(*) giảo cục: làm xáo trộn cục diện
Vì có cái gọi là thân phận và địa vị nên mạng người chết trên tay Lưu thị cũng không ít, thêm một Thúy Nhi cũng không ít hơn.
Thúy Nhi biết Lưu thị độc ác, nhưng cũng không ngờ Lưu thị lại có gan lớn đến vậy, dám ở trong biệt viện của nàng mà gϊếŧ nàng.
Thúy Nhi gắt gao trừng mắt nhìn hình dáng Lưu thị xuất hiện trong gương. Nếu ta phải chết, ngươi cũng đừng mong toàn vẹn trở ra. Trong mắt Thúy Nhi không che đậy mà bộc lộ ra ý niệm này.
Nhìn thấu ý nghĩ của Thúy Nhi, Lưu thị hừ lạnh một tiếng: "Thúy Nhi, ngươi cũng đừng nghĩ muốn kéo ta xuống nước. Lát nữa, từ Hầu phủ sẽ truyền ra tin tức, bởi vì Thúy Nhi thay thế tiểu thư nhà mình gả cho An thế tử, cho nên xảy ra tranh chấp với tiểu thư của nàng ta, dưới cơn nóng giận Tô Đồng đã bóp cổ gϊếŧ chết Thúy Nhi. Vì lẽ đó, cái chết của ngươi sẽ không liên quan gì đến ta. Còn bên phía An thế tử, trong phủ nha hoàn tên là Thúy Nhi cần bao nhiêu thì có bấy nhiêu, bên cạnh ta cũng có một người, ta tin tưởng nàng ta rất sẵn lòng đồng ý thay thế ngươi."
Ngươi đúng là một mụ đàn bà độc ác! Vẻ oán hận trong mắt Thúy Nhi càng sâu.
"Hận ta sao? Hận đi, " Lưu thị cười lạnh, "Trên đời này kẻ hận ta rất nhiều, thêm ngươi cũng không sai biệt lắm."
"Bà ta dám!" Tô Mạt nắm chặt hai tay, lông mày khẩn cấp nhăn lại, nàng sao có thể để cho Lưu thị dội nước bẩn lên trên người tỷ tỷ.
"Tiểu Mạt, đừng kích động." Tô Đồng bất đắc dĩ cười, cầm lên đôi bàn tay đang nắm chặt của Tô Mạt. Từng chút từng chút tách mở những ngón tay đang nắm lại của Tô Mạt. Có phần đau lòng nhìn lòng bàn tay bị hằn lên dấu móng tay, "Muội xem muội đi, nắm chặt như vậy để làm gì chứ, đều lưu lại dấu rồi, nếu như mạnh thêm chút nữa không phải là bị thương rồi sao."
"Tỷ tỷ, bây giờ không phải là thời điểm để quan tâm việc này." Tô Mạt lo lắng nói, "Bà ta muốn giá họa cho tỷ, sao tỷ tỷ vẫn còn nhàn nhã mà quản chuyện muội có bị thương hay không vậy."
Tô Đồng cầm tay Tô Mạt đặt ở bên môi, nhẹ nhàng thổi: "Có đau hay không?"
"Không đau, một chút cũng không đau. Tỷ tỷ! Giờ không phải là lúc để nói đến chuyện này!" Tô Mạt muốn rút tay về, nhưng không ngờ lực đạo của tỷ tỷ lại vượt qua sự tưởng tượng của nàng, càng cố rút lại càng không rút tay ra được.
"Đừng lộn xộn." Tô Đồng trừng nàng một cái.
"Tỷ tỷ!" Sắc mặt Thúy Nhi đã dần trở nên tím tái, tỷ tỷ vẫn chỉ để ý đến tay nàng, Tô Mạt vội muốn chết. Đến cùng thì tỷ tỷ có biết bên trong đang xảy ra chuyện gì hay không!
"Gấp cái gì, " thổi xong, Tô Đồng buông tay Tô Mạt ra, trong mắt thoáng hiện sự cơ trí quen thuộc, "Tiểu Mạt, muội nha, thực sự là quá nóng vội."
"Bọn họ muốn giá họa cho tỷ tỷ, muội sao có thể không vội chứ?"
Tô Đồng thở dài một tiếng, lắc đầu: "Muội chỉ có một chút lòng dạ như vậy, quả thật khiến tỷ tỷ lo lắng. Sau này nếu tỷ tỷ mất, muội sẽ như thế nào đây."
"Không được nói như vậy!" Tô Mạt che kín miệng Tô Đồng, "Không cho phép tỷ tỷ nói gì mà còn hay không còn, tỷ tỷ nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, mãi mãi ở bên cạnh Tiểu Mạt." Kiếp trước, cái chết của tỷ tỷ vĩnh viễn là vết sẹo trong lòng nàng. Hiện tại tuy tỷ tỷ vẫn bình an đứng trước mặt nàng, nhưng nửa đêm nằm mơ, nàng luôn mơ thấy tình cảnh máu chảy đầm đìa lúc đó. Trong lòng hốt hoảng, nàng nhịn không được có chút hoài nghi, đúng là nàng đã trọng sinh sao? Lúc này đây toàn bộ đều yên ổn sao, thật sự không phải là một giấc mộng chứ? Nàng rất sợ, khi mở mắt ra, phát hiện tất cả mọi thứ kỳ thực không hề thay đổi. Nàng vẫn cô đơn một mình.
"Ý của tỷ tỷ là, muội và ta sớm muội gì cũng phải lấy chồng. Sau này tỷ tỷ sẽ không thể ở bên cạnh muội, muội nhớ phải cẩn thận bảo vệ bản thân. Không được suy nghĩ đơn giản như vậy nữa." Tô Đồng cầm lấy tay Tô Mạt đang bịt miệng nàng, chọc chọc vào trán Tô Mạt.
Tô Mạt cúi đầu không nói, lấy chồng sao? Từ khi trọng sinh tới nay, điều duy nhất mà nàng nghĩ tới, chính là cùng với tỷ tỷ an an ổn ổn sống qua một đời, chưa từng nghĩ đến chuyện xuất giá. Nàng đã mất đi niềm tin đối với nam nhân, cho nên nàng sẽ không kết hôn. Nhưng mà nàng đã quên mất, tỷ tỷ chưa từng trải qua những chuyện như thế, do đó, tỷ tỷ như cũ sẽ lấy chồng. Không biết sao, vừa nghĩ tới việc tỷ tỷ xuất giá, dựa vào lòng một nam nhân xa lạ, tâm tư nàng liền trở nên hoảng hốt.
Tô Mạt tự hỏi lòng mình, rốt cuộc nàng đang bị gì vậy? Không phải là đã quyết định, sống lại nhất định phải tìm một người thật xứng đôi với tỷ tỷ sao? Tại sao bây giờ bản thân lại nảy sinh ý nghĩ không muốn để tỷ tỷ lấy chồng?
"Không nói những chuyện này nữa." Xuất giá, luôn luôn là chủ đề tẻ nhạt đối với hai tỷ muội, Tô Đồng đúng lúc dời đi trọng tâm câu chuyện, "Tiểu Mạt, lúc này tỷ tỷ sẽ cho muội hiểu một chút, cái gì mới đúng là quy tắc sinh tồn trong nội trạch."
"Thúy Nhi, ngươi có ở đây không?" Tô Đồng gõ cửa phòng Thúy Nhi.
Ý thức chập chờn của Thúy Nhi như gặp được ánh sáng lúc rạng đông, hai tay đang vô lực một lần nữa có sức lực, muốn thoát khỏi Lưu thị. Móng tay sắc nhọn bấm lên ngón tay Lưu thị lưu lại một dấu móng tay, thậm chí da cũng bị Thúy Nhi cào rách. Thúy Nhi há miệng muốn hô cầu cứu, đáng tiếc ngạt thở khiến nàng ta không cách nào phát ra âm thanh.
Trên tay Lưu thị đau xót.
Đáng chết! Lại đến vào lúc này! Lưu thị tức giận mắng một tiếng ở trong lòng, ánh mắt ra hiệu cho Tô Linh không được nói chuyện, nghĩ rằng, nếu như Tô Đồng không nghe được tiếng gì, sẽ cho rằng không có ai trong phòng, nhất định sẽ không bước vào.
"Không có sao?" Gõ cửa hai lần, không thấy có phản ứng gì, thanh âm của Tô Đồng cách cánh cửa truyền đến. Tiếp sau đó là tiếng bước chân, hình như Tô Đồng đã dần dần đi xa.
Thúy Nhi nhìn chằm chằm cánh cửa, chưa bao giờ như lúc này nàng hi vọng tiểu thư nhà nàng xuất hiện như vậy!
Cứu nô tỳ! Tiểu thư! Cứu nô tỳ! Thúy Nhi mở miệng kêu gào, đáng tiếc chỉ có thể phát ra âm thanh rất nhỏ, nhỏ đến nỗi người khác khó có thể nghe rõ.
Cửa lại trở nên yên tĩnh, Tô Đồng, tựa hồ đã rời đi.
Vẻ thất vọng từ trong mắt Thúy Nhi hiện lên, đây là báo ứng sao? Thúy Nhi cười khổ một tiếng, nguyên do là sự phản bội của bản thân mình, vậy nên đến cuối đã để cho nàng thấy được tia sáng hy vọng, nhưng rồi lại dập tắt. Cảm giác đau đớn dần dần yếu đi, ý thức cũng trở nên mơ màng, Thúy Nhi nghĩ, lần này nàng chắc chắn phải chết. Dữ hổ mưu bì, đây chính là kết cục. Nếu như, nàng không phản bội lại tiểu thư, có lẽ, hiện tại......
"Tỷ tỷ!" Tô Mạt kéo lại Tô Đồng đang cách cánh cửa càng lúc càng xa, rõ ràng có người bên trong, Thúy Nhi cũng sắp mất mạng, vì sao tỷ tỷ lại như không có việc gì, vẫn khí định thần nhàn, không chỉ không tiến vào, còn lùi lại vài bước, giống như để người bên trong biết nàng đã rời đi.
"Tiểu Mạt......" Tô Đồng khẽ mỉm cười với Tô Mạt, từ trên khuôn mặt tỷ tỷ hiện ra nụ cười thanh lệ nhưng cũng không mất đi sự quyến rũ, lại một lần nữa khiến Tô Mạt nhìn đến ngây dại, "Vất vả cho muội rồi."
Từ bờ vai bỗng nhiên truyền tới một lực đạo mạnh mẽ, Tô Mạt lảo đảo, va vào cửa phòng, do quán tính mà thân thể ngã ngửa ra phía sau, vừa vặn đυ.ng mở cửa phòng Thúy Nhi.
"Ối! Tiểu Mạt!" Tô Đồng níu lại Tô Mạt sắp ngã trên mặt đất, "Vừa rồi đã nói với muội, trên đất có nhiều đá, đi đứng phải cẩn thận đừng để vấp ngã, muội ngược lại rất giỏi, tỷ vừa nói xong muội liền ngã."
Thanh âm của hai tỷ muội từ cửa phòng truyền đến, từng tia sáng chiếu vào từ cánh cửa bị phá mở. Rọi lên khuôn mặt vặn vẹo của ba người ở bên trong.
Tiểu thư...... Người đã đến rồi......
Thúy Nhi khó khăn liếc mắt nhìn Tô Đồng đang được bao phủ bởi ánh sáng rực rỡ, không dính một chút khói lửa nhân gian, xinh đẹp không thể tả.
Tiểu thư nhà nàng, thật đẹp.