Trọng Sinh Chi Thứ Nữ

Chương 31: Chiết cành

Ngày thứ ba sau khi xuất giá, đưa phu quân về nhà thăm bố mẹ, đây là tập tục.

Vào ngày thứ ba lúc trời vừa sáng, Tô Linh liền mang theo An Lăng Thiên đến phủ Tướng quân. Theo An Thế tử xuống từ cùng một chiếc xe ngựa. Trên mặt Tô Linh nở một nụ cười đắc ý, liếc nhìn Thúy Nhi ở phía sau mới từ một xe khác đi xuống. Như muốn cố ý chọc tức Thúy Nhi, thừa dịp lúc Thúy Nhi chuyển mắt đến trên người các nàng, Tô Linh liền ôm lấy cánh tay An Thế tử, đưa bộ ngực của mình sáp đến. Mãn ý nghe được tiếng cười khẽ đầy sủng nịch của An Thế tử.

"Nàng nha, tiểu tính tình luôn thích đùa bỡn." An Lăng sủng ái nhéo mũi Tô Linh, "Tức giận với một đứa nha hoàn làm gì?"

"Nha hoàn đâu ra chứ." tô Linh làm nũng, "Nàng ta hiện tại nhưng cũng là tiểu thϊếp giống như thϊếp đó, chính là thϊếp cứ thấy nàng ta là ất hứng."

"A, bình dấm chua nhỏ nàng lại đổ rồi." An Lăng Thiên lấy ngón trỏ chọc chọc trán Tô Linh, "Nhưng mà, người ta hiện tại sủng ái nhất chính là nàng." An Lăng Thiên đối với việc nữ nhân vì hắn mà tranh giành cũng không can thiệp, còn mơ hồ có chút cảm giác đắc ý. So với loại cơ thϊếp rõ ràng trong tâm rất oán hận, nhưng ở trước mặt hắn cứ một mực giả thành bộ dáng đáng yêu. Thì Tô Linh là loại người thích chính là thích, ghen ghét chính là ghen ghét, ngược lại càng hợp khẩu vị của hắn. Hắn rất thích Tô Linh thẳng thắn cùng ngây thơ như vậy.

Lấy được đáp án vừa lòng, Tô Linh nở nụ cười, cao ngạo hất cằm về phía Thúy Nhi. Chẳng qua, khiến cho nàng không hài lòng chính là, bộ dáng của Thúy Nhi vẫn giống như mấy ngày trước, đối với sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của nàng chỉ là nhàn nhạt nhìn qua một cái, cũng không có dáng vẻ tức giận như trong tưởng tượng.

Giả bộ cho ai xem đây! tô Linh cắn răng, kéo tay An Lăng Thiên bước vào đại môn Tô phủ.

Bởi vì đại phu nhân bệnh nặng nên không cách nào ra gặp người khác, vì lẽ đó lần này Tô Linh bái kiến cũng chỉ có phụ thân của mình và gia đình nhị thúc. Sau khi kính trà xong, An Lăng Thiên ở lại trong phòng cùng trò chuyện với Tô Lê.

Tô Linh Và Thúy Nhi mỗi người tự quay về viện của mình.

"Tỷ tỷ, đừng nghịch nữa."

"Ta chỉ muốn thử nhìn xem Tiểu Mạt mặc bộ y phục này có hợp hay không thôi mà."

Từ xa đã thấy tiểu thư nhà mình cùng tiểu thư Tô Mạt cả hai đang huyên náo ầm ĩ. Tiếng cười vui vẻ lan tỏa thêm không ít sinh cơ cho viện lạc này. Trong mắt Thúy Nhi ngập tràn ước ao, tiểu thư nhà nàng cũng đã từng dùng nụ cười ôn nhu như thế này để nhìn nàng, thỉnh thoảng cùng nàng không lớn không nhỏ nháo một hồi. Thật sự rời khỏi tiểu thư, nàng mới phát hiện, được làm nha hoàn của tiểu thư là một chuyện hạnh phúc đến nhường nào. Không cần mỗi ngày phải suy nghĩ các biện pháp để câu tâm đấu giác* với những cơ thϊếp kia, phòng bị ám toán của người khác, còn phải tìm cách nắm lấy trái tim An Thế tử. Mới chỉ trải qua hai ngày ngắn ngủi, nàng đã cảm thấy mệt mỏi. Chỉ khi mất đi rồi, mới biết trân trọng.

(* câu tâm đấu giác: lục đυ.c, đấu đá lẫn nhau.)

"Thúy Nhi, ngươi đến rồi à." Thu lại y phục đang cầm trên tay, Tô Đồng tiến lại chỗ Thúy Nhi, "Nhìn ngươi đi, sắc mặt có vẻ không được tốt lắm."

"Không sao đâu." Thúy Nhi miễn cưỡng nở nụ cười.

"Thúy Nhi, tuy ngươi bây giờ đã không phải là nha hoàn của ta, thế nhưng cũng không thể cự tuyệt việc ta quan tâm ngươi chứ." Tô Đồng trừng Thúy Nhi một cái.

Quả nhiên, người quan tâm nàng nhất vẫn luôn là tiểu thư.

"Tỷ tỷ, Thúy Nhi, hai người trước tiên vào đi đã, đừng cứ đứng ở ngoài như vậy." Mặc dù biết sự dịu dàng của tỷ tỷ với Thúy Nhi chỉ là giả, nhưng Tô mạt vẫn không nhịn được mà có chút ghen, lên tiếng cắt ngang các nàng.

Hiểu rõ tiểu tâm tư của muội muội mình, Tô Đồng cũng không vạch trần, ngoái đầu lại cho Tô Mạt một cái mỉm cười, phong tình vô hạn. Tô Mạt lại lần nữa đỏ mặt, bản thân gần đây đối với nụ cười của tỷ tỷ, thực sự là càng ngày càng khó có thể chống đỡ.

Cùng Thúy Nhi nói chuyện phiếm một lúc về chút việc nhà, rồi hướng Thúy Nhi bày tỏ quan tâm, nhìn thời gian cũng không còn sớm, Tô Mạt nhắc nhở một câu, thân là tiểu thϊếp của An Thế tử nên sớm quay lại ở bên người Thế tử hầu hạ mới được.

Sau cùng trước khi đi Thúy Nhi còn lưu luyến nhìn Tô Đồng một lúc, rồi mới cáo từ ly khai.

"Hừ." Sau khi Thúy Nhi rời khỏi, Tô Mạt hừ lạnh một tiếng, tâm tình có chút không vui.

"Làm sao, Tiểu Mạt vẫn còn ăn giấm của Thúy Nhi hả?" Tô Đồng dán mắt nhìn Tô Mạt, nở nụ cười xinh đẹp.

"Sao có khả năng." Tô Mạt lắc đầu không thừa nhận.

"A, " Tô Đồng khẽ cười, "Tiểu Mạt, muội nói câu này đúng là không có chút độ tin cậy nào cả. Muội nhá, hiện tại trên mặt đều hiện rõ muội đang rất khó chịu, tỷ tỷ nhanh thể hiện chút ý tứ đi."

Tô Mạt nhìn tỷ tỷ một chút, không còn gì để nói. Nàng đương nhiên biết, lúc nãy khi mình nhắc nhở Thúy Nhi, vẻ mặt cùng với ngữ khí có chút không tốt. Chỉ là, nhìn thấy tỷ tỷ đối với người khác ngoài nàng ôn nhu, nàng thật sự không cao hứng nổi.

"Muội nha, đúng là tính khí tiểu hài tử." Tô Đồng vỗ vỗ vai Tô Mạt, "Ta và Thúy Nhi bất quá nói hai câu thôi, còn với muội thế nhưng cái gì cũng đều đã làm rồi. Muội còn sợ tỷ tỷ di tình biệt luyến sao?" Đương nhiên, câu nói sau của Tô Đồng phần lớn chỉ là lời nói đùa.

Nhưng mà người nói vô ý, người nghe hữu tâm.

Cái gì cũng đã làm, cái gì cũng đã làm, cái gì cũng đã làm rồi...

Câu nói này không ngừng quanh quẩn trong đầu Tô Mạt, nhớ tới đêm đó phóng túng ôm hôn, ôm nhau thật sít sao, Tô Mạt mặt không khỏi đỏ thêm lần nữa. Lén lút liếc nhìn tỷ tỷ một chút, lại thấy vẻ mặt tỷ tỷ vẫn như thường. Tô Mạt thầm mắng mình một tiếng, chẳng qua cũng chỉ là một nụ hôn an ủi thôi, để ý như vậy làm gì! Tỷ tỷ vẫn bình thản, thì mình sao lại cứ phải suy nghĩ lung tung chứ.

"Nghĩ gì thế, Tiểu Mạt." Tô Đồng vỗ nhẹ đầu Tô Mạt, "Xuất thần như vậy."

"Nghĩ đến tỷ tỷ." Tô Mạt ngẩn ra, theo bản năng đáp lời.

"Ha ha." Tô Đồng cười khẽ, "Tiểu Mạt à, muội sao có thể đáng yêu như thế."

Ý thức được mình đã nói cái gì, nguyên bản gò má vốn ửng đỏ của Tô Mạt lại càng đỏ thêm, nóng đến lợi hại.

"Tỷ...tỷ tỷ, ngồi trong phòng có chút buồn chán, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi." Tô Mạt lôi kéo Tô Đồng muốn đi ra ngoài, ý định giấu đi sự mất tự nhiên của mình.

Tô Đồng khẽ cười, cũng không từ chối, thật không biết, tháng ngày sinh sống vô ưu vô lự như thế này cùng với Tiểu Mạt, sẽ còn được bao lâu nữa.

Gió xuân vào tháng ba đã bớt đi hàn ý, mang theo chút ấm áp. Hoa đào trong viện cũng đã nở không ít, một khung cảm toàn một màu hồng phấn, tô thêm không ít sắc thái cho khoảng sân đơn điệu.

Hoa đào nở vào đầu tháng ba không phải rất tươi đẹp, màu sắc có chút nhạt, nhưng lại có phần thanh nhã. Tô Mạt vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve những cánh hoa, ghé sát chóp mũi khẽ ngửi một cái, hương thơm thoang thoảng, ngửi vào rất thư thái, trên mặt hiện lên một tia yêu thích.

"Tiểu Mạt rất thích hoa đào?" Tô Đồng đứng cạnh Tô Mạt, nhìn một bên mặt say sưa của nàng. Mặc kệ nhìn từ góc độ nào, TIểu Mạt nhà nàng đều rất dễ nhìn.

"Ừ." Tô Mạt quay đầu, đối diện với gò má phóng đại của tỷ tỷ. Da thịt mịn màng, ngũ quan xinh xắn, so với hoa đào còn đẹp hơn vài phần. Tỷ tỷ quả nhiên là đại mỹ nhân. Tô Mạt vươn tay ngắt xuống hoa đào ở trước mắt, quay lại, vươn hai tay đến gần tóc tỷ tỷ.

"Tỷ tỷ, đừng nhúc nhích nha." Nhẹ nhàng di chuyển hoa đào trong tay, cắm lên búi tóc tỷ tỷ, "Rất là đẹp."

Tô Đồng sờ sờ hoa đào trên đầu, híp mắt, cười giảo hoạt nói: "Tiểu Mạt, muội có biết, tặng hoa đào cho người khác là ý gì không?"

Tô Mạt lắc đầu, nghi hoặc nháy mắt vài cái, nàng chẳng qua là thấy hoa đào rất hợp với tỷ tỷ, thuận tay gài lên cho tỷ tỷ, chẳng lẽ còn có hàm nghĩa không tầm thường nào sao?

"Ha ha, " Tô Đồng che miệng cười khẽ, "Từ xưa, hoa tươi tặng mỹ nhân."

"Điểm ấy muội tán thành." Tô Mạt gật đầu, "Hoa đào đẹp như vậy, nên tặng cho mỹ nhân như tỷ tỷ."

"Dưới tán cây đào tặng hoa đào, Tiểu Mạt, điều này có nghĩa là tìm bạn đời nha." Tô Đồng hướng Tô Mạt nháy mắt một cái.

Tìm bạn đời? Tô Mạt sửng sốt một chút, liều mạng tìm kiếm ý nghĩa khác của từ này. Tỷ tỷ nói là tìm bạn đời, cùng nàng nghĩ tới nhất định không phải là một ý tứ. Nàng cũng không thể lại hiểu lầm, nếu không rất là ngượng ngùng.

"Tiểu Mạt không cần xoắn xuýt như vậy." Tô Đồng đồng dạng ngắt xuống một nhánh hoa đào, hái đóa hoa đang chớm nở ở phía trên đó cài lên đầu Tô Mạt, một bên hành động, một bên giải thích, "Tìm bạn đời, cũng chỉ có một nghĩa thôi. Từ xưa, lúc một nam tử biểu đạt tình yêu đối với nữ tử mình ái mộ đã lâu, chính là tặng hoa đào. Tiểu Mạt, muội tặng hoa đào cho tỷ tỷ, có phải là muốn cầu ái với tỷ tỷ?" Tô Đồng phủi đi cánh hoa rơi trên người Tô Mạt, nhìn đi nhìn lại Tô Mạt vài lượt, hài lòng gật đầu, "Hừm, hoa đào này quả nhiên cũng rất hợp với Tiểu Mạt."

Gò má Tô Mạt mới nguội xuống xoạt một cái lại trở nên đỏ bừng, so với mấy lần trước, càng thêm đỏ. Như một đóa hoa thược dược kiều diễm ướŧ áŧ, trông rất đẹp mắt. Biểu đạt tình yêu, nàng, nàng lại hướng tỷ tỷ biểu đạt tình yêu! Sao, sao lại làm ra loại chuyện ngượng ngùng như thế này chứ.

Đây vốn phải là chuyện lúng túng đến cực điểm, nhưng lại không biết tại sao, trong lòng Tô Mạt bỗng dâng lên một loại ý nghĩ. Biểu đạt tình yêu thì thế nào, nàng chính là yêu tỷ tỷ, có gì không thể?

"Tiểu Mạt, làm sao vậy?" Tô Đồng gọi vài tiếng, mới đưa Tô Mạt đang rơi vào trầm tư hoàn hồn lại, hướng Tô Mạt nở nụ cười, "Tỷ tỷ đùa muội đó, muội lại đi xem là thật."

"Muội..." Tô Mạt há miệng, nhưng không biết trả lời như thế nào.

"Tặng hoa đào cho người khác xác thực có nghĩa là tỏ tình, có điều đây là giữa nam và nữ." Tô Đồng xoay một vòng dưới tán cây đào, tiếng cười như chuông bạc truyền đến, "Tỷ muội hai chúng ta, chỉ là tặng hoa đào vui đùa một chút thôi, chẳng lẽ còn thật sự tỏ tình, duyên định nhất sinh sao? Tiểu Mạt muội ah, việc này cũng có thể coi là thật, thực sự là đáng yêu."

Nhìn đáy mắt một mảnh trong suốt của tỷ tỷ, "Có gì không thể" câu nói này kẹt lại ở cuống họng Tô Mạt, làm thế nào cũng không nói ra được.

"Tiểu Mạt, tỷ tỷ chỉ trêu đùa muội, muội lúc này sao lại nghiêm túc như vậy?" Tô Đồng tiến đến đứng trước mặt Tô Mạt, hỏi.

"Muội không có nghiêm túc." Tô Mạt nói, "Tặng hoa đào để tỏ tình, phía sau khẳng định là có một cố sự rất đẹp. Muội chỉ là đang chăm chú suy đoán cố sự sau lưng này thôi."

"Tiểu Mạt muốn nghe?" Tô Đồng nháy mắt một cái.

"Ừm." Tô Mạt gật đầu. Kỳ thực, nàng cũng không có hứng thú, chỉ là muốn tìm một đề tài để tán gẫu mà thôi. Không nghiêm túc sao? Có lẽ vào cái lúc tặng hoa đào cho tỷ tỷ, thật sự là do cảm thấy nó rất đẹp, nhưng mà, khi tỷ tỷ nhắc đến tỏ tình, nàng thế mà thật cân nhắc một chút, bên trong bao hàm tình nghĩa sâu sắc, là thật. Phần tình nghĩa này, ngoại trừ tỷ muội tình thâm, tựa hồ còn có một thứ gì đó không cùng một dạng.

"Thuở xưa..." Tỷ tỷ đứng dưới cây đào, ánh mắt dịu dàng như nước nhìn nàng, dùng thanh âm mỹ diệu chậm rãi kể lại câu chuyện tình yêu dưới tán hoa đào.

Nhìn hoa đào vẫn chưa trưởng thành trên cây, Tô Mạt cảm giác, tựa hồ có cái gì đó không còn giống trước đây. Trong tâm, như có thứ gì đó đang chậm rãi nảy sinh, giống như hoa đào trên chồi non vậy, sớm muộn cũng sẽ có một ngày, đơm hoa kết trái.