"Tiểu Mạt, khá hơn chút nào chưa?" Phân phó cho hạ nhân đưa nước ấm lên, lại đốt thêm hương có công dụng an tĩnh ngưng thần rồi Tô Đồng mới ngồi trước mặt Tô Mạt, xem xét nét mặt của nàng sợ nàng xảy ra tình huống bất thường gì đó.
"Tỷ tỷ đừng lo, muội không sao." Hít một hơi hương khí thanh u, Tô Mạt cảm thấy tâm tình của mình cũng bình ổn trở lại. Nỗi sợ lúc trước đang dần biến mất. Đối diện với cặp mắt lo lắng của Tô Đồng trong lòng Tô Mạt hiện lên sự ấm áp.
Nhìn Tô Mạt đúng là không sao Tô Đồng không để ý mà thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực nói: "Vậy là tốt rồi, muội không biết chứ lúc sắc mặt muội trở nên trắng bệch, ta thực sự là bị hù gần chết."
"Tỷ tỷ, thật xin lỗi, muội lại để cho tỷ lo lắng rồi." Tô Mạt áy náy cúi thấp đầu.
"Ngốc, nói xin lỗi với ta làm gì." Tô Đồng gõ nhẹ đầu Tô Mạt, "Tỷ tỷ quan tâm muội, đó là điều thiên kinh địa nghĩa. Muội đó, nếu mà thật sự cảm thấy có lỗi thì sau này cẩn thận một chút, đừng luôn khiến tỷ tỷ lo lắng là được."
"Được, muội biết rồi." Tô Mạt gật đầu, "Về sau, muội sẽ không chỉ không để cho tỷ tỷ lo lắng mà còn sẽ chăm sóc cho tỷ tỷ."
"Ha ha, " Tô Đồng khẽ cười một tiếng, "Muội không làm cho ta lo lắng đã là không tệ rồi, về phần chăm lo cho tỷ tỷ, muội sẽ không có cơ hội đâu. Ta nếu mà còn để cho muội lo lắng thì sao có thể làm cái chức tỷ tỷ này đây."
"Tỷ tỷ, muội cũng không ngại tỷ thỉnh thoảng để cho muội lo lắng đôi chút đâu." Tô Mạt hướng Tô Đồng nháy mắt mang theo chút tinh nghịch, Tô Đồng thấy được cảm thấy vạn phần đáng yêu.
"Được rồi, được rồi, lúc nào đó để tỷ tỷ yếu đuối một hồi, cho Tiểu Mạt lo lắng một lần." Tô Đồng xoa đầu Tô Mạt, vẻ mặt cưng chiều. Đương nhiên, mấy cái chuyện như làm cho Tiểu Mạt lo lắng, nàng sẽ không làm, nàng sao nỡ để cho muội muội bảo bối của mình chịu một tia phiền não nào chứ.
Biết tỷ tỷ chỉ là đang nói có lệ, Tô Mạt cũng không để ý. Chẳng qua, nàng rất hưởng thụ loại cảm giác cùng tỷ tỷ quan tâm lẫn nhau này.
Đến bữa tối, dưới yêu cầu mãnh liệt của tỷ tỷ, Tô Mạt đành phải uống hết một chén lớn thuốc an thần. Không biết có phải là ảo giác hay không, tâm tình nàng tựa hồ bĩnh tĩnh hơn rất nhiều.
Thổi tắt ngọn nến cuối cùng, Tô Đồng theo thường lệ ôm lấy Tô Mạt chìm vào giấc ngủ. Bắt đầu từ khi Tô Mạt bị thương ở phần eo cho đến lúc thương thế tốt lên không sai biệt lắm, hai người cũng không phân giường ngủ. Có lẽ vì đã quen thuộc với nhiệt độ cơ thể của nhau, ngược lại không quá quen với cảm giác ngủ mà không có người kia.
Trong thuốc an thần có thêm một chút công hiệu gây ngủ, ngửi được mùi hương nhàn nhạt trong phòng, Tô Mạt dần dần chìm vào giấc ngủ say. Hôn lên trán Tô Mạt, đem người ấy cẩn thận ôm vào trong lòng.
Đêm khuya tĩch mịch, Tô Mạt rúc vào trong ngực Tô Đồng, không ngừng mơ thấy ác mộng. Mồ hôi lạnh trên người nàng liên tục toát ra, thấm ướt nội sam màu trắng ở bên trong. Tô Đồng vốn cũng ngủ không sâu liền cảm nhận được dị trạng, mở to mắt, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện Tô Mạt nằm trong ngực đang gắt gao nắm chặt lấy y phục của mình, không ngừng nói mớ. Tô Đồng ghé sát lỗ tai lại gần Tô Mạt, chỉ có thể mơ hồ nghe được vài chữ: "Đừng...Đi...Cứu mạng..." Tiếp đó, tay Tô Mạt càng túm chặt lấy quần áo của Tô Đồng, bởi vì dùng lực quá mạnh, các đốt ngón tay hiện lên màu trắng bất thường.
"Tiểu Mạt, Tiểu Mạt, tỉnh lại đi!" Lúc đầu cũng chỉ nghĩ là Tiểu Mạt gặp phải ác mộng bình thường mà thôi. Thế nhưng, vẻ mặt của Tô Mạt lại càng ngày thống khổ, thậm chí sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, toàn thân run rẩy dữ dội. Tô Đồng không biết Tô Mạt mơ thấy gì, nhưng nàng biết, đó nhất định là một cơn ác mộng phi thường đáng sợ. Tô Đồng không muốn Tô Mạt phải một mực chịu đựng thống khổ như vậy, nàng vỗ vỗ mặt Tô Mạt ý đồ gọi nàng tỉnh dậy.
Đáng tiếc, Tô Mạt đang lâm vào mộng cảnh không hề hay biết gì.
Tô Mạt một lần nữa mơ thấy những chuyện ở kiếp trước. Trọng sinh đến nay, ngoại trừ những ngày đầu nàng mơ hồ mộng thấy chuyện trước đó, đến bây giờ mộng cảnh này đã thật lau chưa từng tiếp tục xuất hiện. Tô Mạt nhìn thấy mình quay trở lại cái ngày tỷ tỷ qua đời, toàn thân tỷ tỷ đều là vết máu. Hình ảnh chợt xoay chuyển, nàng lại thấy bản thân bị một kiếm đâm xuyên tim, mặt đất cũng tràn đầy máu tươi. Màu đỏ chói mắt, tăng thêm một phần yêu dã cho cái thế giới này, Tô Mạt chỉ cảm thấy l*иg ngực mình càng lúc càng nặng trĩu. Nàng muốn thoát khỏi loại cảm giác hít thở không thông này, nhưng lại phát giác bản thân không thể thoát khỏi nó mà ngày càng lún sâu hơn.
"Tiểu Mạt, Tiểu Mạt, muội đừng dọa tỷ tỷ mà!" Bất kể gọi thế nào Tô Mạt cũng không chịu tỉnh, Tô Đồng lo lắng không thôi. Nàng có thể cảm nhận được sự thống khổ của Tô Mạt, lại không biết nên làm gì. Chỉ không ngừng vỗ khuôn mặt Tô Mạt muốn gọi tỉnh nàng ấy.
"Tiểu Mạt, nhanh tỉnh lại, đừng sợ, có tỷ tỷ bên cạnh muội đây." Tô Đồng ôm Tô Mạt thật chặt, muốn đem nhiệt độ cơ thể truyền đến cho nàng. Hiện tại vào lúc này, không có bất kỳ ngôn ngữ nào tốt hơn việc để Tiểu Mạt cảm nhận được sự tồn tại của mình.
Ai vậy, thanh âm sao lại ôn nhu dịu dàng đến thế.
Tâm Tô Mạt hoang mang bối rối, có chút thanh tỉnh. Là giọng của tỷ tỷ, tỷ tỷ vẫn còn bên cạnh mình.
Thanh âm của Tô Đồng giống như một tia sáng ánh lên trong bóng tối vô tận, để Tô Mạt tìm thấy được một chút phương hướng. Bàn tay còn đang túm chặt lấy áo dần dần nới lỏng, thân thể Tô Mạt cũng ngừng run rẩy. Tô Đồng thở phào nhẹ nhõm, xem ra cơn ác mộng của Tiểu Mạt đã qua rồi.
Nhìn muội muội hô hấp bình ổn đang nằm trong lòng mình, Tô Đồng thở dài một hơi, cặp mắt hiện lên ánh nhìn trìu mến. Nàng ở bên cạnh Tiểu Mạt trong khoảng thời gian chịu giày vò này cũng đã được một lúc lâu, hiện tại liền cảm thấy rất mệt mỏi. Thế nhưng, nàng bây giờ không dám chợp mắt, nàng cũng không chắc là Tiểu Mạt có còn gặp phải ác mộng nữa hay không. Lần này may mắn là nàng đúng lúc tỉnh lại bên cạnh nàng ấy, đánh thức và mang đến hơi ấm cho muội ấy. Thế còn lần sau thì sao đây, vạn nhất lúc đó bản thân nàng ngủ say không biết gì thì sao? Tiểu Mạt phải đối mặt với ác mộng một mình, sẽ thấy sợ hãi đến nhường nào.
Ráng chống đỡ mí mắt không để cho bản thân ngủ gật, nhưng vừa rồi đã tiêu hao không ít tinh lực, lại thêm có hương an thần ở trong phòng, Tô Đồng bất tri bất giác nhắm mắt lại. Đang trong lúc mơ mơ màng màng, Tô Đồng chợt cảm thấy bản thân đang tiến nhập vào một địa phương rất nóng, trong lòng như đang ôm một lò lửa rất nóng. Là hỏa lô nhưng tay lại không hề bị phỏng, chạm vào còn có xúc cảm mềm mại, cho người ta một cảm giác rất thoải mái. Tô Đồng không ngừng tham luyến loại cảm giác này, tay cũng không ý thức mà ôm chặt hỏa lô hơn.
"A..." Hỏa lô nằm trong lòng phát ra một tiếng kêu nhỏ.
Tô Đồng cảm thấy rất thú vị, không ngờ bây giờ ngay cả lò lửa cũng có thể phát ra âm thanh nha. Không những thế còn là một âm thanh rất tuyệt vời, giống với của Tiểu Mạt nhà nàng.
Tiểu Mạt?
Tô Đồng giật mình một cái, đầu óc trong nháy mắt thanh tỉnh lại. Nhìn lại trong ngực mình, hỏa lô ở đâu ra chứ, rõ ràng là thân thể nóng hổi của Tiểu Mạt!
Trên mặt Tô Mạt hiện lên mấy vệt đỏ ửng mất tự nhiên, toàn thân nóng bỏng không dứt. Chạm vào da thịt của nàng nhiệt độ rõ ràng là nóng hơn so với người bình thường.
Tiểu Mạt đang phát sốt, ý nghĩ này lập tức xuất hiện trong đầu Tô Đồng, hơn nữa bệnh tình thoạt nhìn cũng không nhẹ.
"Tiểu Mạt, Tiểu Mạt, tỉnh mau!" Một đêm này, đây là lần thứ hai Tô Đồng cấp thiết muốn gọi Tô Mạt tỉnh lại.
"Ừm..." Lần này, Tô Đồng gọi vài tiếng Tô Mạt liền có phản ứng. Nàng từ từ mở mắt, mang theo chút mờ mịt cùng ủy khuất. Trong đầu là một mảnh hỗn độn, chỉ cảm thấy toàn thân hết sức khó chịu. Nàng mở miệng muốn nói chuyện, lại phát hiện không có chút khí lực nào.
"Tiểu Mạt, khoan hãy ngủ, tỉnh một chút đã, muội đang lên cơn sốt." Tô Đồng nói.
Đại não của Tô Mạt bây giờ so với dĩ vãng chậm chạp hơn rất nhiều, nàng phải cố gắng tiêu hóa một phen mới rõ tỷ tỷ đang nói gì.
Tô Đồng đắp chăn cẩn thận cho Tô Mạt, khoác thêm áo, mở cửa phòng phân phó nha hoàn gác đêm nhanh đi mời đại phu tới. Sợ gió lạnh bên ngoài thổi vào phòng khiến bệnh của Tô Mạt nặng thêm, Tô Đồng chỉ mở ra một khe hở nhỏ phân phó xong lập tức đóng lại.
"Khụ khụ," Tô Mạt dùng chăn che miệng lại, tận lực không để cho bản thân ho thành tiếng. Cả người cực kỳ khó chịu, lúc lạnh lúc nóng. Tô Mạt thậm chí có suy nghĩ, nàng không thể chết được. Nàng còn chưa kịp nhìn thấy tỷ tỷ hạnh phúc, nàng sao cam tâm được.
"Tiểu Mạt, hiện tại muội thấy thế nào?" Lấy khăn lụa thấm một ít nước trà sau đó đặt lên trán Tô Mạt, muốn dùng nó để giảm sự khó chịu của Tô Mạt.
"Tỷ tỷ, muội lạnh." Tô Mạt nằm co ro trong chăn, trên người rõ ràng nóng như vậy nhưng nàng lại thấy toàn thân rét run. Sự lạnh lẽo thẩm thấu đến tận xương cốt bên trong, "Ôm muội có được không?" Ánh mắt Tô Mạt nhìn Tô Đồng mang theo tia cầu khẩn. Con người khi mắc bệnh đặc biệt yếu ớt hơn bình thường, luôn cố ý tìm kiếm thứ khiến bản thân cảm thấy ấm áp nhất. Đối với Tô Mạt mà nói, không có cái gì ấm áp hơn so với tỷ tỷ.
"Được rồi." Tô Đồng cởϊ áσ khoác xuống, chui vào trong chăn.
Mới vừa vào, Tô Mạt không kịp chờ mà quấn lên thân thể của nàng, hai tay gắt gao ôm chặt.
"Ấm hơn chút nào không?" Tô Đồng tận lực kéo Tô Mạt sát vào người mình, không để tâm đến hơi nóng, cố gắng không cho chút hơi lạnh nào thổi đến chỗ Tô Mạt.
Người sinh bệnh, đầu óc hỗn loạn một mảnh, căn bản không biết bản thân đang làm cái gì, chỉ có thể liều mạng làm theo bản năng. Tô Mạt vươn tay, kéo quần áo của Tô Đồng. Nàng không thích tầng vải vóc này, nàng muốn nhiệt độ của cơ thể nóng hơn nữa, muốn gần sát phiến ấm áp này hơn nữa. Tô Đồng cưng chiều nhìn Tô Mạt, cũng không giãy dụa, để mặc Tô Mạt giải khai vạt áo của mình, cởi xuống kiện y sam cuối cùng của bản thân. Thoát xong quần áo của tỷ tỷ, Tô Mạt lại động tay cởi sạch quần áo trên người mình. Sau đó lại lần nữa xích lại gần tỷ tỷ, thấy thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của bản thân đã dán sát lên thân thể xích͙ ɭõa của tỷ tỷ, mới phát ra một tiếng than nhẹ thỏa mãn. Quả nhiên, không có lớp vải vóc kia ngăn trở liền dễ chịu hơn rất nhiều.
Tô Mạt vùi đầu mình vào cần cổ Tô Đồng, cọ xát, hấp thu ấm áp bên trong. Thân thể nóng hổi của Tô Mạt dán trên thân Tô Đồng, mang đến cho Tô Đồng một loại cảm giác rất kỳ lạ. Ngoại trừ ngoài ý muốn yêu thích còn có xao động bất an. Trong thân thể như có thứ gì đó đang kêu gào muốn thức tỉnh. Tô Mạt càng cọ xát càng mang tới nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn. Tô Đồng không tự chủ mà ma sát lên thân thể Tô Mạt, bản năng muốn có càng nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng thỏa mãn. Tay nguyên bản đang ôm Tô Mạt không biết từ lúc nào đã biến thành vuốt ve. Xoa nhẹ tấm lưng trơn nhẵn của Tô Mạt, vuốt ve vùng bụng bằng phẳng, chạm vào chỗ mẫn cảm ở cánh tay.
"A...Ưʍ..." Tay Tô Đồng giống như có ma lực, mỗi lần vuốt ve đến vị trí nào thì huyết dịch nơi đó liền sôi trào. Âm hàn trên người cũng dưới sự vuốt ve không ngừng của Tô Đồng mà dần dần giảm đi, thay vào đó lại là một loại khô nóng.
Tô Mạt không an lòng mà giãy dụa thân thể, đòi hỏi càng nhiều sự vỗ về. Đầu óc nàng có chút mơ hồ, thậm chí còn chu môi mình lên khát cầu một loại trấn an. Tô Đồng sủng nịch nở nụ cười, thuận theo ý Tô Mạt, cúi đầu xuống, cắn nhẹ đôi môi đỏ tươi. Nhẹ nhàng nhấm nháp, chuyên chú xay nghiền.
Không đủ, còn chưa đủ. Tô Mạt vươn đầu lưỡi ra, khát cầu càng nhiều. Không giống vào đêm kia cẩn thận từng li từng tí, lần này Tô Mạt vô cùng nhiệt tình đến cả nụ hôn này cũng vậy. Hai người cứ ngươi tới ta đi không ngớt dây dưa. Bàn tay đặt trên thân thể mềm mại không một mảnh vải che thân của nhau không ngừng vuốt ve, kéo đến từng đợt lửa nóng.