"Ưʍ......" Đang ngủ say trên giường, nữ tử với khuôn mặt trắng bệch hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra. Mắt hơi nheo lại, giơ tay che đi những tia sáng chói mắt đang chiếu vào. Chờ cho đôi mắt dần thích ứng mới hạ tay xuống.
"Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi, Thúy Nhi." Từ bên tai truyền đến thanh âm mỹ diệu như chuông bạc. Xúc cảm ẩm ướt từ trên trán truyền tới, đưa tay lên, chạm vào trán, tựa hồ là một chiếc khăn tay đã được thấm ướt.
Tầm mắt đang còn mơ hồ dần dần có tiêu cự, phản chiếu vào trong mắt là một khuôn mặt dịu dàng quen thuộc, là tiểu thư của nàng! Toàn bộ trí nhớ trước lúc ngất đi dần hiện lên trong đầu, đúng rồi, nàng suýt chút nữa đã bị Lưu thị gϊếŧ chết. May mà tiểu thư bỗng nhiên xuất hiện, cứu nàng.
"Tiểu......thư......" Cổ họng khô khốc khẽ gọi một tiếng.
"Thúy Nhi, ngươi không sao chứ." Đập vào mắt là khuôn mặt lo lắng của Tô Đồng. Trong lòng Thúy Nhi bỗng dâng lên một nỗi hối hận. Tiểu thư của nàng, ôn nhu thiện lương như vậy, đến cùng là nàng vì cái gì mà để bị ma quỷ mê hoặc tâm trí, lại có thể hợp tác với Lưu thị hại tiểu thư?
"Tiểu thư...... ta......" Hàng vạn tâm tình xáo trộn trong đầu, đôi mắt Thúy Nhi nhìn về phía Tô Đồng tràn ngập phức tạp.
"Thúy Nhi, làm sao vậy, có phải là cảm thấy không thoải mái ở đâu hay không?" Tô Đồng đặt tay lên trán Thúy Nhi, kiểm tra một lúc, xác thực không có dấu hệu phát sốt mới chậm rãi thở phào. Trong mắt ngập tràn sự hổ thẹn, "Thúy Nhi, ta thực có lỗi với ngươi."
"Tiểu thư?" Thúy Nhi hết sức nghi hoặc, người đáng ra nên xin lỗi phải là nàng chứ.
"Thúy Nhi, nhị nương đối phó ngươi như thế nào, ta đều đã biết." Ánh mắt Tô Đồng hiện lên sự đau lòng, "Nhị nương sao có thể độc ác như vậy! Ta biết trước nay bà ấy luôn đối đầu với mẹ ta, nhưng ngươi là người vô tội. Bà ấy không dám động vào chúng ta, liền ra tay với ngươi. Thúy Nhi, xin lỗi, hại ngươi không công mà chịu khổ. Nếu như, không phải Tiểu Mạt vô ý ngã vào khiến cửa mở ra, ta cũng không biết, ngươi sẽ xảy ra chuyện gì nữa......" Tô Đồng rưng rưng muốn khóc, vài giọt lệ trong suốt theo gương mặt rơi xuống, "Xin lỗi, Thúy Nhi, xin lỗi......"
Thúy Nhi sững sờ nhìn tiểu thư không ngừng xin lỗi mình, trong lòng ngũ vị tạp trần. Nàng đã phản bội tiểu thư trước, có kết cục như hôm nay cũng là do nàng gieo gió gặt bão, nhưng tiểu thư lại hướng nàng xin thứ lỗi trước. Giao dịch giữa nàng và Lưu thị đã được tạo ra lâu như vậy, ngoại trừ tiền tài ra, cũng không có được sự thật lòng nào. Giờ đây, nàng suýt chút nữa đã bị gϊếŧ chết, cứu nàng, chăm sóc cho nàng, cũng là tiểu thư mà nàng đã phản bội. Tất cả áy náy cùng hối hận đều mãnh liệt tràn ra. Nước mắt không nén được mà lướt xuống từ gò má.
"Thúy Nhi, sao ngươi lại khóc?" Thấy nước mắt của Thúy Nhi, Tô Đồng luống cuống tay chân, "Ngươi còn có nơi nào không thoải mái sao? Hay ngươi vẫn còn đang trách tiểu thư ta không kịp thời cứu ngươi ra?"
"Không, không phải, " Thúy Nhi cúi đầu, "Ta chỉ là, rất cảm động......"
"Ngốc, có gì đâu mà cảm động." Tô Đồng nói, "Với ta mà nói, ngươi không chỉ là tỳ nữ của ta, mà còn là người thân cận nhất. Ta nếu không thương tiếc ngươi, thì thương tiếc ai?"
"Tiểu thư, ta......" Thúy Nhi muốn xin nhận lỗi với Tô Đồng, xin lỗi trước kia đã bị ma quỷ mê hoặc, xin lỗi vì đã hãm hại nàng, muốn cầu xin tiểu thư tha thứ cho nàng. Nhưng mà, khi nhìn vào ánh mắt trong suốt không hề hoài nghi của Tô Đồng, Thúy Nhi lại không thể mở miệng nói ra. Lẽ nào muốn nói cho tiểu thư biết, kỳ thực ta đã sớm phản bội ngươi ư? Người ngươi luôn tin tưởng, kỳ thực luôn luôn muốn làm hại ngươi ư? Tiểu thư thiện lương, yếu đuối như vậy, sau khi biết được nhất sẽ hết sức đau lòng. Thậm chí, sẽ không muốn sống nữa. Nghĩ vậy, Thúy Nhi muốn nói lại thôi.
"Thúy Nhi, ngươi muốn nói gì?"
"Tiểu thư, " Thúy Nhi nhẹ giọng gọi một tiếng, dò hỏi, "Nếu như, ta làm chuyện có lỗi với tiểu thư, tiểu thư có tức giận không?"
"Đương nhiên sẽ tức giận." Tô Đồng nói, trong mắt không che giấu sự nghiêm túc, "Nhưng cũng phải xem là chuyện gì."
"Chẳng hạn như?" Thúy Nhi tiếp tục hỏi.
"Cái này, ta cũng không thể nói rõ, phải chờ xảy ra mới biết được." Tô Đồng nói.
"Nếu là phản bội thì sao?" Thúy Nhi mím chặt môi, hỏi ra vấn đề chôn dấu trong lòng.
"Thúy Nhi, " Tô Đồng nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt nghiêm nghị, "Ngươi có thể phạm phải bất cứ lỗi lầm gì, nhưng chỉ có phải bội là không thể."
Ngồi một bên nghe hai người đối thoại, Tô Mạt kéo kéo ống tay áo Tô Đồng, tỷ tỷ, đây chưa phải là lúc để nói, không nhớ ư? Riêng nói đến việc Thúy Nhi phản bội là không thể, đây chẳng phải rõ ràng là không cần Thúy Nhi nữa sao? Mặc dù trong lòng cảm thấy không thoải mái khi tỷ tỷ đối xử dịu dàng với người khác, nhưng nàng cũng không phải là loại người không biết đến đại cục, nàng biết, đây nước đi cần thiết để thu mua Thúy Nhi, đó là lí do mà nàng không mở miệng ngăn cản.
"Phải không......" Quả nhiên, đôi mắt Thúy Nhi liền ảm đạm. Nàng đang mong đợi cái gì chứ? Hy vọng tiểu thư có thể tha thứ cho một kẻ phản bội sao? Nàng đã phản bội, không còn xứng để ở lại bên người tiểu thư.
Tô Đồng thở dài một tiếng, nắm lấy tay Thúy Nhi: "Thúy Nhi, ngươi có biết lý do mà ta không cho phép ngươi phản bội không?"
"Thúy Nhi biết, " Thúy Nhi cúi đầu, "Một nha hoàn phản chủ, sao có thể được lọt vào mắt xanh của chủ nhân thêm lần nữa."
"Thúy Nhi, ngươi không hiểu, " Tô Đồng nói, giọng nói bất đắc dĩ, "Ngươi phải biết, một người mà ngay cả chủ nhân mà bản thân đã hầu hạ nhiều năm như vậy cũng có thể phản bội, những người khác sao còn dám tin tưởng kẻ đó? Nha hoàn vứt bỏ chủ cũ, thường thường đến cuối đều không chiếm được chỗ tốt gì. Ngươi không thể chỉ vì lợi ích nhất thời mà hủy đi tương lai của mình. Nếu như, ngươi thật sự phản bội, ta xác thực sẽ rất đau lòng. Thế nhưng nhiều hơn hết là lo lắng cho ngươi. Đến chủ nhân hầu hạ lâu như vậy đều có thể phản bội, say này còn ai có thể tin tưởng ngươi đây?"
"Tiểu thư......" Thúy Nhi cảm động nhìn Tô Đồng. Tiểu thư, vĩnh viễn ôn nhu như vậy, luôn luôn suy nghĩ cho nàng. Phản bội tiểu thư, nàng thực không phải!
"Tiểu thư, ta sai rồi, ta không nên phản bội ngươi!" Thúy Nhi giẫy giụa ngồi dậy, quỳ xuống hướng về phía Tô Đồng, dập đầu một cái thật mạnh, "Ngươi đánh ta mắng ta cũng được, nhưng đừng đối xử với ta tốt như vậy."
"Đồ ngốc, " Tô Đồng nâng Thúy Nhi dậy, ôm nàng vào lòng, "Ta sao nỡ lòng đánh mắng ngươi."
"Tiểu thư, Thúy Nhi đã phản bội người, Thúy Nhi đầu phục Lưu thị, Thúy Nhi là tội nhân." Tô Đồng không trách cứ, càng làm cho nàng thêm áy náy.
"......Thật vậy sao......" Thúy Nhi có thể cảm nhận được cánh tay đang ôm mình có chút run rẩy, nàng biết, nhất định là tiểu thư bị tin tức này làm cho kinh sợ. Tiểu thư có thể chán ghét nàng hay không, có thể không cần nàng nữa hay không? Hai ý nghĩ này cứ liên tục quay cuồng trong đầu Thúy Nhi, khiến cho nàng lo sợ bất an.
"Tiểu thư, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi......"
Tô Đồng thở dài, xoa nhẹ đầu Thúy Nhi: "Quên đi, lần này tranh chấp với nhị nương, chắn hẳn ngươi cũng đã nhận được giáo huấn, ta cũng không muốn quở trách ngươi cái gì. Chẳng bao lâu nữa là ngươi sẽ xuất giá, trở thành tiểu thϊếp của An thế tử, có lẽ, ngươi rất nhanh, ngay cả ta cũng quên mất." Giọng nói Tô Đồng tràn ngập cô đơn.
"Không, tiểu thư!" Thúy Nhi giãy ra từ trong lòng Tô Đồng, nghiêm túc nhìn vào mắt Tô Đồng, nói, "Thúy Nhi vĩnh viễn là nha hoàn của người. Trước đây đều là do Thúy Nhi mê muội, sau này, cho dù ta là nha hoàn của tiểu thư cũng tốt, tiểu thϊếp của An thế tử cũng được, ở trong lòng ta, ta mãi mãi là nha hoàn của người."
"Nha đầu này." Tô Đồng trừng nàng một cái, "Cũng sắp trở thành chủ tử của người khác rồi, sao có thể trong lòng còn nhận là nha hoàn của ta. Sau này không được có loại suy nghĩ như vậy. Ngươi là tiểu thϊếp An thế tử, về sau sẽ ngang hàng với chúng ta, cái gì mà nha hoàn hay không nha hoàn, đừng coi nhẹ bản thân."
Đây chính là tiểu thư của nàng, là một người ôn nhu luôn luôn vì người bên cạnh mà suy nghĩ. Trong lòng Thúy Nhi lại một trận cảm động.
"Tiểu thư, lòng ta đã quyết, người vĩnh viễn là tiểu thư của ta!"
"Ngươi......" Nhìn sự kiên định trong mắt Thúy Nhi, Tô Đồng cuối cùng vẫn không nói ra, "Thôi thôi, tùy ngươi vậy."
"Đa tạ tiểu thư." Khuôn mặt Thúy Nhi lộ rõ vẻ vui mừng.
"Thúy Nhi, ngươi vẫn còn xem ta là tiểu thư, thì có chuyện ta phải nhắc nhở ngươi."
"Tiểu thư, mời nói."
Tô Đồng liếc Tô Mạt bên cạnh, nói: "An thế tử muốn lấy tiểu thϊếp, thật ra là Tiểu Mạt, hắn nhầm lẫn Tiểu Mạt thành thị nữ bên cạnh ta, đó là ngươi Thúy Nhi, nên mới âm thác dương sai mà phát sinh chuyện tiểu thϊếp này."
(*) âm thác dương sai: thuật ngữ nhân tướng học, ý nói sự mâu thuẫn giữa ngoại hình và trí tuệ, nội tâm.
Trong mắt Thúy Nhi hiện lên một tia kinh ngạc, lời này của tiểu thư là có ý gì, muốn mình nhượng lại vị trí tiểu thϊếp sao? Làm nhiều việc như vậy, nguyên lai là muốn giúp cho thứ nữ kia tranh thủ vị trí tiểu thϊếp sao? Cảm động dần mất đi, khóe miệng Thúy Nhi nhếch lên một nụ cười trào phúng. Sở dĩ là vì nàng ta, tiểu thư mới đối xử tốt với mình, hóa ra cũng chỉ như thế thôi sao?
"Tiểu thư, Thúy Nhi hiểu rõ, ngày mai ta sẽ không lên kiệu hoa, sẽ để tiểu thư Tô Mạt đi." Thúy Nhi cúi đầu, lời nói hàm chưa thất vọng.
"Nói gì vậy, Thúy Nhi." Tô Đồng nói, "Ngươi có thể được gả làm thϊếp của An thế tử, ta cao hứng còn không kịp, sao lại cướp đoạt địa vị của ngươi. Nguyên do ta nói cho ngươi biết chuyện này, là vì An thế tử đã gặp Tiểu Mạt rồi. Ta sợ sau khi ngươi xuất giá, An thế tử phát hiện Thúy Nhi này không phải là Thúy Nhi mà hắn muốn thì sẽ lên cơn giận giữ. Ngươi đã đắc tội Linh Nhi, lần này nếu lại không được An thế tử sủng ái, cuộc sống sau này của ngươi nhất định sẽ rất cực khổ. Ta để cho ngươi biết những việc này, là muốn ngươi nhanh chóng tìm được phương pháp để ứng phó. Thúy Nhi, ta biết ngươi rất thông minh, ta tin tưởng, ở An phủ ngươi chắc chắn có thể lăn lộn như cá gặp nước. Tiểu thư sẽ ở đây âm thầm cầu phúc cho ngươi."
"Tiểu thư......" Thúy Nhi càng thêm cảm động. Thì ra là nàng đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Tiểu thư tốt đẹp như vậy, sao có thể sinh lòng hại nàng đây?
"Được rồi, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi về trước." Dặn dò mọi thứ xong xuôi, Tô Đồng lôi kéo Tô Mạt đứng dậy rời đi. Trước khi đi còn không quên căn dặn một câu, "Ta đã sai người nấu cháo thuốc, lát nữa nhớ uống."
Hai tỷ muội bước ra khỏi phòng, không nhìn thấy được sự kiên định lóe lên trong mắt Thúy Nhi.
Tiểu thư Tô Đồng! Mạng của Thúy Nhi từ nay về sau sẽ là của người! Còn có tiểu thư Tô Mạt, mặc dù chỉ là việc làm trong lúc vô tình, nhưng cũng cảm tạ ngươi đã cứu mạng ta, để ta có cơ hội được sống tiếp!
Lưu thị, Tô Linh, chờ xem. Thúy Nhi ta đại nạn không chết, nhất định sẽ không để cho các ngươi được sống tốt!