Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 33: Gặp lại tiện tra nam

Đi qua đường mòn bên

rừng, Ngâm Hoan bước chậm lại, nha hoàn phía trước đi một lúc phát hiện

tiếng bước chân đằng sau đã chậm lại, quay đầu lại thúc giục, "Thất tiểu thư sao ngài không đi nữa vậy? Rất nhanh sẽ đến."

Ngâm Hoan

nhìn bốn phía một chút, Nam Sơn tự này thật là lớn, bất quá không cách

xa đình kia nhưng nàng đi đường vòng quanh nhiều như vậy mà không nhìn

thấy tường rào nào, "Có phải chúng ta đi nhầm đường không, tại sao đi

lâu như vậy mà ta không thấy ai cả."

"Bẩm Thất tiểu thư,

chúng ta cứ đi tiếp là sẽ tới mà." Hà Tâm chỉ vào cuối đường mòn, Ngâm

Hoan khẽ chau mày, theo hướng tay nàng chỉ Ngâm Hoan thật không rõ thấy

cuối đường có cái gì a.

"Thất tiểu thư, nếu ngài không đi nô

tỳ sẽ bị mắng mất." Hà Tâm ý muốn bước lại kéo tay nàng đi, Ngâm Hoan

khoát tay, "Ngươi dẫn đường là được."

Lại đi một lúc mới thấy tường rào, Nam Sơn tự đối với Ngâm Hoan không thể nói quen thuộc nhưng

là không xa lạ gì, Tầm Phong các này vị trí tuyệt không phải đi đường

này, Hà Tâm là nha hoàn của Tam tỷ, chẳng lẽ đây là kế của Cố Ngâm

Nguyệt?

Hà Tâm tựa hồ đã bắt đầu có chút nóng nảy, đi dọc

theo tường rào này mấy vòng mà không thấy đường ra, tường rào này cao

lại cách Quân Tử đình cũng khá xa, trong lúc này Hà Tâm lại chạy đông

chạy tây, hai người gần như lạc nhau.

"Hà Tâm, có phải ngươi

dẫn ta đi sai đường không." Chân Ngâm Hoan có chút mỏi nhừ dựa tại một

gốc cây bên kia, thấp thoáng gần đây có tiếng cười chỉ là không rõ

phương hướng của tiếng cười kia.

"Thất tiểu thư, Hà Tâm cũng

chỉ đi qua một lần, đường núi có nhiều ngã rẽ, chắc Hà Tâm đã đi nhầm

đường rồi." Hà Tâm nhìn hướng đi một chút, tường rào vốn thấp, còn có

thể thấy được bóng người đang đi, chính là luôn tìm không được đường ra, trong cánh rừng này cây mọc dày đặc, đường trở về có chút mơ hồ.

Ngâm Hoan không nói, chờ nàng nói tiếp, chỉ thấy Hà Tâm ở chung quanh tìm

một lúc lâu, cuối cùng xin lỗi nhìn Ngâm Hoan nói, "Thất tiểu thư, không bằng ngài ở chỗ này chờ nô tỳ một lúc, nô tỳ lên trước tìm đường ra”.

"Như vậy sao được, nơi này ta cũng không biết, nếu là gặp được người xấu thì làm sao bây giờ." Ngâm Hoan dường như còn sợ hơn nàng nói, "Đã đi được

nửa ngày đường rồi mà cũng không gặp được một người." Chỉ để một mình

nàng đứng đây chờ, có chờ tới tối cũng không thấy người nào thì sao.

"Thất tiểu thư liền chờ một lát, Hà Tâm lên phía trước một lúc mà không tìm

được liền lập tức trở về." Hà Tâm cắn răng nói ra, " Thất tiểu thư đi

nhiều như vậy nhất định cũng mệt mỏi rồi."

"Kia... Vậy ngươi

cần phải trở lại nhanh một chút nha." Ngâm Hoan sợ hãi buông lỏng tay

của nàng ra, Hà Tâm lúc này mới thở ra một hơi, bảo đảm, "Hà Tâm nhất

định rất mau trở lại."

Nhìn Hà Tâm vội vã rời đi, biết rõ đây là kế mà Ngâm Hoan vẫn phải phối hợp với các nàng, nếu nàng không đi

ngược lại nàng sẽ bị áp cái mũ thanh cao lạnh nhạt, xung quanh im ắng

một lúc, Ngâm Hoan duỗi lưng một cái dự tính Hà Tâm có trở lại hay không lúc này mới đứng dậy đi ngược lại trở về chỗ cũ.

Đi một lúc lâu nàng bất ngờ gặp một tiểu thư đối diện, hưng phấn từ Ngâm Hoan bên cạnh đi tới.

"Phía trước chính là Hạc Vọng đình, nhanh lên, đi trễ liền không thấy người đâu."

"Ngươi xác định là con đường này sao, sao ta lại không có cảm giác sẽ gặp được người."

"Đương nhiên, đi đường chính sẽ làm người khác chú ý, ngươi còn có thể nghĩ là gặp được Văn công tử sao."

Ngâm Hoan nghe âm thanh các nàng đi xa bỗng nhiên dừng bước, Hạc Vọng đình

cùng Văn công tử, khó trách Hà Tâm lại dẫn nàng đi đường này lại khó

trách bỏ nàng ở lại đây, nếu là nàng đi một thời gian dài còn không có

trở về, cũng không phải được gán cho gái “mỹ danh” vì gặp mỹ nam tử mà

bất chấp tình nghĩa tỷ muội sao.

Mà lại Văn công tử kia còn

không phải là người đứng đắn gì, chỉ là một người trong giới yên hoa,

sinh ra cực đẹp, phàm là nhìn một cái đều sẽ thích, cho nên vừa rồi hai

vị tiểu thư kia mới dè dặt đi đường mòn để ngắm nhìn hắn một chút, nếu

là đi đường lớn như vậy chẳng phải rêu rao các nàng không biết xấu hổ

sao.

Ngâm Hoan nhìn về hướng rừng núi bên cạnh kia, trong

lòng đột nhiên có chút chủ ý, tìm được đường ra trong vũng bùn, nàng

không còn là người lặng chịu trận mặc người tính kế nữa.



trong Tầm Phong các, Cố Ngâm Nguyệt đã đợi được nửa canh giờ cũng sớm

không nhịn được, phái nha hoàn đi hỏi lại mới phát hiện Hà Tâm sớm dẫn

Ngâm Hoan đi tới Quân Tử đình, vậy tại sao đi lâu như vậy mà người còn

chưa tới.

"Có phải là Thất muội cảm thấy mệt mỏi, lười đi hay không." Cố Ngâm Sương lột một múi quýt đưa cho nàng, Cố Ngâm Nguyệt

trên mặt thần sắc liền khó coi, "Lười đến thì cũng có thể tìm người

thông báo cho ta một chút, nàng cho chính mình là con gái ruột của Đại

bá sao."

Cố Ngâm Sương nghe nàng nói như vậy, khóe miệng

giương cao xẹt qua một cái vui vẻ, trên tay lại lột quả quýt nữa đặt ở

trong đĩa an ủi, "Thất muội nàng còn nhỏ cho nên không hiểu chuyện."

"Nàng chỉ kém muội hai tuổi, tại sao lại không hiểu chuyện, cũng không biết

Đại bá mẫu nghĩ như thế nào, để muội làm con thừa tự thì tốt rồi, không

nên cho nàng làm con thừa tự của Đại bá a." Cố Ngâm Sương nghe nàng nói

như vậy, trên mặt vui vẻ càng sâu nhưng trong miệng lại rất khiêm tốn,

"Đại bá mẫu tự có ý tưởng của nàng, chờ Thất muội muội lớn hơn một chút

sẽ hiểu chuyện hơn."

Lúc nàng đang nói thì Hà Tâm đã trở lại, thở hồng hộc chạy tới, nói với Cố Ngâm Nguyệt, "Tam tiểu thư, Thất tiểu thư nói, nói nàng muốn đi Hạc Vọng đình gặp Văn công tử, tại đường nhỏ

cho nô tỳ về trước, nô tỳ sợ Thất tiểu thư đi một mình không an toàn,

vội chạy lại đây báo cho tiểu thư một tiếng rồi kiếm người đi với nàng."

"Pằng" một tiếng, cốc trà trên bàn rung một chút, Cố Ngâm Nguyệt không thể tin mà nhìn nàng, "Ngươi nói nàng muốn đi Hạc Vọng đình gặp Văn công tử

sao, nàng có biết Văn công tử là ai hay không, nàng rõ là... Thật sự

không biết xấu hổ!" Thời điểm Cố Ngâm Nguyệt nói mấy chữ cuối cùng cũng

có cảm giác xấu hổ đến đỏ mặt.

"Tỷ đừng nóng giận, chuyện này còn chưa rõ ràng sao." Cố Ngâm Sương vội vàng đỡ nàng ngồi xuống, đối

với Hà Tâm đang đứng đối diện nháy mắt, "Hà Tâm a, ngươi đừng nói không

đầu không đuôi, từ từ nói, nhìn ngươi đem tiểu thư nhà các ngươi tức."

"Vừa rồi Hà Tâm phụng tiểu thư mệnh đi tìm Thất tiểu thư, tại phía sau Quân

Tử đình tìm được nàng nô tỳ mới mang theo nàng tới nơi này, vừa vặn đi

đến ngã ba, Thất tiểu thư đột nhiên nói không muốn tới nơi này nữa, muốn đi Hạc Vọng đình gặp Văn công tử, nô tỳ khuyên nàng đừng qua đó, nô tỳ

sợ nàng một mình không an toàn, nhưng Thất tiểu thư cứ nhất quyết đi,

lúc đến cống nhỏ kia Thất tiểu thư đột nhiên mở miệng muốn nô tỳ trở

lại, chính nàng đi là được rồi, nô tỳ lo lắng, cho nên vội vàng trở lại

nói với tiểu thư một tiếng rồi phái người đi cùng Thất tiểu thư."

"Nàng thật sự là quá..." Không biết xấu hổ, bốn chữ này Cố Ngâm Nguyệt cuối

cùng vẫn không có nói ra, "Con đường nhỏ kia vốn ít người đi, nàng không sợ xảy ra chuyện gì phá hủy danh dự của nữ nhi gia sao, cũng đúng, nàng cũng phải đi gặp Văn công tử, còn sợ cái này sao."

Cố Ngâm

Nguyệt cực kỳ tức giận, nàng vốn là đứa nhỏ được sủng ái nhất trong

phòng lớn, dòng chính nữ duy nhất. Sau khi Đại bá mẫu nhận Ngâm Hoan

làm con thừa tự, tổ mẫu còn khen nàng rất nhiều, điều này làm cho Cố

Ngâm Nguyệt vốn là một thân độc sủng có chút khó chịu, nếu nàng là một

muội muội an phận còn chưa nói, nhưng nàng lại cố tình không hiểu chuyện như vậy thì nàng làm sao có thể nuốt phải hạ khẩu khí này.

"Hay là chúng ta sai người tìm nàng đi, nàng một mình như vậy không an toàn

a." Cố Ngâm Sương ôn nhu khuyên, Cố Ngâm Nguyệt nhìn nàng, ánh mắt có

chút phức tạp, người tốt không chọn, Đại bá mẫu không nên chọn một đứa

nhỏ bại hoại danh dự như vậy a.

"Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư,

Thất tiểu thư nói nàng đi theo một đứa nha hoàn tới Tầm Phong các, vậy

bây giờ Thất tiểu thư đang ở nơi nào?" Lúc Tư Kỳ đi tới, chỉ thấy Cố

Ngâm Nguyệt ở đó thở phì phì, Cố Ngâm Sương đang an ủi, nhưng không thấy tung tích Thất tiểu thư, không khỏi cũng có chút bận tâm, tiểu thư nhà

nàng đã đi lâu rồi, đừng nói đã có chuyện tốt gì xảy ra a

"Tư Kỳ tỷ tỷ, Thất muội muội nói muốn đi Hạc Vọng đình gặp Văn công tử, sai Hà Tâm trở về trước, nàng chắc vẫn còn ở cống nhỏ kia a." Cố Ngâm Sương lại đem chuyện mới vừa rồi thuật lại một lần, chỉ e Tư Kỳ không hiểu.

Tư Kỳ trầm mặc một hồi, lại nhìn Hà Tâm đang cúi đầu, giọng nói có chút

bén nhọn, "Ngũ tiểu thư nói cho ta biết là Thất tiểu thư tự mình nhờ cậy nàng nói với ta là nàng theo ngươi đến Tầm Phong các, như thế nào người đột nhiên đi Hạc Vọng đình."

Thân thể Hà Tâm khẽ run, còn

chưa mở miệng, Cố Ngâm Nguyệt liền bất mãn nói, "Tư Kỳ tỷ tỷ, Ngâm

Nguyệt cũng rất muốn biết, vì cái gì chúng ta mời nàng tới nơi này, nàng cũng nhờ người khác nói lại như vậy mà nàng lại cố tình đi bên kia."

Dựa theo hiểu biết của Tư Kỳ đối với Ngâm Hoan, nàng sẽ không có hành động

không đúng mực như vậy, "Hà Tâm, ngươi xác định Thất tiểu thư sai trở

lại nơi này, vậy sau đó nàng đi đâu?"

"Theo Hà Tâm nhìn thì

hướng mà tiểu thư đi là Hạc Vọng đình." Hà Tâm bị doạ sợ hết hồn, vội

vàng lên tiếng, "Nhưng là không biết Thất tiểu thư đi hay là vẫn ở đó,

Hà Tâm vốn vội vàng trở về trước."

"Vậy ngươi liền mang ta đi tìm Thất tiểu thư trở về." Tư Kỳ nhìn nàng, Hà Tâm ngẩng đầu liếc nhanh Cố Ngâm Nguyệt, trù trừ không đáp ứng.

"Hà Tâm ngươi còn

không mau một chút mang Tư Kỳ tỷ tỷ đi tìm Thất tiểu thư." Cố Ngâm Sương ngữ điệu mang theo lo âu, tựa hồ là rất lo lắng, Hà Tâm lúc này mới đi

theo Tư Kỳ rời khỏi Tầm Phong các. Cố Ngâm Nguyệt vừa rồi thấy Tư Kỳ

chất vấn nha hoàn của nàng khẩu khí có chút đánh cuộc, chuyện này rõ

ràng là người khác sai, tại sao còn trách cứ Hà Tâm.

Đầu kia

Ngâm Hoan thấy thấp thoáng vài người, trong đám người đó có một khuôn

mặt mà trước khi chết nàng luôn nhìn chằm chằm không rời, dĩ nhiên hắn

là Lục Trùng Nham.

(Vâng hắn chính là tiện tra nam với nữ chính)

"Cố tiểu thư, mau đưa tay cho ta, ta kéo muội đi lên." Lục Trùng Nham đưa

tay một hồi lâu cũng không trông thấy nàng phản ứng, lên tiếng nhắc nhở, "Có phải muội bị té trật chân không?"

Bất quá nàng là nghe

được cách đó không xa có người đến gần, trực tiếp làm bộ trượt người rớt xuống dưới hầm, suy yếu kêu cứu, cho đến khi nghe có bọn người đi đến

lại không nghĩ tới lại có hắn trong đó.

Lời nói trong cổ Ngâm Hoan ách lại không phát ra được âm thanh nào, Cố Ngâm Hoan a Cố Ngâm

Hoan, đã sống lại một đời mà khi đối diện hắn ngươi lại không nói được

gì a, đây vẫn chỉ là Lục Trùng Nham còn nhỏ thôi.

Nhìn bàn

tay duỗi ra, mặt Ngâm Hoan liếc qua đi không nhìn, ngẩng đầu tìm một

chút, rốt cục ở trong mấy người thấy được người quen, Bành Mậu Lâm.

"Cố tiểu thư?" Lục Trùng Nham lại hô một tiếng, vì cái gì hắn cảm thấy

trong ánh mắt của Cố gia tiểu thư này có chút chán ghét hắn, trước kia

hắn cũng chưa từng gặp qua nàng a.

"Phiền toái Bành thiếu

gia." Ngâm Hoan vươn tay, lại đưa về phía chỗ Bành Mậu Lâm, thời điểm

nàng ngã xuống không có khống chế tốt độ mạnh yếu, xác thực bị trặc

chân.

Lục Trùng Nham thu tay về có chút ngượng ngừng, gãi đầu thật sự là không hiểu, là hắn nghe thấy được tiếng kêu cứu, cũng là

người đầu tiên chạy tới, như thế nào tiểu thư này nhìn hắn giống như là

chính mình đẩy nàng xuống dưới.

Đằng sau âm thanh cười cợt, "Lục Trùng Nham, ngươi không có lực hấp dẫn lớn như Bành thiếu gia a, Cố tiểu thư sợ ngươi rồi.”

Lục Trùng Nham quay đầu lại trừng bọn họ, một đám người xem náo nhiệt, lại

quay đầu cố gắng vãn hồi một chút hình tượng của mình, có thể Ngâm Hoan

chính là không muốn nhìn hắn, Lục Trùng Nham uể oải, dầu gì tướng mạo

của chính mình cũng không kém, mỗi lần ở một chỗ cùng Bành Mậu Lâm thì

lại giống như người vô hình a.

Bành Mậu Lâm nhìn x Ngâm Hoan, đưa tay lôi nàng đi lên, Ngâm Hoan nhăn lông mày lại thật sâu ôm chỗ

mắt cá chân, đau cắn đến chặt răng, Lục Trùng Nham chưa từ bỏ ý định, ân cần hỏi, "Tại sao muội lại ở chỗ này một mình, nha hoàn của muội đâu?"

Thật đúng là không có đổi bản tính bám người, hễ ngươi không thèm nhìn hắn

thì hắn càng dán chặt vào ngươi a, Ngâm Hoan cúi đầu khóe miệng xẹt một

cái khinh thường, thời điểm ngẩng đầu lại đã là một bộ dáng đau đớn đáng thương, "Đa tạ Bành thiếu gia, còn phải phiền Bành thiếu gia phái người đi Quân Tử đình thông báo cho một nha hoàn tên là Tư Kỳ, nói muội ở đây chờ nàng."

"Tại sao muội lại đi nơi này có một mình vậy?"

Bành Mậu Lâm đã cứu nàng một lần, lúc này đây cũng coi là lần thứ hai ,

cái cô nương luôn nhu nhu nhược nhược này nói như thế nào cũng là biểu

muội của mình, tại sao nàng lại đến nơi vắng vẻ này.

"Muội là theo chân nha hoàn của Tam tỷ tới nơi này, nàng nói muốn mang muội đi

Tầm Phong các tìm Nhị tỷ Tam tỷ, nàng đi quá mau, muội ở phía sau theo

không kịp liền té xuống..."

"Con đường này căn bản không đi

đến Tầm Phong các." Lục Trùng Nham cắt đứt lời của nàng, Ngâm Hoan cúi

đầu có chút ủy khuất, "Muội cũng không biết."

Bành Mậu Lâm

không hỏi thêm gì nữa dự định cõng nàng trở về, âm thanh lo lắng của Tư

Kỳ truyền tới, "Tiểu thư, ngài làm sao vậy?"

"Tư Kỳ tỷ tỷ."

Tư Kỳ đem Ngâm Hoan ôm vào trong lòng, cao thấp kiểm tra rồi một phen,

chỗ trên làn váy y phục dính đầy bùn không nói, vừa mắt cá chân của nàng nàng liền kêu đau, Tư Kỳ cõng nàng lên, liếc nhanh Hà Tâm rồi nói với

Bành Mậu Lâm, "Đa tạ Bành thiếu gia tương trợ, chuyện ngày hôm nay còn

làm phiền Bành thiếu gia ngài làm chứng."

Lời editor: Chị ấy tự ngã ấy ạ, anh nam chính thấy hết, sau này sẽ có một chương

nói về điều này. Lúc đó mới thấy a ấy cực kì dễ thương “ Nàng chính là

người độc ác với bản thân, nhưng sau này đã có ta rồi,...” A...A..a ngọt ngào không ạ