thơ này quen thuộc không, đây là con tìm thấy trong thư phòng của phụ than, đều là thư mà

mẫu thân đã viết nhiều năm trước cho phụ thân, mẫu thân nếu là ngài tức

giận Ngâm Hoan, mẫu thân mau tỉnh dậy để dạy dỗ Ngâm Hoan chữ."

"Phụ thân nhất định hi vọng mẫu thân nhanh khoẻ lại, Ngâm Hoan tìm được rất

nhiều đồ trong hộp, mỗi một hộp đều có thư của phụ thân, phụ thân cất

giữ những thứ đó rất cẩn thận, phụ thân mỗi giờ mỗi phút đều nhớ đến mẫu thân, cho nên mẫu thân ngài phải nhanh khoẻ nha, nếu không làm cho phụ

thân lo lắng cho ngài thì sao "

Qua giờ lên đèn, Tư Kỳ nghe bên trong không có thanh âm, nhẹ nhàng đẩy cửa ra phát

hiện Ngâm Hoan cầm hạt châu trong tay ngủ thϊếp đi.

Tư Kỳ lấy ra hạt châu từ trong tay nàng cất kỹ, ôm nàng đến giường bên

cách vách nằm xuống, Ngâm Hoan còn sít sao níu lấy y phục của nàng kêu

mẫu thân, Tư Kỳ len lén lau nước mắt, nàng cần phải cảm thấy cao hứng

thay phu nhân, tiểu thư là thật lòng đối với phu nhân, phu nhân thương

yêu nàng thật đáng a.

Ngâm Hoan một đêm này ngủ vô cùng không ngon, trong mộng xuất hiện rất nhiều gương mặt quen

thuộc lẫn xa lạ, đồng loạt nhìn mình, vô số cái miệng không ngừng nói

với nàng nhưng nàng cái gì đều nghe không rõ, cũng không thể bịt tai

lại, trong đó còn những người trong phủ tướng quân ở kiếp trước, mỗi

người đều trào phúng nhìn nàng, thậm chí mỗi người đều không ngừng cắn

xé y phục trên người nàng, nàng không ngừng lui về phía sau nhưng các

nàng không ngừng tiến lại gần, dưới thân nàng là bụi gai, hai chân hai

tay tất cả đều là máu.

Mắt thấy không có

đường lui, đằng sau nàng chính là vách núi, các nàng đột nhiên bất động

tản ra ngoài, bóng dáng Cố Ngâm Sương đột nhiên xuất hiện, nàng từ trên

cao nhìn xuống Ngâm Hoan, khóe miệng cười tươi như đâm vào mắt của nàng, Ngâm Hoan thấy miệng nàng hết khép rồi mở, nhưng không biết nàng nói

cái gì, giống như lúc trước nàng ở núi giả thấy Cố Ngâm Sương đứng ở

thượng đình, cũng không rõ nàng đang nói cái gì.

Ngâm Hoan nhìn nàng đi lại gần mà chính mình lại không thể động đậy, Cố Ngâm Sương cười vô cùng rực rỡ, không hề giống bộ dáng dịu dàng ngày thường, khuôn mặt dữ tợn, nàng hung hăng đẩy chính mình một cái, Ngâm Hoan cảm

giác được chính mình bay lên, mất trọng tâm, thân thể không ngừng rơi

xuống,trước mắt nàng chỉ là những đám mây, nàng không nắm được cái gì,

nàng không muốn chết, nàng không thể chết được!

"Tiểu thư, ngài tỉnh, mau tỉnh lại." Đột nhiên bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc.

"A ~~" Ngâm Hoan đột nhiên mở mắt, mồ hôi đầm đìa nằm ở trên giường, trước mặt là khuôn mặt lo lắng của Thanh Nha, "Tiểu thư, ngài làm sao vậy?"

Ngâm Hoan khó khăn nuốt một ngụm nước, tay run run lau mồ hôi trên mặt, không ngừng thở phì phò.

Mộng này, quá chân thật đi.