Trọng Sinh Chi Thứ Nữ

Chương 35: Cứu mỹ nhân

"Quý phu nhân, tỷ tỷ bây giờ đang bệnh, ngươi tùy tiện quấy rối không được hay cho lắm." Lưu thị ngăn phu nhân Hữu Tướng lại trước cửa sân Lý thị, trên mặt mang theo nụ cười giả tạo nói. Chẳng qua là mắt bà ta không ngừng lay động, thỉnh thoảng nhìn về phía trước sân, tựa hồ là rất căng thẳng.

Nhìn bộ dáng này của Lưu thị, trong lòng Tào thị càng khẳng định tin tức mình nhận được trước đó là thật. Lúc trước, Quý Cầm nha đầu kia phái người bẩm báo cho bà tin tức đại phu nhân phủ Tướng quân đã mất, bà còn không quá tin tưởng. Lần này đến đây, cũng chỉ là muốn xác nhận tính chân thực của chuyện này mà thôi. Bà đúng là không nghĩ tới, tin này rất có thể là sự thật.

Đối với Quý Cầm này, Tào thị có chút ấn tượng, là thứ nữ của Hữu Tướng. Có điều, phủ Hữu Tướng chính là không bao giờ thiếu thứ nữ, thứ nữ ở phủ Hữu Tướng nhiều đến nỗi bà cũng không thể nhớ rõ. Quý Cầm này cũng coi như là có chút bản lãnh, mới để cho bà nhớ kỹ đôi chút. Mấy năm trước, bám lấy An Thế tử, làm nhất phòng tiểu thϊếp, tháng ngày trôi qua tựa hồ cũng không tệ lắm. Chỉ là vài ngày trước, An Thế tử mới cưới thêm hai phòng tiểu thϊếp, không biết hiện tại như thế nào rồi. Một người ngày thường cùng mình không bao giờ gặp mặt, đột nhiên bẩm báo loại tin tức này. Không phải muốn đặt bẫy bà, thì chính là tình cảnh bây giờ cần sự giúp đỡ của bà. Nghĩ kĩ thì hai phòng tiểu thϊếp của An Thế tử đều xuất từ phủ Tướng quân. Tào thị cười châm biếm, Quý cầm sợ là bị tiểu thϊếp từ phủ Tướng quân ép cho không ngóc đầu lên được, mới muốn xuống tay với bọn họ, làm vừa lòng một phương khác, cũng coi như bán cho bản thân một món ân tình.

"Nhị phu nhân, ta chỉ là quan tâm Tô phu nhân thôi." Tào thị nở nụ cười, "Tả Tướng và Hữu Tướng ở trên triều hỗ bang hỗ trợ, chúng ta đều là những người ở hậu viện, tự nhiên cũng phải chăm sóc lẫn nhau. Tô phu nhân bị bệnh lâu như vậy cũng chưa thấy khỏi, sợ là ngự y trong cung không đắc lực, hôm nay ta đặc biệt dẫn ngự y đứng đầu Thái y viện đến xem Tô phu nhân đây."

"Ha ha, " Lưu thị cười khan một tiếng, "Đa tạ ý tốt của Quý phu nhân, chỉ là tỷ tỷ bệnh không chịu nổi gió, sợ là không thể để ngự y vào rồi.

"Muội muội nói lời này thật thú vị." Quý phu nhân cười cười nói, "Bệnh nặng như thế, sao còn có thể kiêng kị gặp thầy thuốc đây? Tô phu nhân là bị bệnh nên mơ hồ không rõ, các ngươi làm sao cũng có thể để tùy ý như vậy. Sợ là thật lâu rồi ngự y vẫn chưa tới phủ tướng quân đi, vạn nhất bệnh của phu nhân tái phát làm sao bây giờ?"

"Trong viện có hạ nhân, cực khổ Quý phu nhân quan tâm rồi." Lưu thị nói.

Nhìn dáng vẻ khó chơi của Lưu thị, Tào thị âm thầm cắn răng. Không phải đều nói phủ Tướng quân lấy hai phòng phu nhân bất hòa hay sao?

"Nếu như vậy thì, ta đã quấy rầy rồi." Tào thị nói.

"Cung tiễn Quý phu nhân." Lưu thị cúi đầu xuống, một bộ dáng vẻ khiêm tốn. Có vài người, rất ưa thích dục cầm cố túng(1). Bà ta đích xác là ước gì tin tức đại phu nhân qua đời được truyền đi, nhưng mà, nếu như phu nhân Hữu Tướng ở lúc bà ta đang ở đây, phát hiện được bí mật, bà ta thế nhưng phải chịu trách nhiệm. Còn nếu phu nhân Hữu Tướng xông vào, vậy coi như không có quan hệ gì với bà ta rồi. Bởi vì liệu định phu nhân Hữu Tướng sẽ không rời đi, cho nên, Lưu thị mới một điểm cũng không vội vã.

(1): muốn bắt phải thả - kế thứ mười sáu trong Tam thập lục kế. Điển cố: Thời Tam Quốc, Mạnh Hoạch làm phản khiến Thục Hán bất ổn. Để thu phục Mạnh Hoạch, Gia Cát Lượng đã bảy lần bắt, bảy lần thả (thất cầm thất túng, 七擒七纵) Mạnh Hoạch khiến Mạnh Hoạch đội ơn mà không dám làm phản nữa. Tào Tháo muốn dùng Quan Vũ để làm dũng tướng cho mình đã cấp cho Quan Vũ ngựa Xích Thố để Quan Vũ lên đường tìm huynh đệ Lưu Bị và Trương Phi; nhưng Quan Vũ chỉ cưỡi ngựa đi một đoạn bèn quay lại trở về với Tào Tháo để nguyện ra trận chiến đấu trả ơn cho Tào Tháo. (nguồn: wiki)

"Muội muội, " Tào thị nở nụ cười thân thiện, "Ngươi nhìn, ta đều đã đến, thì hãy để ta tiến vào sân, ở ngoài cửa chào hỏi tỷ tỷ hai câu, xác định nàng không có việc gì, ta sẽ đi thôi."

Lưu thị suy nghĩ một chút, gật đầu cho vào.

Tào thị đứng ở gian phòng dưỡng bệnh của đại phu nhân, ra vẻ quan tâm đứng trước cửa một phen hỏi han ân cần, chỉ là trong phòng không có bất cứ phản ứng gì. Tào thị trong lòng càng xác định việc kia đích thực là đúng.

"Muội muội, phu nhân đây là thế nào, tại sao không có chút hồi đáp nào?" Ra vẻ nghi ngờ hướng Lưu thị hỏi.

"Tỷ tỷ sợ là đã ngủ thϊếp đi rồi." Lưu thị nói, "Thời gian gần đây, tỷ tỷ ngủ rất say, ai kêu cũng không trả lời đâu. Đoán chừng, chỉ có lúc Tô Đồng nha đầu kia vào đưa cơm, mới có thể nói đôi câu."

"Ồ?" Tào thị nhíu mày, "Phủ tướng quân không có nha hoàn sao, loại việc nặng này lại để đích thân tiểu thư đến làm."

"Đó là Tô nha đầu có hiếu tâm." Lưu thị nói, "Sợ là tỷ tỷ thời gian không còn nhiều, cho nên nha đầu kia mới muốn thời thời khắc khắc phụng dưỡng bên cạnh."

Tào thị sáng tỏ gật đầu.

"Bất quá tình hình của tỷ tỷ e rằng thật sự không được tốt rồi." Lưu thị cảm khái một câu, "Tô Đồng nha đầu kia, mỗi lần đi ra sắc mặt đều khó coi. Ta nhớ được, mấy ngày trước đây, có một đêm, nó còn khóc đến phá lệ thương tâm đấy."

"Ồ?" Tào thị nhíu mày, khóc đến phá lệ thương tâm, "Thế ngươi có hỏi qua là đã phát sinh chuyện gì không?"

"Tô Đồng nha đầu kia, ngày hôm sau liền bị cấm túc, ai cũng không cho hỏi thăm." Lưu thị ra vẻ tiếc hận nói, "Bằng không thì ta cũng rất muốn an ủi nó một phen rồi."

Tròng mắt Tào thị xoay chuyển, mỉm cười nhìn về phía Lưu thị" "Tốt, hiện tại cũng đã xem qua, ta liền đi trước đây. Lão gia biết ta đến quan tâm Tô phu nhân một chút, nhất định sẽ rất cao hứng cho coi. Dù sao, Tả Tướng và Hữu Tướng là nhất mạch tương thừa(2), cũng không thể cứ mãi xa lạ như vậy được."

(2): nhất mạch tương thừa: từ cùng một huyết thống, bè cánh đời đời lưu truyền lại tới nay. Ý chỉ là có cùng nguồn gốc, căn nguyên. (nguồn: baidu)

"Ha ha, đúng vậy."

Hai nữ nhân dối trá đứng tại cửa ra vào một bên lão luyện thăm dò lẫn nha, một bên chuẩn bị ra khỏi viện lạc.

"Ối, là ai không có mắt như vậy." Tào thị không biết đang nói cái gì, tâm tình có vẻ rất tốt còn cười đôi câu, bỗng nhiên không biết bị người xuất hiện từ đâu ra va phải.

"Tiểu thư, người không sao chứ." Hỉ Nhi đỡ lấy Tô Đồng, đề phòng nàng ngã sấp xuống.

"Ấy, Quý phu nhân, cẩn thận." Lưu thị đỡ Tào thị.

"Hết sức xin lỗi." Tô Đồng đứng thẳng người, nhìn người 'không cẩn thận' bị mình đυ.ng vào, "Vị này, sợ là phu nhân Hữu Tướng đi."

"Đúng vậy." Lưu thị nói, "Quý phu nhân là đến thăm tỷ tỷ."

Nghe được câu này, sắc mặt Tô Đồng trong nháy mắt liền thay đổi, có chút lo lắng hỏi: "Vậy đã đẩy cửa đi vào rồi hả?"

"Không có đâu, chỉ đứng ngoài cửa hỏi thăm vài tiếng." Lưu thị cười cười, giống như lơ đãng nói, "Bất quá tỷ tỷ sợ là ngủ quá sâu rồi, không trả lời lại."

Tô Đồng rõ ràng thở phào một tiếng: "Vậy là tốt rồi."

"Tốt cái gì?" Tào thị cười như không cười nhìn Tô Đồng, quả nhiên hài tử này còn quá non, hỉ nộ không lộ cũng không làm được.

"Không, không có gì." Ý thức được mình nói sai, Tô Đồng lập tức bác bỏ,"Ta nói là, không có quấy rầy mẫu thân nghỉ ngơi, thật sự là quá tốt."

"Đúng rồi, Đồng nhi, mấy ngày trước đây, lúc ta đi ngang qua sân, nghe được con khóc rất thương tâm, là đã xảy ra chuyện gì sao?" Lưu thị một mặt quan tâm, "Đúng là đại phu nhân lại không được ổn sao?"

"Không, không có chuyện gì xảy ra cả." Tào thị một mực chú ý đến vẻ mặt của Tô Đồng. Phát hiện rằng thời điểm Tô Đồng nhắc đến chuyện vài ngày trước, trong mắt lóe lên một tia ảm đạm, bất đắc dĩ cùng thống khổ rất rõ ràng.

"Đứa nhỏ này, mẫu thân bệnh nặng, ngươi cũng đừng quá mức thương tâm." Tào thị quan tâm vỗ vỗ bả vai Tô Đồng.

"Nên đau lòng, mấy ngày trước cũng đã đau lòng xong rồi." Tựa hồ là Tô Đồng trong lúc lơ đãng cảm thán, nhưng lại bị Tào thị chú ý trong mắt.

"Tô nha đầu là định đi thăm mẫu thân sao?" Tào thị quan tâm hỏi thăm.

"Ừm." Con ngươi Tô Đồng tối lại, giơ lên hộp cơm trong tay, "Vào đưa cơm cho mẫu thân."

"Tiểu Đồng, " Trong mắt Tào thị lóe lên tia tính toán, "Để ta thay ngươi đưa đi, vừa vặn, cũng muốn nhìn xem bệnh tình Tô phu nhân."

"Không, không!" Tô Đồng đột nhiên kích động, một mực ôm chặt hộp cơm trong ngực.

"Làm sao vậy, Đồng nha đầu?" Đối với việc Tô Đồng phản ứng quá mức kích động, Tào thị âm thầm nở nụ cười, quả nhiên một là hài tử, nhưng ngoài mặt lại biểu hiện vô cùng nghi hoặc.

"Phụ thân nói, sau này, phòng mẫu thân chỉ có thể một mình ta tiến vào, đưa cơm cũng chỉ có thể để ta đưa, những người không có liên quan, đều không được đi vào."

"Ha ha, Đồng nha đầu, ta cũng không phải là người không có liên quan gì đâu." Tào thị khẽ cười một tiếng, đưa tay muốn cầm lấy hộp cơm trong tay Tô Đồng, "Hai nhà chúng ta đều là thế giao, còn có cái gì để tị hiềm chứ?"

"Không, không được! Không thể, không thể cho ngươi!" Tô Đồng gắt gao cầm hộp cơm trong tay, mặc kệ Tào thị dùng sức ra sao, cũng không buông.

Lưu thị đứng ở một bên, nhìn hai người diễn trò. Phu nhân Hữu Tướng cùng nữ nhi của Tướng quân tranh đấu, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng không tới trên đầu bà ta.

"Ai nha, hai người các ngươi đừng tranh." Lưu thị một bên giả bộ khuyên can, một bên đẩy hai người hướng tới cửa phòng. Sắp rồi, sắp rồi, chỉ còn hai bước, là tới cửa rồi. Sức lực của ba người đủ để phá khai cánh cửa không vững chắc này rồi.

"A! Đồng nha đầu ngươi làm cái gì vậy!" Tào thị đột nhiên dùng sức, hung hăng đẩy Tô Đồng một cái, mượn lực phản lại, đυ.ng trúng Lưu thị ở phía sau, Tào thị dùng sức đẩy, lợi dụng Lưu thị làm đệm thịt, húc mở cửa phòng.

Lưu thị xoa xoa chỗ đau bị đυ.ng, trong lòng thầm mắng một tiếng, Tào thị thật con mẹ nó hèn hạ, thế mà dám dùng mình là đệm thịt!

Vốn đang lôi kéo phía sau, lại bị Tào thị dùng sức đẩy, Tô Đồng bị cỗ lực lượng to lớn này trùng kích liền ngã ra sau.

"Tỷ tỷ!" Một tiếng kinh hô từ phía sau truyền đến, sau đó Tô Đồng liền đυ.ng phải một khối địa phương mềm mại, cùng người đỡ ở sau cùng lúc ngã xuống đất.

Sắc mặt Tô Mạt trong nháy mắt liền trắng bệch. Ban đầu có chút sái thắt lưng, dưới loại va đập này, bị thương càng nặng thêm. Nhờ sự xóa bóp của tỷ tỷ nên phần eo đã không còn đau, đột nhiên liền đau, đau đến lợi hại.

"Tiểu Mạt, muội thế nào?" Tô Đồng vừa ngã xuống liền lo lắng, vẻ mặt vội vàng nhìn Tô Mạt. Nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng, đau lòng khó tự kiềm chế.

"Muội không sao, híttt, tỷ tỷ..." Tô Mạt miễn cưỡng nở nụ cười, "Chẳng qua, lại không cẩn thận va vào một phát."

"Muội đồ ngốc này." Tô Đồng hốc mắt đỏ lên, "Muội còn đang bị thương không biết sao? Còn đỡ cho ta. Muội muốn tức chết tỷ tỷ à?"

"Muội chỉ là, không muốn thấy tỷ tỷ bị thương." Tô Mạt vô tội tròn mắt nhìn.

"So với bị thương, tỷ tỷ càng không chịu được việc muội thụ thương." Tô Đồng ngồi xổm xuống, không biết nên chạm vào Tô Mạt từ chỗ nào.

"Muội thà rằng mình bị thương, cũng không muốn tỷ tỷ có bất kỳ một điểm tổn thương nào." Trong mắt Tô Mạt tràn đầy sự nghiêm túc.

Tô Đồng á khẩu không trả lời được. Coi đối phương quan trọng hơn cả bản thân mình, đây là điểm chung giữa hai tỷ muội bọn họ.

"Đây là có chuyện gì!" Hai người kia đem lực chú ý thả trong phòng, không có chú ý tới chuyển động của hai tỷ muội.

Sau khi tiến vào phòng, Tào thị và Lưu thị nhìn thấy, chỉ có giường chiếu, phía trên không có một ai.

Lưu thị sắc mặt biến đổi, không xác định nói: "Có lẽ, tỷ tỷ chuyển biến tốt, cho nên tự mình ra ngoài đi dạo?"

"Muội muội, còn không phái người đi tìm?" Tào thị nói, "Người bệnh mất tích, thế nhưng là chuyện đại sự."

"Ai, ta lập tức phái người đi." Lưu thị trả lời một tiếng, lui ra ngoài. Trong mắt lóe lên một tia cười đắc ý. Phái người đi tìm? Phái người đi đào còn tạm được.

Đóng kịch lâu như vậy, cuối cùng cũng xong chuyện.

Tào thị và Tô Đồng xô đẩy lẫn nhau, không cẩn thận đυ.ng mở cửa phòng, nàng(3) không làm gì cả. Nàng bất quá là tiến lên khuyên can, rồi thành người vô tội gặp họa mà thôi.

(3): đây là đoạn Lưu thị tự nói bản thân nên mình xưng là nàng nhé.

----------------------------

p/s: chương sau là được gặp tình địch của Tiểu Mạt rồi :v