Trong Trúc Thanh viện, Ngâm Hoan khó xử nhìn Cố Ngâm Sương, "Nhị tỷ, muội
cùng Lục tỷ hơi có chút cãi vã nên Lục tỷ mới lỡ tay đẩy ta xuống nước,
muội tin Lục tỷ cũng không cố ý nhưng chuyện cầu tình này mẫu thân và
Lão phu nhân không nghe muội đây."
Cách hai ngày sau Cố Ngâm
Sương mới sang đây xem nàng nhưng vừa thấy mặt nàng liền đề cập tới
chuyện cầu tình với Phương thị để có thể thả Ngâm Phương sớm một chút,
từ khi nào mà Ngâm Hoan nàng có bản lĩnh này a.
"Thất muội,
ta biết rõ trong ngày thường Ngâm Phương hay ức hϊếp muội, chuyện tình
ngày đó chỉ có các ngươi biết thôi, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì,
tại sao Ngâm Phương lại đẩy muội xuống nước." Cố Ngâm Sương nhìn sắc mặt đỏ thắm của Ngâm Hoan, trong lòng mơ hồ loé lên một tia manh mối.
"Nếu buổi sáng hôm đó muội ở gần bờ ao hơn thì muội cũng đã bị Lục tỷ đẩy
xuống nước, nhưng theo ý của Nhị tỷ, hình như là Ngâm Hoan cố ý rơi
xuống nước muốn để oan uổng Lục tỷ tỷ sao."
Ngâm Hoan trên
mặt xẹt một tia oan uổng, Cố Ngâm Phương bị cấm túc, tất cả tỷ muội
không thể đi thăm nhưng cũng không phải là không có biện pháp, bất quá
Cố Ngâm Sương không muốn mình làm Phương thị tức giận cho nên mới tới
hỏi Ngâm Hoan.
"Thất muội, chúng ta cùng ở trong một cái sân, nên là quan tâm lẫn nhau mới đúng." Cố Ngâm Sương khóe miệng giương
cao, nói với nàng.
"Đó là tự nhiên, những lời của Nhị tỷ Ngâm Hoan sẽ ghi nhớ." Cố Ngâm Sương nhìn nàng không thay đổi nụ cười, nhưng trong lòng phức tạp vạn phần, Bành gia thiếu gia tự mình nhảy xuống hồ
nước cứu nàng lên, trong Cố phủ cũng không ít lời đồn thổi, người nói vô tình, người nghe có ý, trong ba phòng của Cố phủ hôm nay thảo luận
nhiều nhất là vế Cố Ngâm Hoan nàng, khiến lòng Ngâm Sương thật khó chịu.
"Muội nghỉ ngơi cho tốt, ta đi về trước." Cố Ngâm Sương đi ra ngoài vô tình
gặp Thanh Nha đang tiến vào, giấu nhanh sự kinh ngạc trong mắt. Cố Ngâm
Sương mang theo nha hoàn trở lại phòng mình, đột nhiên cảm thấy nóng ran mà băng trong phòng đã sớm tan hết, Cố Ngâm Sương hơi không có kiên
nhẫn tựa vào ghế nằm trên mặt xẹt một cái mệt mỏi.
"Tiểu thư,
cháo ngân nhĩ hầm cách thủy đã làm xong, nô tỳ bưng lên cho ngài ăn
nha." Châu vân cẩn thận cầm thảm đi đến đắp lên cho nàng, Cố Ngâm Sương
mở mắt ra, lắc đầu, "Bên kia di nương như thế nào rồi?"
"Phu nhân sai người tìm đại phu xem bệnh cho Tiền di nương rồi, nói là di nương
chính mình quá lo âu khiến lòng buồn bực." Châu Vân hầu hạ tiểu thư bốn
năm, chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt này của nàng, chuyện của Lục tiểu thư
cùng di nương khiến nàng lo lắng theo.
"Vậy còn phụ thân thì sao."
"Lão gia không có qua thăm di nương." Châu vân dừng một chút, dè dặt nhìn
thoáng qua Cố Ngâm Sương, Cố Ngâm Sương gật gật đầu cho nàng lui ra.
Phụ thân lúc này đối với muội muội thất vọng thật rồi, liên luỵ di nương
cũng bị phạt, mình lại không có tư cách cầu Cố lão phu nhân, phụ thân
lại chuẩn bị đi, phải làm sao di nương mới được thả ra đây, Cố Ngâm
Sương khẽ nheo lại mắt...
Ngâm Hoan thụ sủng nhược kinh nhìn
Thanh Nha đem đồ đặt hết lên bàn, "Thanh Nha tỷ tỷ, tỷ nói đây là đồ Lão phu nhân ban cho muội sao?"
"Đúng vậy ạ, phu nhân sai nô tỳ
mang hết đến cho tiểu thư." Thanh Nha đối với Thất tiểu thư ấn tượng là
rất tốt, trải qua vài lần tiếp xúc, Thanh Nha đã được mười bốn tuổi cũng có thể cảm giác được ý tứ của phu nhân, chỉ là không biết Tam lão phu
nhân kia có thể đáp ứng hay không.
"Thanh Nha tỷ tỷ nếu không bận rộn thì ngồi chơi một lát, muội có thứ này tặng tỷ." Ngâm Hoan
xuống giường đi vào triều phòng, một lát sau đi ra, trong tay là một
khăn tay được thiêu cẩn thận.
" Vài ngày trước Thanh Nha tỷ
tỷ hỗ trợ muội làm nhiều việc, dải lụa hôm trước thêu xong rồi cũng còn
thừa rất nhiều, muội liền làm vài cái khăn tay, hi vọng Thanh Nha tỷ tỷ
đừng chê a." Vải lụa thượng hạng cầm trong tay cảm giác rất thoải mái,
Thanh Nha nhìn vài đóa hoa màu tím trên cái khăn thêu, khó trách được
lão phu nhân rất thích tiểu bình phong kia, khả năng thêu thùa của Thất
tiểu thư thật đúng là thâm tàng bất lộ.
"Làm sao Thanh Nha
dám, Thanh Nha đa tạ Thất tiểu thư ban thưởng." Thanh Nha đem khăn kia
bỏ vào trong vạt áo, trên mặt hiện lên một nét thư thái, đợi đến lúc Nhĩ Đông đưa Thanh Nha ra ngoài viện, Ngâm Hoan mới thu hồi nụ cười, rầu rĩ nhìn đồ trên bàn, nên trả lễ thế nào a, đồ của Lão phu nhân ban xuống
nàng làm sao không đáp lễ được.
Không thể lại tiếp tục thêu
mà nàng lại không có nhiều tiền để mua đồ quý giá, tất cả những đồ được
tặng lại không thể cầm lấy tiền, bạc tháng này cấp cũng không đủ mua
thuốc cho nàng sau mấy lần ốm. Ngâm Hoan rầu rĩ nhìn ngoài cửa sổ, nàng
nên tìm cách nào để kiếm ra chút tiền a.
Đang lúc buồn vì
không nghĩ ra biện pháp đáp lễ cho lão phu nhân cùng mẫu thân, hai ngày
sau, thế nhưng Tiền di nương đã được giải trừ lệnh cấm túc không biết có phải vì Cố Tam lão phu nhân sang phòng lớn nói chuyện với Lão phu nhân
mà lệnh cấm túc của di nương chỉ còn sáu ngày hay không, bất quá đây là
chuyện mà nàng cũng Phương thị nói sau.
Thời điểm Dương thị
đi Lan Tâm viện, Phương thị đang giúp Cố Thừa Vũ thu dọn đồ đạc, thấy
sắc mặt mẹ chồng không tốt mới đỡ nàng ngồi xuống trước, vừa hỏi mới
biết được thì ra lúc Trần đại phu khám bệnh cho Tiền di nương lúc không
thoải mái phát hiện ra nàng có khả năng lại có thai.
Mạch
tượng còn chưa rõ nhưng chuyện con nối dõi là rất quan trọng, coi như là cuối cùng không có nhưng miễn có một chút hi vọng thì Dương thị đều sẽ
không bỏ qua. Trước hết bà sang phòng Cố lão phu nhân kia khóc một hồi
sau đó lại đến Lan Tâm viện dạy dỗ nàng dâu, khiển trách nàng dâu xong
rồi lại khiển trách con trai, vì vậy việc Cố Thừa Vũ trở về Huệ An thành chậm lại mấy ngày.
Tiễn mẹ chồng ra cửa, Phương thị cơ hồ là tức đến đỏ mắt, ngồi xuống, cái gì gọi là chính mình không sinh ra con
trai. Chẳng phải lão gia có một đứa con trai là Cố Dật Triết sao, bà còn nói Phương Nghệ Lan nàng là một độc ác chủ mẫu không tha cho di nương,
không muốn con trai bà có nhiều con trai.
"Tiểu thư, lão phu
nhân chính là suy nghĩ quá nhiều, ngài đừng để trong lòng." Thanh Liễu
vội vàng cầm khăn cho nàng lau nước mắt, tiết mục này quanh năm suốt
tháng đều diễn ra hai ba lần nhưng hôm nay Tam lão phu nhân nói thật sự
là rất nặng rồi, nếu nói là tiểu thư nhà nàng mà là độc phụ theo lời Tam lão phu nhân thì phu nhân chi thứ hai kia không có nổi một đứa con gái
thứ nữ vợ kế đâu.
"Ta thấy nàng là sốt ruột ôm cháu trai,
những năm gần đây ta cũng hiểu, ở Trúc Thanh viện kia tất cả đều là nữ
nhi, trong tất cả phòng giữa của Cố phủ, phòng này của chúng ta có nhiều hài tử nhất, giỏi cho một cái Tiền di nương, thật đúng là một kích liền trúng a."
Chính là hoài nghi có thai cho nên nếu là thân
thể khó chịu thì hoãn lệnh cấm một hai ngày cũng có thể, nhưng nàng ta
là liền liệu đúng điểm yếu của mẫu thân, mới có thể không kiêng nể mà
nói dối như vậy.
"Lỡ như Tiền di nương thật sự có bầu thì
phải làm sao giờ." Thanh Liễu thấy Phương thị đã ngừng rơi nước mắt, tới cửa kêu nha hoàn đưa nước nóng đến, lo lắng nói.
"Nếu là
thật sự có nàng cũng đừng nghĩ có khả năng mà sinh ra được." Đáy mắt
Phương thị thoáng hiện lên một tia lệ khí, làm một di nương an phận thủ
thường nàng một chút cũng sẽ không bạc đãi, không nên gây chuyện thị phi nếu không đừng trách nàng độc ác...
Tiền di nương được giải
lệnh cấm túc, Cố Vũ Thừa ở lại hai ngày, công việc không thể kéo dài,
rất nhanh sẽ xuất phát đi Huệ An thành. Trong Nghênh Xuân viện Cúc Tú
đang tưới nước, trong phòng truyền tiếng cười duyên của Tiền di nương,
nhìn con gái lớn của mình, Tiền di nương chưa bao giờ có cảm giác thành
tựulớn như vậy, cho dù là đem lão gia tâm buộc lại nàng cũng không cảm
thấy vui vẻ như vậy.
Một phong thư của Cố Ngâm Sương liền đưa ra phương pháp như vậy, giả bộ bệnh mấy ngày, ngược lại tranh thủ không ít đồng tình từ lão gia, mặc dù không thể xin giải trừ lệnh cấm cho nữ
nhi nhưng là mình lại được giải trừ.
"Di nương nếu là thật sự có thể có thai, vậy cũng tốt." Cố Ngâm Sương trên mặt cũng không có quá nhiều kiêu ngạo cùng mừng rỡ, chuyện tranh đấu trong nhà, Tiền di nương đều dạy cho hai đứa bé còn việc học được bao nhiêu thì còn phải nhìn
vào đầu óc của mỗi đứa.
" Thân thể này của di nương a cũng
còn có thể hấp dẫn phụ thân con vài năm nữa nhưng tốt nhất là chờ hôn sự con định sẵn thì ta mới yên lòng, đại phu nói còn phải điều dương thêm
hai năm, việc này cũng không gấp được." Tiền di nương hài lòng nhìn nữ
nhi, "Ngày chúc thọ có nhiều thiếu gia tới không con?"
"Có
Bành gia còn có Phạm gia, Tôn gia thiếu gia cũng tới, còn có tiểu thiếu
gia Tiết tướng quân nhà." Cố Ngâm Sương trên mặt xẹt một tia đỏ ửng,
Tiền di nương là người từng trải, vừa nhìn liền biết.
"Ta có
may mắn gặp qua kia Đại thiếu gia Bành gia một lần, khi còn bé mà có bộ
dáng như vậy, trưởng thành chắc chắn phải hấp dẫn nhiều thiếu nữ a." Cố
Ngâm Sương trong đầu hiện lên dánh vẻ lúc mỉm cười của Bành Mậu Lâm, lập tức vẻ mặt có chút uể oải, "Nhưng có mấy cô gái có thể xứng đôi với hắn đâu di nương."
Từ xưa hồng nhan đều là họa thủy có ai biết
từ xưa tuấn nam cũng có thể làm hoạ thuỷ a, Tiền di nương nhìn bộ dáng
suy tính hơn thiệt này của nàng liền nói, "Chờ phụ thân con lần sau trở
về, di nương sẽ nhắc với phụ thân con, nhiều năm như vậy phu nhân không chấp nhận trên danh nghĩa một đứa nào, cho dù là di nương không được
mắt của nàng, nhưng nhiều đứa bé như vậy thì ngươi cũng đứng đầu trong
bọn tỷ muội a."
Cố Ngâm Sương đương nhiên muốn được nuôi dưới danh nghĩa mẫu thân, mặc dù chờ lúc xuất giá cũng có thể, nhưng tất
nhiên là không tốt cho nàng lúc nghị hôn, đây là lối đi duy nhất cho
nàng nếu nàng muốn một mối hôn sự tốt, cho dù Tiền di nương không nói,
nàng sẽ không tùy ý chống lại mẫu thân.
"Nha đầu Ngâm Phương kia, qua mấy ngày nữa thì đỡ rồi, nói với nó không cần chấp nhất với nha đầu kia."
Tiền di nương nhớ tới dánh vẻ nhút nhát của Chu di nương liền không cảm thấy Ngâm Hoan sẽ tốt hơn chỗ nào, lúc nào cũng rụt rè, khúm núm, không
trách lão gia không thích nàng, vốn là trẻ hơn mình mấy tuổi nhưng lúc
nào cũng có dánh vẻ của một phụ nhân trung niên.
"Di nương
không biết đấy, muội muội đúng là thua thiệt Thất muội này vài lần,
chiếm không được một chút tiện nghi nào cho nên mới nóng nảy như vậy."
Ngay cả chính nàng cùng Ngâm Hoan nói chuyện một phen mà cũng cảm thấy
không có chiếm được nửa điểm thượng phong.
"Đó là có mẫu thân các ngươi ở sau lưng, nếu không một tiểu nha đầu như vậy làm sao có thể đột nhiên khai khiếu không thành." Tiền di nương khinh thường nói, thủ
đoạn này của phu nhân thật đúng là buồn cười, con nhóc như vậy có thể có bao nhiêu tiền đồ.
"Vì sao mẫu thân muốn tìm Thất muội?"
"Ngươi xem nha đầu kia, là không phải là các ngươi trong tốt nhất khống chế?"
Tiền di nương nhìn nữ nhi vẻ mặt nghi hoặc, "Chu di nương nhu nhược như
vậy, con gái nàng cũng có tính cách như vậy, có thể khống chế nàng so
với khống chế bất kỳ nha đầu khác trong các ngươi đều an toàn hơn."
Cố Ngâm Sương gật gật đầu, trong lòng cũng đã hiểu rõ, khó trách Ngâm
Phương cùng mình đều không chiếm được tiện nghi, cũng đúng, nàng làm sao có thể đột nhiên thông suốt đây, nhất định là có người ở sau lưng dạy,
nếu không nha hoàn Thanh Nha kia làm sao lại thường đi Trúc Thanh
viện...
Người đột nhiên khai khiếu không thành trong miệng
các nàng Ngâm Hoan giờ phút này đang được mời đi Phong Thanh viện, không có sai, là Cố Dật Triết cho phát thiệp mời nàng uống trà.
Nhìn dánh vẻ tiểu đại nhân của hắn, Cố Dật Triết tự mình châm trà cho mình,
Ngâm Hoan rất hoài nghi, đứa nhỏ này nhất định lại bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nếu không làm sao lại muốn mời một mình mình đến Phong Thanh viện uống
trà, xem nha hoàn bên cạnh rung run lẩy bẩy coi chừng hắn, nếu hắn có
bị thương một chút, mấy cái này nha hoàn khẳng định là bị đánh chết.
Kỳ thật Cố Dật Triết cầm ấm trà một lúc liền mệt mỏi, nhưng đã bắt đầu rồi tại sao hắn lại có thể bỏ cuộc trước mặt đàn bà con gái được rốt cuộc
cũng rung rung rẩy rẩy múc nước từng bước châm trà, Dung ma ma một bên
xem mà tâm địa muốn nhanh nhảy ra cổ họng.
"Lục đệ, mấy ngày trước đây tỷ mới vừa học một loại thủ pháp ngâm trà, không bằng biểu
diễn một lần cho đệ nhìn một chút nha?" Cố Dật Triết nhìn nàng, cuối
cùng gật nhẹ đầu, Ngâm Hoan đứng dậy, từ trong tay hắn nhận lấy cái
muỗng cười nói, "Ta cũng không quá hiểu, đến lúc đó nếu sai, Lục đệ
đừng có chê cười ta nha."
Cố Dật Triết vốn cũng không hiểu
biết mấy, thuần túy là do khi đi học bị Cố Dật Thành cùng lứa với mình
kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hai người từ nhỏ liền là kẻ thù không đội trời chung, ba
ngày một trận nhỏ năm ngày một trận lớn, Cố Dật Thành khoe khoang biết
cái gì, hắn cũng liền ồn ào muốn học một phen
.
Nhìn thủ pháp
của Ngâm Hoan, Cố Dật Triết từ hoài nghi chuyển thành kinh ngạc, chờ
Ngâm Hoan ngâm trà vào nước đã tốt lắm, Cố Dật Triết ngồi xuống bên cạnh nàng, làm nũng một chút nói ra, "Thất tỷ, tỷ phải dạy đệ cách pha trà
này nha."
Ngâm Hoan thấy hắn bám nàng làm nũng bộ dáng nàng
mà không gật đầu là hắn không thả ra, cười đem ly trà chuyển đến cạnh
hắn, "Đệ nếm trước đi."
Ngày đầu thu chỉ xót lại chút hơi
nóng của mùa hè, Ngâm Hoan bưng ly trà nhìn một vòng quanh viện, ánh mắt rơi vào một cái bồn hoa cạnh góc tường, ganh vì viện này đua sắc đẹp,
"Hoa này nở thật đẹp."
"Hoa đó là loại hoa Vũ yến, tỷ thích
thì hái một ít đem về ngắm đi." Cố Dật Triết tâm tình rất tốt, phất tay
để cho nha hoàn đi lấy cây kéo cắt hoa, Ngâm Hoan ngăn cản hắn lắc đầu
nói, "Cắt rất đáng tiếc, hoa vốn sống không được bao lâu, nếu không cắt
thì còn có thể ngắm lâu hơn."
Liên tục canh giữ bên cạnh Cố
Dật Triết chưa lên tiếng, Dung má má, nghe nói nàng lời ấy, đột nhiên mở miệng nói, "Thất tiểu thư nhân từ."