"Điểm tâm của các vị đây." Lúc về khách sạn đã không còn sớm, Tô Đồng gọi tiểu nhị đưa bữa ăn khuya tới. Vừa nãy ở hội hoa đăng hai người đều không ăn gì, nàng thì không sao nhưng chỉ là sợ Tiểu Mạt thấy đói. Hai người vừa mới rửa mặt xong xuôi thì tiểu nhị liền đưa thức ăn đến.
"Tỷ tỷ, người đói rồi hả?" Tô Mạt nhìn một bàn đầy thức ăn, hỏi.
"Tỷ tỷ là sợ muội đói bụng, bữa tối không phải muội cũng chỉ ăn có chút ít thôi sao?" Tô Đồng cầm lấy một khối bánh ngọt, nhét vào trong miệng Tô Mạt, "Nhanh ăn đi, ăn no thì mới ngủ ngon."
"Uhm." Tô Mạt gật đầu, ngoan ngoãn ăn hết miếng bánh trong miệng.
"Uống chút rượu giữ ấm nhé?" Nghĩ đến việc ban đêm mà uống trà thì dễ khiến cho tinh thần người ta phấn chấn thành ra không ngủ được. Hơn nữa ngày mai còn có một hồi đại hội văn nhân, Tô Đồng tính toán để Tiểu Mạt ngủ một giấc thật ngon. Giang Nam là nơi sản xuất nhiều rượu trái cây, uống một chút cũng sẽ giúp cho thân thể khỏe mạnh. Trên đường đi xuống Giang Nam, Tô Đồng cũng đã định sẽ để cho Tô Mạt ít nhiều gì cũng phải uống một chút.
Tô Mạt nhấp nhẹ một ngụm rượu trái cây đặt trước mặt, bên trong vị ngọt có chút xíu cay, hương vị rất không tệ.
"Rượu ngon." Liên tục uống vài ngụm, trên mặt Tô Mạt có nhiễm chút vệt hồng.
"Ôi, Tiểu Mạt, đừng uống nhiều quá, cho dù là rượu trái cây thì uống nhiều cũng sẽ say." Tô Đồng vươn tay đè lại cái chén trong tay Tô Mạt.
"A... được." Tô Mạt lưu luyến không rời nhìn cái chén bị giữ lại, nhưng vẫn quyết định nghe lời tỷ tỷ.
"Thế này mới ngoan." Tô Đồng nở nụ cười, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tô Mạt.
*
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, nhanh lập xuống chứng từ đi mà." Uống mấy chén rượu trái cây dù sao cũng có đôi chút tác dụng.
Ăn xong bánh ngọt, lúc sắp sửa đi ngủ không biết thế nào mà Tô Mạt bỗng nhiên nhớ tới chuyện lập xuống chứng từ trước đó vừa nói cùng tỷ tỷ. Tô Mạt phát hiện đầu óc mình đột nhiên trở nên thanh tỉnh vô cùng. Nói mà không có bằng chứng, nhất định phải để tỷ tỷ lập xuống chứng từ mới được.
"Muội nha, cô nhóc nhỏ này, thật đúng là để bụng à, còn nhớ kỹ như vậy." Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Tô Mạt, ánh mắt mê ly trong suốt, Tô Đồng có chút bất đắc dĩ. Tiểu Mạt, say rồi sao?
"Đúng đó, tỷ tỷ, muội đúng là để bụng, tỷ tỷ có lập hay không ah?" Tô Mạt bĩu môi hỏi.
"Lập, đương nhiên là lập rồi." Tô Đồng điểm nhẹ lên trán Tô Mạt một cái, "Tiểu Mạt đã yêu cầu, tỷ tỷ còn có thể cự tuyệt hay sao?"
"Về sau, nếu Tiểu Mạt gặp được người mình yêu, tỷ tỷ nhất định sẽ dốc hết sức lực giúp Tiểu mạt đạt được." Lấy giấy bút ra, Tô Đồng viết lên giấy, "Như thế đã được chưa."
"Ừm." Tô Mạt gật gật đầu, khóe mắt tràn ngập ý cười thỏa mãn.
Đợi cho mực không sai biệt lắm khô đi, Tô Mạt trân trọng thu vào trong ngực.
"Hài lòng rồi chứ?" Tô Đồng nhíu mày, nhìn về phía Tô Mạt.
"Hài lòng rồi." Tô Mạt cười vui vẻ.
"Vậy thì ngủ thôi." Tô Đồng vươn tay cởϊ qυầи áo Tô Mạt, "Không còn sớm, muội cũng nên ngủ rồi. Nếu tiếp tục nháo đêm nay liền mất ngủ đấy."
"Tỷ, tỷ tỷ, tự muội làm." Dù đã có chút men say nhưng đối với việc tỷ tỷ cởϊ qυầи áo thay cho mình, Tô Mạt vẫn thấy có chút không được tự nhiên, đưa tay ngăn lại hành vi của tỷ tỷ.
"Dù sao cũng đều là phải thoát." Động tác trên tay Tô Đồng không ngừng lại, Tô Mạt phản kháng yếu ớt hoàn toàn bị xem nhẹ, "Tỷ tỷ hầu hạ muội cởϊ áσ còn không được sao? Muội cũng đã bắt tỷ tỷ lập xuống chứng từ thì cũng nên nhường tỷ tỷ đôi chút chứ."
"Nhưng, cũng đâu phải là khế ước bán thân." Tô Mạt bĩu môi nói một câu, nhưng tay túm chặt quần áo lại buông xuống, mặc cho tỷ tỷ giải khai vạt áo của mình.
"Tỷ tỷ còn cần ký khế ước bán thân cho muội sao?" Tô Đồng nhéo mũi Tô Mạt, "Cho dù không có khế ước bán thân, tỷ tỷ đều phải tận tâm hầu hạ muội đấy thôi."
"Đâu có." Tô Mạt lầm bầm một câu, vươn tay bắt đầu trút bỏ quần áo của tỷ tỷ, "Không phải chỉ hầu hạ thôi sao, muội cũng sẽ hầu hạ tỷ tỷ."
Trong mắt Tô Đồng lóe lên ý cười như ý, "Đúng đúng đúng, Tiểu Mạt rất biết hầu hạ tỷ tỷ, vậy chúng ta liền so tài một chút, thử xem ai phục vụ tốt hơn."
"So thế nào?" Tô Mạt nhấp nháy mắt, đầu óc có chút quá tải. Luôn cảm giác giống như có chỗ nào không đúng lắm, thế nhưng nghĩ mãi cũng không biết chỗ nào là không đúng.
"Hôm nay du ngoạn bên ngoài lâu như vậy, bả vai cùng chân đều mỏi nhừ, chúng ta xoa bóp cho nhau chút i." Tô Đồng đấm đấm bờ vai của mình, làm ra một bộ dáng vẻ dường như rất mệt mỏi.
"Được." Tô Mạt nở nụ cười, "Tỷ tỷ, kỹ thuật xoa bóp tỷ khẳng định là kém hơn muội." Đây không phải nói khoác, nàng từng học qua kỹ thuật xoa bóp. Đoạn thời gian Tiểu Vũ bị bệnh, nàng không làm được gì, chỉ có thể mỗi ngày thay Tiểu Vũ xoa bóp, giảm bớt đau đớn cho Tiểu Vũ.
"Cũng không nên quá tự tin nha, Tiểu Mạt." Tô Đồng mỉm cười, "Kỹ thuật của tỷ tỷ nhất định sẽ khiến muội thoải mái rêи ɾỉ không ngừng."
"Hừ," Tô Mạt nói, "đến lúc đó người rêи ɾỉ là ai còn không biết đâu."
"Ha, tỷ tỷ sẽ đợi đến lúc muội để cho tỷ rêи ɾỉ không ngừng đấy." Cởi toàn bộ quần áo của Tô Mạt, chỉ còn lại mỗi áσ ɭóŧ cùng qυầи ɭóŧ, một kiện áo ngoài cuối cùng của Tô Đồng cũng bị Tô Mạt ném lên trên ghế.
"Tỷ tỷ, để muội trước giúp tỷ xoa bóp." Tô Mạt đẩy Tô Đồng nằm lên giường, "Cho tỷ tỷ mở mang một chút kiến thức kỹ năng độc nhất vô nhị của muội!"
"Cũng tốt." Đi cả một ngày, vừa vẽ tranh rồi còn làm đèn Khổng Minh, đích xác khiến cho thân thể không còn chút sức lực nào. Tô Đồng cũng không cùng Tô Mạt tranh chấp, ngoan ngoãn nằm sấp để Tô Mạt hạ thủ.
Bàn tay tinh tế mềm mại ấn lên bờ vai của mình, có hơi dùng sức, thoải mái để cho người ta không muốn nói gì.
Trong phòng trọ thập phần yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ của hai tỷ muội truyền ra.
"Dễ chịu không? Tỷ tỷ?" Lực đạo của Tô Mạt lúc mạnh lúc nhẹ, nhưng lại luôn luôn ấn đúng vào chỗ khiến mình thoải mái nhất.
"A... đúng, chính là chỗ đó..." Tô Đồng thở nhẹ một tiếng, vẻ mặt say mê.
"Tỷ tỷ, là nơi này sao?" Tô Mạt tìm đúng vị trí, liên tiếp bóp nhẹ xuống.
"Uhm... Thật là thoải mái mà." Tô Đồng tán thưởng một câu, "Tiểu Mạt, muội từ khi nào thì có kỹ thuật tuyệt thế này, tỷ tỷ ngược lại một điểm cũng không biết đấy."
"Ha ha, tỷ tỷ," Tô Mạt đắc ý cười, "Đây không phải là vì muốn hầu hạ tỷ tỷ sao. Miễn cho tỷ tỷ cả ngày lải nhải là tỷ hầu hạ muội à."
"Tiểu Mạt, muội đúng là bụng dạ hẹp hòi." Tô Đồng khẽ cười một tiếng, đúng là yêu nhất cái kiểu tức giận lúc này của Tiểu Mạt mà. Vừa đáng yêu lại vừa đơn thuần, một lòng hướng về mình.
"Muội cũng chỉ hẹp hòi với mỗi tỷ tỷ thôi." Tô Mạt một bên xoa bóp một bên nói, "Đổi thành người khác, muội còn khinh thường đấy."
"Vậy thật là vinh hạnh của tỷ tỷ rồi."
"Còn không phải sao." Tô Mạt cười, tay di chuyển xuống phía dưới, thay tỷ tỷ xoa bóp bắp chân, "Nếu không phải là vì tỷ tỷ, một người khoan hồng độ lượng như muội làm sao lại trở thành bụng dạ hẹp hòi cơ chứ."
"Này, Tiểu Mạt, muội cũng đừng hàm oan cho tỷ tỷ chứ." Tô Đồng nâng một chân lên để thuận cho Tô Mạt xoa bóp, "Tỷ tỷ từ bao giờ lại để cho muội biến thành nhỏ nhen rồi."
"Đương nhiên là lỗi của tỷ tỷ." Tô Mạt đột nhiên dừng tay lại.
"Hả?" Cảm nhận được tay của Tô Mạt rời khỏi mình, Tô Đồng ném một ánh mắt nghi hoặc.
"Tỷ tỷ, đến lượt tỷ rồi." Gương mặt Tô Mạt đỏ ửng, mang theo chút mệt mỏi, "Muội xoa bóp mệt rồi, đến lúc tỷ tỷ bóp thay muội rồi đó."
"Ha." Tô Đồng cười một tiếng, từ kỹ thuật xoa bóp vừa rồi của Tiểu Mạt, nàng còn tưởng rằng Tiểu Mạt không say chứ. Nguyên lai là say đến mơ hồ rồi. Thời điểm thanh tỉnh, chỉ cần mình không mở miệng Tiểu Mạt sẽ một mực tiếp tục xoa bóp. Cũng chỉ có khi Tiểu Mạt say, mới dám trắng trợn sai sử mình như thế. Tô Đồng thật sự yêu chết cái bộ dạng này của Tiểu Mạt.
Khác với kiểu dịu dàng ngoan ngoãn khi thanh tỉnh, lúc mơ màng Tiểu Mạt càng nhiều hơn một phần ngạo kiều. Nàng rất hưởng thụ phần ngạo kiều này của Tô Mạt đối với mình.
"Được rồi." Tô Đồng cười gật đầu, ngồi dậy, "Nằm sấp lại đi, Tiểu Mạt."
Tô Mạt cười vui vẻ, ứng tiếng rồi nằm lỳ ở trên giường. Sai sử tỷ tỷ không ngờ trong lòng lại thích như vậy.
Bàn tay tỷ tỷ so với mình lớn hơn một chút, khác với kỹ xảo tìm huyệt vị của mình, tỷ tỷ xoa bóp không có kỹ xảo gì chỉ vẻn vẹn nhào nặn bả vai mà thôi. Nhưng mà, kiểu xoa bóp không có chút kỹ xảo này lại khiến cho nàng có loại thoải mái dễ chịu không đồng dạng. Tất cả mỏi mệt trên người đều bị giải trừ hết.
Tô Mạt thoải mái híp mắt lại. Một bên hưởng thụ phục vụ của tỷ tỷ, một bên chống cự lại cơn buồn ngủ vô biên.
"Tiểu Mạt, muội vẫn chưa trả lời vấn đề vừa rồi của tỷ tỷ đâu." Tô Đồng vừa xoa bóp vừa mở miệng nói.
"Hả?" Được tỷ tỷ xoa bóp đến dễ chịu, tinh thần Tô Mạt cũng trôi dạt đến nơi xa. Chếnh choáng lúc đầu đã vơi bớt lúc này lại dần dần trở về, Tô Mạt càng trở nên mơ hồ, trong lòng toàn bộ chỉ có lực đạo trên tay tỷ tỷ thôi.
"Muội nói, là tỷ tỷ làm cho muội trở nên lòng dạ hẹp hòi." Tô Đồng nằm phục bên tai Tô Mạt, nhẹ nói, "Tiểu Mạt, muội nói một chút, tỷ tỷ ở chỗ nào khiến cho muội thành lòng dạ hẹp hòi hả?"
Thanh âm êm ái mang theo chút dụ hoặc, tinh thần Tô Mạt càng thêm hoảng hốt, lời nói ra cũng không cần nghĩ ngợi.
"Tỷ tỷ, tỷ xinh đẹp như vậy, còn đối tốt với muội đến thế." Tô Mạt mơ hồ nói không rõ, mí mắt đang dần khép lại, tựa hồ tùy lúc đều có thể ngủ mất, "Mỗi lần nhìn thấy có nam nhân tiếp cận tỷ, trong lòng muội liền không thoải mái. Một mặt thì muội hi vọng tỷ tỷ tìm được một phu quân thuộc về mình, nhưng mặt khác muội lại không hi vọng tỷ tỷ gả đi. Thời gian càng dài, muội bắt đầu thấy bất mãn đối với tất cả nam nhân tiếp cận tỷ tỷ. Tỷ tỷ, người nói xem, muội đến tột cùng là bị sao vậy?"
"Tiểu Mạt, muội, thích tỷ tỷ không?" Nhìn thấy Tô Mạt đã mơ mơ màng màng, Tô Đồng gấp rút ở bên tai Tô Mạt hỏi.
"Thích, tất nhiên là thích, Tiểu Mạt thích nhất là tỷ tỷ."
"Tiểu Mạt, ý tỷ tỷ không phải là thích giữa hai tỷ muội." Tô Đồng nói, "Là một loại khác."
"Một loại khác?" Tô Mạt hừm một tiếng, càng mơ hồ hơn.
"Ừ, một loại khác, tương tự với tình cảm giữa nam nữ."
"Muội, không biết." Tô Mạt lầm bầm một tiếng, "Chỉ là, thấy tỷ tỷ và nam nhân ở cùng một chỗ, muội sẽ cảm thấy khó chịu. Biết tỷ tỷ phải lập gia đình, muội sẽ đau lòng. Muội nghĩ, muội..." Giọng Tô Mạt càng ngày càng nhỏ, tầm mắt cũng càng ngày càng mơ hồ không rõ, lời nói sau cùng Tô Đồng cũng không có nghe thấy. Nhưng thế này là đã đủ rồi.
"Tiểu Mạt, nói câu 'Muội thích tỷ tỷ' nghe chút đi." Tô Đồng ở bên tai Tô Mạt dỗ dành.
"Muội thích... tỷ tỷ..." Nói xong câu đó, Tô Mạt liền tiến vào mộng đẹp.
Tô Đồng kéo muội muội đã ngủ ôm vào trong ngực, vụиɠ ŧяộʍ khẽ hôn môi Tô Mạt một cái: "Tiểu Mạt, tỷ tỷ cũng thích muội. Thật, rất thích muội."
Nếu như có thể, nàng muốn nói cho toàn thế giới biết, Tiểu Mạt là của nàng. Đáng tiếc, hiện tại thì không được, thời cơ còn chưa thành thục.
--------------------------------
Có chỗ nào sai chính tả mong mọi người góp ý hộ mình nhé!