Ăn cơm trưa xong Ngâm Hoan ly khai Trúc Thanh viện, vốn định đi thỉnh an Phương thị, vừa tới
viện tử Phương thị bà tử giữ cửa lại đề nghị nàng không nên vào đi, "Nhị tiểu thư đang ở bên trong bị phu nhân câu dạy bảo."
"Nhị tỷ
nàng làm sao vậy?" Bà tử kia nhìn bốn phía một vòng thấp giọng nói với
nàng, "Nghe nói là Lục thiếu gia phủ Lục tướng quân sai người đưa đồ đi
đến cho Nhị tiểu thư, cũng không che dấu một chút mà trực tiếp ở bên
ngoài thông báo là đưa cho Nhị tiểu thư, đây chính là tự trao đổi tín
vật với nhau , nếu bị truyền ra ngoài thì hỏng danh tiếng của Nhị tiểu
thư mất."
Bà tử kia nói vẻ mặt u sầu, Ngâm Hoan khép miệng
không nói, ngay cả các ngươi cũng biết chuyện này thì cũng được xem là
chưa truyền đi sao, "Nhị tỷ làm sao cùng hắn trao vật định tình chứ, có
phải có nhầm lẫn gì ở đây không”.
"Làm sao nhầm được thưa
tiểu thư, nghe nói Lục gia Nhị công tử kia đã thu khăn tay của Nhị tiểu
thư mới có thể tặng đồ lại cho àng, cũng không biết là thiệt hay giả,
Lục công tử kia chưa từng tới Cố phủ thì thu khăn như thế nào a."
"Chẳng lẽ là hội đèn l*иg ngày mười lăm." Ngâm Hoan thấp giọng lẩm bẩm một
câu, đột nhiên ý thức được bên cạnh có người, ngẩng đầu thấy bà tử kia
cười hơ hớ, cười vui vẻ "Nhậm bà bà, sự tình này có thể quan hệ đến danh tiếng của Nhị tỷ, bà bà đừng có nói ra ngoài nếu không đến lúc đó truy
cứu tới bà bà ngươi bị mất chén cơm không chừng."
Bà tử kia
vội vàng gật đầu với nàng, "Nô tỳ thật là không nghe rõ cái gì, lớn tuổi rồi lỗ tai không còn thính nữa, mới vừa rồi Thất tiểu thư nói cái gì?"
"Nếu Tứ thẩm hôm nay đang bận, vậy ta cũng không quấy rầy, lần tới lại đến
thăm nàng." Ngâm Hoan thấy có người đi ra, nàng cao giọng nói ra, bà tử
kia cũng cung kính nói một tiếng, "Thất tiểu thư đi về mạnh khoẻ."
Đi tới khúc quanh ở vòm cửa, Ngâm Hoan mới dừng lại, thu hồi lại ý cười
vừa nãy, hành động này của Bành thiếu gia thật khiến người ta đau lòng,
với tầm mắt của Nhị tỷ nàng làm sao có chuyện tự định tình với Lục thiếu gia được, trong đám người quen của các nàng, người mà có thể làm cho
Nhị tỷ của nàng choáng váng tới mức tặng khăn tay chỉ có thể là Bành Mậu Lâm.
Đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô
tình ( thϊếp có ý, chàng vô tình), ngày hội đèn l*иg, làm sao Bành Mậu
Lâm không ra Lục Trùng Nham đối với Cố Ngâm Sương có ý tứ gì, dứt khoát
liền thuận nước đẩy thuyền, nhưng nói khăn này là Cố Ngâm Sương cố tình
trao cho hắn thì không khỏi có chút ác độc.
Ngâm Hoan lại nở nụ cười lần nữa, về phần Lục Trùng Nham, vai của hắn vẫn mãi là vai ác thôi.
Trong Lan Tâm viện, Phương thị nhìn bức thư cùng một đôi trâm ngọc trong hộp
kia không biết đã tức đến mức nào, Cố Ngâm Sương quỳ bên dưới sắc mặt
trắng bệch, so với tội danh này, điều làm cho nàng thương tâm nhất chính là việc Bành Mậu Lâm chuyển cái khăn này cho người khác, cũng tức là
chuyển tâm ý của nàng cho người khác, việc như đâm vào tim của thiếu nữ
mới yêu lần đầu.
"Ngâm Sương, ta vẫn cho
ngươi là hài tử hiểu chuyện nhất, ngoan ngoãn nhất, tại sao ngươi dám
làm như vậy, ngươi có biết nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì sau này ngươi làm sao nghị hôn được hả!"
"Mẫu
thân, chuyện không phải như mẫu thân nghĩ đâu, khăn tay này con thường
đem theo người, hội đèn l*иg ngày mười lâm kia, bọn con cùng bọn người
Bành công tử vô tình gặp mặt, lúc ở sân khấu kịch vô tình con bị người
đυ.ng té Bành công tử mới đỡ con dậy, Lục công tử cũng ở bên cạnh, có lẽ lúc đó khăn tay bị rớt, lúc trở lại con đã cho người tìm nó nhưng không gặp, không ngờ Lục công tử lại nhặt được nhưng lại hiểu lầm con." Cố
Ngâm Sương ngẩng đầu giải thích, "Con làm sao dám cùng Lục công tử tự
trao vật định tình chứ, chúng con mới gặp mặt được hai lần, có nói nhiều chuyện với hắn mấy đâu."
"Nếu là vô tình
nhặt được, tại sao Lục công tử đến Cố phủ tặng cái này cho ngươi!"
Phương thị đã từng tuổi này, ngày xưa cũng nghiêm túc đọc sách, trong
thư này vô tình lộ hai câu thơ mang ý hâm mộ, chẳng lẽ Lục công tử là
người ngốc, tùy tiện nhặt khăn tay liền nghĩ người ta có ý tứ với hắn
sao.
"Mẫu thân, cái khăn đó là con thêu lúc rảnh rỗi, phía trên khăn con thêu vu vơ hai câu thơ, có thể Lục công tử hiểu sai ý thơ." Cố Ngâm Sương một mực chắc chắn khăn tay do nàng không cẩn thận làm rơi, ngày đó hỗn loạn, giả sử nàng kín đáo đưa cho Bành
công tử không thành cũng sẽ không thể nào rơi xuống người hắn được.