Tình Khúc Gửi Nàng

Chương 3: Không Đội Trời Chung



Sáng hôm sau ở Hắc Phủ

"Véo..." tiếng gió thổi vụt qua rung động cả một khoản trời, nếu ai ở ngoài phủ có thể nghĩ là mình đang gặp quỷ từ xa xa nhìn vào Hắc Phủ người ta có thể thấy hai đạo bóng đen đang thi triển khinh công, phi trên đỉnh của những hàng trúc di chuyển chân không ngừng, trong tay cả hai cầm những thanh trường kiếm dài ngoằng, mà người ngoài nhìn vào thấy thật cồng kềnh nhưng đối với cả hai thì thật nhẹ nhàng, hai thanh trường kiếm va chạm vào nhau trên không trung tạo thành những tiếng leng keng chói tai người nghe, nhưng nhìn lại thấy thật đẹp mắt giống như một đôi long phượng đang khiêu vũ, cả hai không ai hơn ai múa kiếm không nhường đối phương, vào khoảng một lúc lâu sau người ta không còn nghe thấy tiếng va chạm của kiếm nữa mà chỉ thấy hai cái bóng kia đang dùng khinh công để phi lại xuống đất, động tác phi thường nhẹ nhàng và đó không ai khác chính là hai trong số bốn thống lĩnh

"Đánh với ngươi chán quá, đánh riết mà không ai thắng" Tử Kỳ đem thanh trường kiếm thu vào bao, tay với lấy khăn đã chuẩn bị từ trước để gần đó lau mồ hôi trên trán

"Nếu một trong hai ta có ai thắng vậy không phải người kia nên làm chức cao hơn sao" Thất Sát khóe miệng cười khẽ, ngồi xuống ghế tay bưng chén trà nhấm nháp từng chút một, đúng là ngày nào cũng giao đấu với nhau không ai thua ai vì cả bốn đều mạnh ngang bằng nhau, bỗng nhớ ra một điều gì đó đặt chén trà xuống bàn xoay đầu qua Hắc Ảnh

"Ta thật không ngờ nữ tử mà ngươi cho ăn đất lại là tam công chúa"

"Ta cũng hơi bất ngờ nữ nhân điên mặc áo nữ tỳ lại là tam công chúa của Bắc Tống" Hắc Ảnh không xoay đầu lại vẫn chăm chú nhìn vào quyển sách dày cộm trên tay, ngày không làm gì thì chỉ có thể đọc sách

"Coi chừng nàng ta trả thù, ta nghe nói tam công chúa bên ngoài tinh nghịch trẻ con nhưng bên trong là một bụng dao găm toan tính ai đã lỡ chọc tới rồi thì nhận những kết cục vô cùng tàn khóc" tuy nói vậy nhưng Khuynh Thần trong giọng nói cũng không mang theo một tia sợ hãi ngược lại còn cảm thấy vô cùng hứng thú, đã lâu rồi không xem kịch hay suy nghĩ không biết vị công chúa đó sẽ đối phó Hắc Ảnh như thế nào đây, nhưng Hắc Ảnh cũng không phải là người dễ bắt nạt, trong cả bốn Hắc Ảnh là người đáng sợ nhất trong lòng nghĩ gì thì cũng chỉ có mình tên đó biết

"Ta cũng đang muốn biết đây" một tay cầm sách tay kia nâng trà đột nhiên nghe bên ngoài có động tĩnh, liền ngừng lại một chút đem sách khép lại nhìn về phía cổng, với võ công cao thâm tai thính hơn người tập võ thường gấp mười lần, trong lòng suy đoán có khoản hơn hai mươi người trong đó có một người lớn tuổi những người còn lại bước chân rất hùng dũng mạnh mẽ, a thì ra là người triều đình. Không đợi những người đó tới gần Hắc Ảnh tự động đứng lên kêu người mở cửa đứng trong phủ chờ không biết chuyện gì xảy ra

"Thánh chỉ đến Hắc thống lĩnh mau tiếp chỉ" Lương công công cầm trong tay vật màu vàng cuộn tròn hét lớn vài tiếng, tuổi già sức yếu thanh âm hơi quá đà làm cho cổ họng ngứa ho khan vài tiếng, phía sau một đoàn chỉ biết lắc đầu. Hắc Ảnh hơi lo lắng tự nhiên không lại có thánh chỉ chẵng lẽ chuyện gì quan trọng nhưng tại sao chỉ có một mình mình, nàng quỳ một chân xuống một tay chống trên mặt đất

"Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết Hắc thống lĩnh ghi nhiều chiến công lớn nay trẫm ban cho khanh hôn phối, Hắc thông lĩnh sẽ cùng tam công chúa Thục Đức nửa tháng sau thành thân thâm khử, Hắc thống lĩnh mau tiếp chỉ"

"Đoằn" một đạo sấm chớp nổ ngay trong đầu của Hắc Ảnh, đây mặc dù là việc khó dự liệu trước nhưng ai ngờ rằng nó lại đến nhanh đến thế cũng không kịp chuẩn bị, chắc chắn không phải là hoàng thượng tự ý ban hôn mà là con nhỏ công chúa kia giở trò mèo khóc chuột ép buộc hoàng thương, muốn dùng hôn phối để ràng buộc trả thù ta chứ gì thật không hổ danh là công chúa mưu mẹo chuyện thị phi gì cũng nghĩ ra được, hảo... hảo... muốn đấu ta sẽ cùng đấu với ngươi

"Rắc" tay chống trên mặt đất kia đang nắm chặt đến cực điểm, do quá nóng giận dùng nội lực hơi mạnh một khoản đất xung quanh tay lõm thành một cái hố khá to, Lương công công đồng tử mở to cảm nhận được một đạo sát khí phát ra từ người đối diện, tay run run mồ hôi lạnh chảy rồng rã ở trán và cổ đầm đìa như sông, cũng không dám nói nhiều sợ người đối diện nóng giận một tay bóp chết cái mạng già này nên đành phải đứng chờ.

Thất-Khuynh-Tử đứng kế đó rất bình thản hai tay khoanh lại trước ngực trong lòng suy nghĩ:

Công chúa thật sự đυ.ng vào núi lửa rồi, khóe miệng cũng hơi giơ lên cười lạnh một chút không ngờ tam công chúa dám hi sinh bản thân chỉ vì muốn trả thù một cái bánh bao

"Thần tiếp chỉ" Hắc Ảnh lấy lại bình tĩnh ngẩng đầu dùng đôi mắt sắt bén hơn cả dao nhìn chằm chằm vào cuộn thánh chỉ vàng óng ánh rồi tiếp nhận, tiễn Lương công công đi lúc này mới bình thản ngồi xuống lại ghế tay nâng trà tiếp tục nhâm nhi, cả ba đứng kế bên chỉ biết nhìn nhau trao ánh mắt, hiện giờ biết chắc chắn rằng Hắc Ảnh đang suy nghĩ tính kế nhưng cũng không thể đoán được lòng người này ra sao

"Ta đi đây một chút" Hắc Ảnh đứng dậy đối ba người cười nhẹ rồi quay lưng đi, kêu người chuẩn bị ngựa

"Ngươi muốn đi đâu?"

"Ta đi thực hiện trò chơi với công chúa" quay đầu lại nói một câu tiêu sái bước đi, cả ba nhìn Hắc Ảnh chỉ có thể lắc đầu thở dài. Cưỡi ngựa dừng lại ở trước Phủ Công Chúa to hơn phủ mình một bậc, trước cửa đứng vài tên thị vệ và vài gã sai vặt đang quét sân, thị vệ quay qua nhìn thấy một người từ trên ngựa nhảy xuống không khỏi hoảng hốt vội quỳ xuống hành lễ

"Tiểu nhân tham kiến Hắc Thống Lĩnh"

"Đứng dậy đi, có công chúa trong phủ không?"

"Dạ có" một thị vệ run rẩy trả lời, sao tự nhiên một trong tứ đại thống lĩnh lại tới đây chẵng lẽ thống lĩnh cùng công chúa có quan hệ gì nhưng cũng chỉ có thể nghĩ không dám nói ra. Hắc Ảnh vừa nghe có công chúa trong phủ cũng không cần để người vào báo tự mình bước vào trong tìm, đi được một đoạn thấy một nữ tử thân mặc hồng y nhạt màu sen dáng vẻ nhỏ nhắn đang chơi đùa giữa sân, xung quanh là những cây hoa đào đang rụng phơi phới chuyển động trong gió nữ tử hồng y kia thì tươi cười thân xoay vòng dùng tay hứng những đóa hoa rơi trên tay mình, một vũ điệu tựa như đơn giản nhưng nhìn lại thật đẹp những đóa đào kia chỉ như làm nền cho nữ tử mặc hồng y mà thôi

Thấy có người đi tới Thục Đức dừng lại động tác, xoay người qua con ngươi chợt mở to miệng há hóc, nhìn thấy người trước mặt mình đầu xoăn màu bạc, đồng tử đỏ như huyết, mày thanh sắt như kiếm, long mi dài, mũi cao ngất, môi nhỏ, khuôn mặt trái xoan chuẩn, thân mặc bạch y dài nhìn là biết đây đúng tiêu chuẩn một mỹ nam hoàn hảo đến cực phẩm, người đó đang nhìn nàng khóe miệng cười lạnh đáng sợ, với nàng mà nói dù đó là một mỹ nam nhưng khi đắc tội với nàng rồi thì cũng là địch thủ không đội trời chung

Bất động trong giây lát không thể động đậy vì trước đây không để ý rõ lắm giờ mới thật sự quan sát kỉ càng, với cảnh vật như bây giờ thì người trước mắt nàng Hắc Ảnh tựa như thần tiên mang một phần của ác quỷ, Thục Đức lắc lắc đầu tỉnh táo không để cho mình chìm vào u mê nữa, vừa mới tỉnh táo con ngươi lại mở to vì thấy ai kia đã đứng trước mặt nàng tự bao giờ rồi, nàng lấp bấp kinh hãi hỏi

"Ngươi... ngươi tới đây làm gì?"

"Hửm? sao vậy ta tới thăm nương tử tương lại không được sao" lúc này đang là giáp mặt chỉ cách vài tất, Thục Đức có thể cảm nhận được hơi thở của người đối diện, hương vị bạc hà thơm mát, có thể ngửi được mùi trên cơ thể người này là mùi hoa hồng ngọt ngào, trong chốc lát hai má nàng đỏ bừng lên như mặt trời không khác nhau. Hắc Ảnh thấy công chúa ngượng ngùng đỏ mặt, khóe miệng gợi lên nụ cười nham hiểm từ từ sáp lại gần Thục Đức, bây giờ Thục Đức như hóa đá không thể chuyển động được nhắm nghiền hai mắt. khoản một lúc chỉ cảm giác được ở tai phải có giọng nói truyền vào

"Nếu công chúa muốn đấu, ta đây cũng nguyện ý cùng đấu với công chúa" nói xong không quên thổi một đạo khí nhẹ nhàng vào tai Thục Đức sau đó quay lưng rời đi công chúa phủ, để lại Thục Đức vẫn hóa tượng đá đứng kia vành tai đỏ bừng, những nô tỳ gần đó nãy giờ thấy một màn như thế chỉ có thể đỏ mặt cúi đầu xuống nhìn mũi giày, thấy Hắc Ảnh đi rồi mới chạy lại lay động công chúa, Thục Đức ngẩng ngơ nãy giờ mới bừng tỉnh nhìn người kia đã đi rồi, ánh mắt nàng lúc này nổi lên một tia lửa giận dữ nghiến răng nghiến lợi tay nắm chặt thành nắm đấm gào thét lên

"Hắc Ảnh...... bổn cung sẽ không tha thứ cho ngươi vì dám đùa giỡn với bổn cung"

Lúc này ở ngoài cổng leo lên ngựa, Hắc Ảnh quay đầu nhìn trong phủ nghe tiếng công chúa gào thét, khóe miệng gợi lên một tia cười mãn nguyện, quay đầu ngựa rời đi công chúa phủ.

Trong lúc Hắc Ảnh rời đi ba người cũng không ở lại mà ra khỏi Hắc Phủ dạo phố, ba người đi cùng hàng tay cầm chiết phiến (quạt), người thì để sau lưng, người thì phe phẩy, người thì mở ra rồi lại đóng, thấy một hàng mỹ nam, nhiều nữ nhi gần đó nhìn mà nuốt một ngụm nước bọt vào cổ họng hận không thể chạy lại ôm một lần. Thất-Khuynh-Tử dọc theo phố đi nhìn mọi người nhộn nhịp bên tai còn nghe lanh lảnh tiếng người bán hàng hô vang thất thanh, đang thư thái cầm trên tay vài mặt hàng bỗng một cổ xe ngựa chạy ngang qua như gió còn nghe được tiếng của tên đánh xe hét to

"Tránh ra... tránh ra..." Tử Kỳ quay đầu lại thấy phía trước chiếc xe ngựa đang ào tới có một nữ hài tử nhỏ tuổi đứng chân run nước mắt trào ra khóc nứt nở, không suy nghĩ nhiều liền sử dụng khinh công nhảy lên đạp vào nóc xe ngựa lấy đà phi thẳng đến nữ hài tử kia ôm rồi nhảy sang một bên, nương của hài tử đứng gần đó hốt hoảng nãy giờ sợ rằng con mình không xong nước mắt cũng trào ra như suối chạy lại ôm lấy con mình

"Cảm ơn công tử, ngàn vạn lần cảm ơn công tử" nữ tử kia không ngừng khấu đầu cảm ơn Tử Kỳ, Tử Kỳ vội vàng nâng người mẹ lên không cho nàng làm như vậy thực là tổn thọ quá. Lúc này chiếc xe ngựa kia dừng lại một chút tên đánh xe hướng Tử Kỳ và hai mẹ con kia gào lên

"Không có mắt à? Có biết đây là xe chở đại thần triều đình không muốn chết hay sao?" rồi đánh ngựa tiếp tục chạy, Tử Kỳ lúc này máu sôi như núi lửa phun trào mặt lạnh như băng sơn ngàn năm mắt sắt lại đầy âm khí, thi khiển khinh công nhảy lên đá thẳng vào tên xa phu, cước lực vô cùng mạnh khiến tên xa phu ngã nhào ra đất lăn mấy chục vòng mới dừng lại, xe ngựa mất người lái tự động dừng lại, người trong xe vén màn bước ra, Tử Kỳ nhìn thấy đó là một nam tử trung niên

"Ai dám ngăn xe ta, bộ không muốn...." chưa kịp nói hết câu nam tử trung niên nhìn thấy người đối diện thân đầy sát khí lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, lấp bấp kinh hãi vội quỳ xuống dập đầu dáng vào đất

"Tiểu nhân không biết là Tử thống lĩnh, mạo phạm ngài tội đáng muôn chết" trán hắn giờ đây đầy mồ hôi lạnh run run trên mặt đất, Tử Kỳ liếc mắt không thèm trả lời, phía sau Thất Sát cùng Khuynh Thần đang đi tới, nãy giờ không để ý cứ lo nhìn các mặt hàng quay đầu lại thì không thấy Tử Kỳ đâu, nhìn xa xa phía trước lại thấy hết một màn. Khuynh Thần quan sát nam tử trung niên đang quỳ một hồi lại nhận ra được đó là ai liền lên tiếng

"A... đây không phải là hình bộ thị lang Duy đại nhân sao? Sao tự nhiên lại quỳ khó coi thế kia?" Khuynh Thần dùng chiết phiến che nửa mặt cười khinh bỉ, tên cẩu quan này theo nàng biết luôn phá án một cách lẵng lơ, ai đưa bạc thì xử không có thì không xử, đổi trắng thay đen, ức hϊếp dân lành, không biết có tham ô để lên được chức này hay không, nàng phải tìm cơ hội hảo hảo dạy bảo hắn một phen

Nghe được tiếng ai đó nói hắn từ từ ngẩng đầu lên thấy Khuynh Thần và Thất Sát, từ mặt xanh bây giờ hắn chuyển thành mặt trắng bệch, trong lòng âm thầm nguyền rủa tên xa phu thay hắn đắc tội với những người dưới một người trên vạn người này

"Ta sẽ tha cho mạng cẩu của ngươi lần này, nếu để lần sau ta còn nhìn thấy ngươi làm như hôm nay một lần nào nữa đừng trách ta thay hoàng thượng đánh phế chân ngươi" Tử Kỳ lạnh lùng lên tiếng

"Dạ vâng, dạ vâng... tạ ơn ngài" hắn mừng đến nỗi dập đầu nhiều lần trên nền đất, Thất Sát đứng gần đó tiếp lời Tử Kỳ, thay lần này phải vơ vét tiền tham ô của hắn mới được, sau việc này mình sẽ bẩm báo hoàng thượng cắt chức hắn cho hắn thành ăn mày

"Mau để lại năm mươi ngàn lượng cho hai mẹ con ngươi làm hoảng sợ rồi cút đi"

Hắn cũng không dám ý kiến ý cò đành cắn răng móc ngân phiếu đưa cho Thất Sát, số ngân phiếu này hắn định đi thanh lâu tiêu pha cho thoả thích cả ngày hôm nay, ai ngờ giờ mất trắng, đưa xong rồi vội vàng leo lên xe ngựa rời đi, nếu không đi nhanh sợ mạng không giữ được, sau khi hắn rời đi người dân xung quanh vui vẻ vỗ tay hân hoan cùng tán dương không ngớt. Thất Sát cầm sấp ngân phiếu dày cộm đưa cho Tử Kỳ, lúc này Tử Kỳ mới đi đến trước người mẹ đưa sấp ngân phiếu đối với người mẹ nói

"Lần sau cẩn thận một chút coi chừng đứa nhỏ" người mẹ vội vàng gật đầu lia lịa cảm kích những ân nhân này, Tử Kỳ lại đi đến trước nữ hài tử quỵ một chân xuống "Lần sau đừng rời khỏi nương" dùng bàn tay xoa xoa đầu hài tử, giải quyết xong mọi chuyện cả ba tiêu sái bước đi. ở gần đó có một nữ tử thân mặc áo choàng vải gấm màu lam khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, tóc dài thẳng, đôi lông mày dài thanh liễu, nhìn là thấy toát lên vẻ quyền uy cùng thùy mị, nãy giờ đứng ở đây cũng đã thấy hết mọi chuyện xảy ra thấy chiếc xe ngựa lao lên đứa bé nhưng thân là nữ tử lại không biết võ công nên đành chỉ phải đứng nhìn cũng may là có người cứu

Nử tử đó nhìn Tử Kỳ thân mặc một màu tím y phục tóc ngắn có một đuôi nhỏ được cột dài phía sau, gương mặt vô cùng anh tuấn, mày kiếm, đôi song nhãn màu xanh lục ngọc bích, mỹ mạo vô cùng ngay cả nàng là nữ tử còn cảm thấy thẹn thùng vì sắc đẹp ấy, quay sang hỏi nha đầu kế bên mình

"Tú Lan ngươi có biết nam tử cứu hai mẹ con người kia vừa rồi là ai không?"

Tú Lan cẩn thận quan sát quay lại đối với người kế bên nói

"Thưa tiểu thư đó là một trong tứ đại mỹ nam của Bắc Tống mà mọi người hay đồn đãi và cũng là tứ đại thống lĩnh"

"A là tứ đại thống lĩnh rất nổi tiếng trong triều và ngoài triều sao?"

"Dạ vâng" Tú Lan cúi đầu đáp lời suy nghĩ sao tiểu thư lại đột nhiên hứng thú thế

"Ngươi biết nam tử đó tên gì không?"

Tú Lan lại tiếp tục quan sát một hồi

"Đó là Tử Kỳ thống lĩnh thưa tiểu thư" lòng thầm nghĩ: sao tiểu thư biết họ nổi tiếng nhưng lại không biết tên nhỉ, đúng là ở trong phủ riết thật không tốt chút nào

"Ra là vậy, chúng ta về phủ thôi"

"Dạ vâng"

Cả hai tiêu sái quay đi âm thầm không tiếng động, mọi người gần đó xem náo nhiệt cũng đã tản đi hết, chỉ để lại một khoản trời như bình thường tiếng reo hò buông bán cùng tiếng nói chuyện trao đổi hàng hóa.