Từng tia sáng của sớm tinh mơ chiếu vào, rọi lên thân người đang nằm ở trên giường.
"Ưʍ......" Tô Mạt rên khẽ một tiếng, giơ tay che lại ánh mặt trời chói mắt, chậm rãi mở mắt ra. Vô thức đưa tay tìm kiếm vị trí bên cạnh, trống không, nửa kia của chăn đã sớm lạnh.
Tô Mạt tức khắc bừng tỉnh, tối qua cùng tỷ tỷ ở chung, còn trong đêm tối làm càn mag ôm hôn, lẽ nào tất cả đều là giấc mơ của nàng sao? Tô Mạt sờ sờ má của mình, tự giễu nở nụ cười, bản thân, đến tột cùng là bị sao vậy? Lại có loại ảo tưởng như thế đối với tỷ tỷ. Vỗ vỗ hai má. bắt buộc bản thân tỉnh táo một chút, Tô Mạt mặc quần áo vào, nằm phía dưới quần áo là khăn lụa của tỷ tỷ. Tô Mạt cầm lên, đúng là đồ vật thϊếp thân của tỷ tỷ. Nói như vậy, tối hôm qua hết thảy đều không phải là mơ, nàng thực sự đã cùng tỷ tỷ ôm hôn. Mặc dù biết, chuyện tối qua nguyên nhân chỉ là do tâm tình của hai người cần một chút sự an ủi lẫn nhau, mới có thể làm ra loại chuyện hoang đường như vậy. Nhưng là, nhớ lại sự nóng bỏng đêm qua, khuôn mặt tươi cười của Tô Mạt không khỏi ửng đỏ. Cùng tỷ tỷ ôm hôn, nói ra, thực có điểm ngượng ngùng mà.
Điểm tâm tinh xảo được đặt trên bàn, Tô Mạt biết, đây là do tỷ tỷ dày công chuẩn bị cho nàng. Quả nhiên, tỷ tỷ đối với nàng, luôn luôn ôn nhu như vậy.
Quế hoa cao mang theo chút vị ngọt, trong lòng Tô Mạt cũng trở nên ấm áp. Không biết, tỷ tỷ hiện tại đang làm gì nhỉ? Tô Mạt vừa ăn điểm tâm vừa nghĩ. Đại phu nhân mất, tỷ tỷ chắc cũng phải rất bận rộn đây, mẫu thân của nàng ấy thế nhưng là chính thất, tang lễ nhất định đặc biệt long trọng, không giống với mẫu thân của nàng chỉ có vị trí thϊếp thất, do vậy chỉ có thể chôn cất qua loa. Nhớ tớ mẫu thân đáng thương của mình, Tô Mạt thở dài một tiếng, đến cuối vẫn chỉ là một người rất đáng thương.
Ăn hết toàn bộ bánh ngọt tỷ tỷ chuẩn bị cho nàng, Tô Mạt đi ra khuê phòng của mình. Muốn đi xem thử tình huống của tỷ tỷ.
Rất kỳ quái, rõ ràng là chính thất của Tướng quân mất, thế mà trong phủ Tướng quân lại không hề có một chút cảm giác đau thương nào, ngược lại, hết sức yên tĩnh, không có tiếng gào khóc như trong tưởng tượng. Hạ nhân vẫn như ngày thường, làm công việc của trước đây.
Tô Mạt nhăn chặt lông mày, đại phu nhân mất, án theo cách nghĩ của nàng thì hôm nay phải một ngày bận rộn và áp bách mới đúng. Nhưng là bây giờ, phủ Tướng quân ngoại trừ càng thêm áp bách so với trước kia, cũng không rối ren theo như dự liệu. Tô Mạt chỉ cảm thấy, khắp nơi đều lộ ra vẻ kỳ lạ.
Tiện tay ngăn lại một nha hoàn đưa nước, Tô Mạt hỏi: "Vị tỷ tỷ này, xin chờ một chút."
Đang lúc bận rộn bỗng nhiên bị người khác kéo lại, trên mặt nha hoàn lộ vẻ không vui. Quay đầu liếc mắt nhìn, hóa ra là vị tiểu thư không được sủng ái nhất. Mặc dù là chủ nhân, nhưng địa vị so với bọn nha hoàn các nàng cũng không hơn kém được bao nhiêu, tức thì cũng không cấp cho sắc mặt tốt gì. Hạ nhân nịnh nọt, Tô Mạt là hiểu. Nàng lấy ra một ít đồ trang sức Lưu thị cho nàng ở lúc còn cùng bà ta hợp tác, cầm một bông tai nhét vào trong tay nha hoàn.
Nha hoàn vứt bỏ sự âm u vừa nãy, mặt mày tức khắc hớn hở lên. Thu hồi đồ vật Tô Mạt vừa đưa, thái độ cũng khá hơn rất nhiều.
"Ngươi muốn nói gì? Nói đi, có điều ta rất bận."
"Ta chỉ là muốn hỏi một chút, phủ Tướng quân hai ngày nay có xảy ra chuyện gì không?" Tô Mạt trên mặt tích tụ nụ cười.
Nha hoàn suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái: "Không có gì, mọi việc như thường."
Mọi thứ đều như thường sao? Tô Mạt càng thêm nghi ngờ, chính thất mất đó là đại sự, sao có khả năng mọi việc như thường được.
"Vậy, đại phu nhân thế nào rồi?" Tô Mạt dò hỏi.
"Đại phu nhân, vẫn là như vậy chứ sao." Nha hoàn khoát tay áo nói: "Cả ngày đều là dược treo mệnh, cũng không biết lúc nào thì mất." Nha hoàn tiến đến trước mặt Tô Mạt, lặng lẽ nói, "Ta nghe nói nha, đại nạn của đại phu nhân hẳn sẽ là vào hai ngày nay đó."
"Đại phu nhân còn không có mất sao?" Tô Mạt nghi hoặc không rõ, lời tỷ tỷ nói tối hôm qua, nàng nghe rất rõ ràng, mẫu thân của tỷ tỷ, hẳn là đã mất từ ngày hôm qua mới phải chứ.
"Ấy chớ, lời này cũng không thể nói bừa." Nha hoàn nhìn bốn phía một chút, xác định không có ai nghe trộm, mới thở phào nhẹ nhõm, nói, "Mặc dù đại phu nhân đại nạn sắp đến, nhưng ta cũng không nghe thấy tin tức nào nói đại phu nhân đã qua đời a. Xét thấy ngươi có phần thái độ tốt như vậy, ta cũng nhắc nhở ngươi một câu. Sau này lời như vậy không được nói nữa, kẻ có tâm tư khác sẽ nói là ngươi nguyền rủa đại phu nhân đấy."
"Tốt, ta hiểu, đa tạ vị tỷ tỷ này." Tô Mạt trên mặt mang theo nhất quán mỉm cười.
"Không nói với ngươi nữa, ta còn phải đi dâng nước trà đây."
"Vị tỷ tỷ này, ngươi đi đi."
Mãi đến tận lúc không còn nhìn thấy bóng người nha hoàn, Tô Mạt mới thu liễm mỉm cười giả tạo, sắc mặt dần ngưng trọng, đây tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Đại phu nhân rõ ràng đã qua đời vào hôm qua, như thế nào lại tỉnh dậy, tựu hoàn toàn thay đổi. Lẽ nào đại phu nhân là khởi tử hồi sinh ư? Tuy rằng nàng sống lại, nhưng nàng cũng không thể tiếp thu loại chuyện tình mơ hồ này sẽ phát sinh thêm một lần trên người người khác. Nàng nhất định đã bỏ sót chỗ then chốt nào đó.
Nhưng là, nàng nghĩ mãi cũng nghĩ không thông. Dù sao kiếp này và kiếp trước cũng bất đồng. Kiếp này, tỷ tỷ còn sống, mà đại phu nhân cũng không từ rất sớm liền mất đi. Kiếp trước vào lúc này, nàng đã đại giá tới An phủ, đối với chuyện tình ở Tô phủ hoàn toàn không biết.
Tô Mạt vân vê tóc của mình, nàng thật là ngốc! Kiếp trước tại sao lại không quan tâm một chút chuyện ở Tô phủ, như vậy hiện tại hai mắt cũng không tối thui* thế này, chuyện gì cũng không hề biết!
(* câu gốc là lưỡng nhãn nhất mạt hắc: nghĩa là đối với hoàn cảnh xung quanh không có chút hiểu biết nào.)
Phía trước có hai nha hoàn đang bước đến gần chỗ Tô Mạt, tựa hồ đang đàm luận cái gì, Tô Mạt ngờ ngợ nghe được hai chữ 'Tô Đồng'. Trong lòng mãnh liệt báo động.
"Ôi, tiểu thư Tô Đồng cũng thật là đáng thương." Giả bộ vô ý cùng hai nha hoàn đi sát qua, Tô Mạt mới nghe rõ chuyện hai người đang nói.
"Đúng vậy. Bình thường thấy tiểu thư Tô Đồng có tri thức hiểu lễ nghĩa vô cùng, vào lúc này làm sao lại đi xung đột với lão gia chứ."
Xung đột? Tô Mạt sửng sốt một chút, một người sáng suốt như tỷ tỷ, sao có thể đi chọc tức lão gia cơ chứ?
"Đúng vậy, lão gia đã phát một trận đại hỏa đó." Một nha hoàn khác phụ họa, "Còn hạ lệnh, sai người nhốt tiểu thư vào trong phòng, còn chủ trương muốn cấm túc một quãng thời gian đây. Cũng không biết tiểu thư đã phạm vào lỗi gì, mà khiến lão gia phát hỏa lớn như vậy."
"Ngày hôm qua ta từ xa liền nghe thấy thanh âm của lão gia từ trong thư phòng truyền ra, nghe ra thực sự rất là tức giận đó."
Cấm túc?! Tô Mạt hết sức ngạc nhiên.
"Ngươi nói, tiểu thư đến tột cùng phạm vào lỗi gì a, lại bị cấm túc. Lúc trước, tiểu thư được đoán là khắc phu, bị người từ hôn, lão gia cũng không có phát hỏa lớn như vậy đâu."
"Ai biết, tâm tư chủ nhân, hạ nhân như chúng ta làm sao có thể đoán bừa được."
Thanh âm của nha hoàn dần dần đi xa, nhưng trong lòng Tô Mạt lại dâng lên sóng to gió lớn. Xung đột, cấm túc. Vào tối qua, tỷ tỷ tuy là thương tâm, thế nhưng cũng không có điều gì không đúng. Tại sao chỉ mới qua một đêm, dĩ nhiên lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Tỷ tỷ, đến tột cùng là tỷ đã gặp chuyện gì vậy!
Tô Mạt trong lòng sốt sắng, đối với Tô Đồng càng là lo lắng đến cực hạn.
Không được, nàng phải đi thăm tỷ tỷ, đi tìm hiểu một chút đến cùng là đã xảy ra chuyện gì!
Đại phu nhân vừa mất, tỷ tỷ lại bị cấm túc, nàng nhất định phải ở bên cạnh bồi bạn với tỷ tỷ mới được!
Quen cửa quen nẻo chạy đến viện lạc của tỷ tỷ, ở trước sân có không ít thị vệ đang canh chừng.
Trong lòng Tô Mạt lộp bộp, trông coi nghiêm mật như vậy, tỷ tỷ rốt cuộc phạm phải sai lầm thế nào mới có thể biến thành thế này.
Tô Mạt đi tới phía trước sân, lại bị hai thị vệ cản lại, "Những người không liên quan không thế tiến vào."
"Ta, ta chỉ là muốn vào thăm tỷ tỷ thôi." Tầm mắt Tô Mạt không ngừng di chuyển, nhưng mà cửa phòng tỷ tỷ lại đóng chặt, cái gì cũng không thể thấy. Tỷ tỷ, người mở cửa đi! Để cho muội nhìn thấy tỷ không có chuyện gì là ổn rồi!
"Lão gia có lệnh, trừ khi ngài ấy đặc biệt cho phép, nếu không ai cũng không thể vào!"
"Van cầu ngươi, " Tô Mạt cầm lấy cánh tay một người thị vệ trong đó, đem vòng tay phỉ thúy Lưu thị cho nàng giao cho hắn: "Ta chỉ là muốn vào nhìn tỷ tỷ một chút, chỉ liếc mắt một cái thôi, có thể châm chước một tí không?"
"Không được, việc này, Tướng quân đã hạ tử lệnh." Người thị vệ kia nói như chém đinh chặt sắt, "Cho ngươi đi vào, hai người chúng ta cũng không còn chỗ mà lăn lộn. Đi nhanh đi, ngươi ở đây, chúng ta cũng rất khó xử."
Đối với thị vệ trông coi mềm không được cứng cũng không xong, Tô Mạt trong lòng không khỏi sốt sắng, nhưng nàng cũng không thể làm gì. Chỉ có thể tạm thời rời khỏi sân đi tới đường nhỏ cách đó không xa, không ngừng bồi hồi. Nàng chưa từng như lúc này căm hận bản thân vô năng. Nếu như, nàng có chút năng lực, có chút quyền lực, là đã có thể vào xem tỷ tỷ.
Không được, bây giờ không phải là thời điểm tự loạn trận cước. Tô Mạt ép buộc chính mình trấn định lại. Nàng phải nghĩ biện pháp đi vào, hỏi tỷ tỷ rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, nghĩ biện pháp cứu tỷ tỷ ra mới được.
"Ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Một âm thanh nghi hoặc truyền đến, Tô Mạt quay đầu lại nhìn, là nha hoàn vừa nãy được nàng hối lộ.
"Ta......" Vừa định rời đi, Tô Mạt mắt sắc thấy l*иg cơm được nha hoàn xách trong tay. Đúng rồi, nếu tỷ tỷ bị cấm túc, như vậy thức ăn nhất định phải có người đưa đến mới được. Tô Mạt hỏi, "L*иg cơm này, là muốn đưa cho tiểu thư Tô Đồng sao?"
"Đúng vậy." Nha hoàn gật đầu, "Từ sau khi Thúy Nhi bám víu được cành cao rồi rời đi, những nha hoàn khác của tiểu thư Tô Đồng cũng bị đưa đến nơi khác, nhiệm vụ đưa cơm liền rơi xuống trên người chúng ta. Cũng không biết tiểu thư Tô Đồng phạm vào chuyện gì, lão gia lại tức giận như vậy."
Tô Mạt ánh mắt sáng lên: "Vị tỷ tỷ này, ta thay ngươi đưa được không?"
"Ngươi?" Nha hoàn nghi ngờ nhìn Tô Mạt một chút, nói, "Đi đi đi, đừng làm loạn thêm, để lão gia biết, ta thật chịu không nổi đâu."
"Đưa bữa cơm thôi mà." Tô Mạt một bên nói, một bên nhét vòng ngọc vào tay nha hoàn, "Chỉ cần ngươi không nói, ta cũng không nói, thì sẽ không có người biết, không phải sao?"
Kết quả nha hoàn được Tô Mạt đưa cho vòng tay, là ngọc dương chi tốt nhất, vòng tay óng ánh sáng long lanh, vừa nhìn liền biết là hàng thượng hạng. Nha hoàn như các nàng ở đâu mà có thể gặp được loại đồ vật quý giá như này chứ, không khỏi động tâm.
Tô Mạt vừa nhìn có hi vọng, liền dụ dỗ từng bước: "Vị tỷ tỷ này, xin nhờ ngươi. Đưa bữa cơm không cần bao nhiêu thời gian, ngươi liền thừa dịp này hảo hảo thưởng thức vòng tay một hồi, được chứ?"
"Được rồi, thế nhưng ngươi nhất định phải mau chóng ra ngoài biết không?" Nha hoàn do dự một lúc, cuối cùng vẫn là không thể cưỡng lại mê hoặc của vòng tay. Đưa cơm mà thôi, ai đi mà chả giống nhau?
"Đa tạ vị tỷ tỷ này." Tô Mạt cười cười, xách theo l*иg cơm đi vào.
Cùng thủ vệ thông báo một tiếng, rồi được nhắc nhở là đặt l*иg cơm xuống phải lập tức đi ra, Tô Mạt công khai tiêu sái tiến vào.
Tay đang định gõ cửa phòng liền cứng lại, Tô Mạt láng máng nghe được tiếng khóc kiềm nén của tỷ tỷ. Trong lòng căng thẳng. Mặc kệ tỷ tỷ cố kiềm chế như thế nào đi nữa, nàng vẫn có thể nghe được sự bi thương trong tiếng khóc của tỷ tỷ.
Viện lạc tĩnh mịch, chỉ có tiếng khóc trầm thấp của tỷ tỷ quanh quẩn không ngừng, mang theo sự bi thương được kìm nén, khiến người nghe không nhịn được đau lòng theo.
---------------------------
P/s: đoạn ôm hôn ở đầu là mình edit theo bản raw, ở chương trước tác giả chỉ đề cập đến hai người ôm nhau nhưng chương này lại thành hai người ôm hôn, nên nếu ai có thắc mắc hay gì mình cũng chịu ( ̄- ̄)