Nữ Đế Nữ Hậu

Quyển 2 - Chương 11

Trong cuộc họp Hạ Tử Mặc cũng không thảo luận gì nhiều, chỉ im lặng nghe mọi người nói chuyện, điều này khiến các tướng lĩnh thầm thở phào, chỉ sợ người đến cái gì cũng không biết mà còn chỉ huy bậy bạ. Mấu chốt là vì mọi người nghe đồn Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc ở hậu cung đứng về hai phe khác nhau.

Kết thúc cuộc họp, mọi người lũ lượt hành lễ cáo lui, chỉ còn lại ba người Viên Tinh Dã, Hạ Tử Mặc và Lạc Nhạn.

"Đại nhân, quân trướng đã an bài xong, có muốn đi xem một chút không?" Lạc Nhạn hỏi. Hạ Tử Mặc gật đầu, ba người liền đi chuẩn bị lều lớn cho Hạ Tử Mặc, quân trướng của Giám quân và quân trướng của Viên Tinh Dã ở cạnh nhau, bên trong đã bày biện đầy đủ, Lạc Nhạn khom người lui ra. Chỉ còn lại Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc.

Lúc muốn gặp lại không thấy, khi gặp nhau lại chẳng biết phải làm sao. "Đây..."

"Tử Mặc nhìn xem còn thiếu gì không, ta lập tức sai người đem đến." Viên Tinh Dã nói, vươn tay kéo Hạ Tử Mặc ngồi xuống. "Ở đây điều kiện có chút gian khổ, ta đã kêu Lạc Nhạn chuẩn bị một gian phòng ở phủ Nguyên soái rồi, Tử Mặc không cần ở lại quân doanh."

Hạ Tử Mặc cúi đầu, không nói.

Viên Tinh Dã bật cười, Hạ Tử Mặc vẫn luôn thông minh và bình tĩnh, thế nhưng khi ở trước mặt nàng, Hạ Tử Mặc sẽ có chút tính khí nữ nhi.

"Sao vậy?" Viên Tinh Dã ôn nhu hỏi.

Lắc đầu, Hạ Tử Mặc kéo tay Viên Tinh Dã, "Không có gì, chỉ là có chút nhớ người."

"Hiện tại không phải đã gặp rồi sao? Tử Mặc cũng thật xằng bậy, tiền tuyến binh hoang mã loạn, người ta tránh còn không kịp." Viên Tinh Dã kéo tay Hạ Tử Mặc, truyền nhiệt cho nàng.

Vừa rồi, tay chân Hạ Tử Mặc lạnh vô cùng. "Vậy thì sao chứ, ta còn chưa từng ra khỏi Trường An, vừa vặn mở mang tầm mắt thôi." Hạ Tử Mặc cười nói. Viên Tinh Dã vươn ngón tay điểm lên trán nàng một cái, "Nàng đó!" Giọng nói dịu dàng, mang theo một chút cưng chìu.

Nàng biết Hạ Tử Mặc vì nàng mà đến U Châu, tình cảm như vậy, ai lại có thể không rung động cho được? Dường như từ lúc bắt đầu cho đến hôm nay, chuyện giữa hai người, đều là Hạ Tử Mặc vì nàng mà trả giá, bản thân nàng cũng chỉ nhận lấy mà thôi.

"Ta đói bụng." Hạ Tử Mặc nói.

"Ta gọi người mang thức ăn vào." Viên Tinh Dã cười cười, đứng dậy gọi thị vệ phía ngoài đưa thức ăn vào. Vừa ra lều lớn, dặn dò thuộc hạ đem chút thức ăn đến, thì nghe được tiếng cãi vã. Viên Tinh Dã cau mày, trong quân của nàng luôn quân kỷ nghiêm minh, nghe kỹ mới phát hiện hóa ra là Trình Kinh và vài tướng sĩ Hắc y quân cãi nhau.

Cũng không phải chuyện gì to tát, vốn Trình Kinh phụ trách an toàn của Hạ Tử Mặc, sau khi đến nơi này cũng có thể nghe theo Hạ Tử Mặc sai khiến và bảo vệ nàng an toàn. Nhưng vừa rồi trong cuộc họp, Viên Tinh Dã đã để Thẩm Băng phái vài tướng sĩ Hắc y quân bảo vệ Hạ Tử Mặc, vốn cùng nhau phải vệ cũng không thành vấn đề, nhưng trong việc sắp xếp thủ vệ lại có sự xung đột.

"Nguyên soái." Nhìn thấy Viên Tinh Dã, vài tướng sĩ Hắc y quân lập tức hành lễ. Viên Tinh Dã gật đầu ra hiệu. Trình Kinh và vài cấm quân cũng ôm quyền hành lễ.

"Các ngươi tự đến chỗ Thẩm Băng lĩnh phạt đi." Viên Tinh Dã nhìn vài tên quân sĩ Hắc y nói. "Vâng." Mấy người cúi đầu lĩnh mệnh. Trình Kinh chú ý thấy bọn họ không chút bất mãn vì bị phạt.

"Trình tướng quân, trong quân doanh không được quấy nháo, tuy rằng ngươi mang chức trách bảo vệ Giám quân, không thuộc về quân Chinh Bắc, nhưng nếu đang ở trong quân doanh, thì phải phải tuân thủ quân quy." Viên Tinh Dã cất giọng nhàn nhạt, "Nơi ở của các vị ở phủ Nguyên soái trong thành, các vị có thể vào phủ nghỉ ngơi trước."

Trình Kinh vừa nghe, chỉ cảm thấy Viên Tinh Dã vì muốn tước quyền Hạ Tử Mặc, nên không để bọn họ ở bên cạnh nàng. Đang muốn tranh luận, liền thấy Hạ Tử Mặc đi tới.

"Lời Nguyên soái nói bản Giám quân cũng đã nghe được, Trình tướng quân, nếu đang ở U Châu, thì phải nghe theo hiệu lệnh của Nguyên soái, ngươi về phủ Nguyên soái trước đi, có mười vạn đại quân ở đây tự nhiên ta sẽ an toàn, không cần lo lắng."

"Nhưng ---" Trình Kinh còn muốn nói điều gì.

Viên Tinh Dã làm vậy đương nhiên có lý do của nàng, Trình Kinh do Hoàng thượng phái đến, để hắn ở đây thì chuyện giữa nàng và Hạ Tử Mặc rất dễ bị phát hiện, tự nhiên là đẩy xa khỏi người Hạ Tử Mặc thì tốt hơn.

Sau khi Hạ Tử Mặc từ biệt Trình Kinh, cùng Viên Tinh Dã quay về lều, Lạc Nhạn đã bưng thức ăn đến.

Những món ăn đơn giản nhưng tinh xảo, còn có điểm tâm mà Hạ Tử Mặc thích nhất. Viên Tinh Dã tiếp nhận khay thức ăn trên tay Lạc Nhạn, mang vào cho Hạ Tử Mặc.

"Ta không ngờ thức ăn trong quân lại tốt như vậy." Hạ Tử Mặc cười nói, cầm đũa bắt đầu ăn. Viên Tinh Dã không nói, tập trung gắp thức ăn cho nàng.

"Người khác ăn gì thì ta sẽ ăn cái đó, không cần cố ý chuẩn bị cho ta." Hạ Tử Mặc dĩ nhiên biết Viên Tinh Dã luôn cùng ăn thức ăn giống các tướng sĩ, tuyệt đối sẽ không ngoại lệ.

Viên Tinh Dã nhìn Hạ Tử Mặc, "Là ta mong muốn làm như thế."

"Ta không muốn tăng thêm phiền toái cho người."

"Không phiền."

"Nhưng là ta hy vọng được cùng ăn với người."

Viên Tinh Dã cười cười, tiếp tục găp thức ăn cho Hạ Tử Mặc, "Hôm nay ta ăn rồi, sau này đương nhiên sẽ ăn cùng Tử Mặc. Tử Mặc ăn cái gì, ta sẽ ăn cái đó."

Hạ Tử Mặc bị nụ cười của Viên Tinh Dã làm say đắm, lòng tự hỏi vì sao người này vừa có tướng mạo xinh đẹp mà lại còn anh khí như thế chứ? Đợi đến khi nàng lấy lại tinh thần, mới phát hiện mình trúng mỹ nhân kế rồi. Viên Tinh Dã xưa nay luôn hòa mình cùng tướng sĩ, điều này đại biểu cho nguyên tắc của nàng, bây giờ lại vì mình mà phá vỡ nguyên tắc.

Ngày tháng sau đó, vì sự an toàn của Hạ Tử Mặc, Viên Tinh Dã để Viên Bắc Viên Tây tiếp tục bảo vệ Hạ Tử Mặc, lại điều một nửa nữ thân binh của mình cho nàng, sau đó là năm mươi tướng sĩ Hắc y quân. Kẻ không biết sẽ cho rằng Viên Tinh Dã cố ý giám sát Hạ Tử Mặc, chỉ có vài người biết đây hoàn toàn là vì an toàn của Hạ Tử Mặc.

Dù sao cũng đang ở tiền tuyến, cho dù là trong thành cũng không thể buông lỏng cảnh giác.

Hạ Tử Mặc vẫn luôn ở quân doanh, chỉ đến phủ Nguyên soái hai lần để động viên bọn người Trình Kinh. Tiểu Ngọc cũng bị Hạ Tử Mặc để lại phủ Nguyên soái, dù sao nàng là vừa là nữ tử lại không có chức vụ trong quân trên người.

Ngày đó, Hạ Tử Mặc đang trong quân trướng đọc sách, Viên Bắc Viên Tây đứng hai bên sau lưng nàng hầu hạ. Từ sau khi Hạc Tử Mặc đến, ngoài trừ một vài cuộc họp cần nàng có mặt, thì những lúc khác nàng hoàn toàn không để ý đến quân vụ, đương nhiên, trước mặt người ngoài vẫn có một chút dáng vẻ cãi nhau.

Lúc này, bên ngoài vang lên khẩu hiệu đều đặn, âm thanh vang dội, chỉ cần nghe như thế, đã cảm thấy ngập tràn sát khí. Tử Mặc phủ thêm áo dày, đi ra ngoài.

Viên Bắc hai người đương nhiên đuổi theo sau, Viên Tây lấy một lò sưởi cầm tay, muốn Hạ Tử Mặc cầm, lại bị nàng từ chối. Mọi người đều là thân binh lưng đeo bảo kiếm, do một tay Viên Tinh Dã huấn luyện nên, đều là nử tử thiếu niên.

Viên Tinh Dã đứng trên đài cao, trước mặt nàng là hai vạn Hắc y quân. Toàn bộ Hắc y quân động tác chỉnh tề như một, khí thế động trời.

Hạ Tử Mặc cứ thế ngắm nhìn Viên Tinh Dã, trước giờ nàng không hề nghĩ một cô gái cũng sẽ có được khí thế mạnh mẽ đến vậy, dù rằng bên dưới là thiên quân vạn mã, thế nhưng người ấy vẫn tồn tại hấp dẫn duy nhất trong mắt nàng. Nhưng đột nhiên Hạ Tử Mặc cảm thấy sợ, Viên Tinh Dã như vậy, cách nàng đặc biệt xa, tựa như không phải người phàm, tựa như không có gì có thể lọt vào mắt người ấy.

Nhìn thấy Hạ Tử Mặc, Viên Tinh Dã đi đến. Nàng có chút không hài lòng nhìn nàng một cái, kéo tay nàng để truyền nhiệt cho nàng, muốn trách Hạ Tử Mặc vì sao ra ngoài lại không khoác thêm áo, thế nhưng hiện tại cả thao trường đều vang dội tiếng hô muốn điếc tai, dù có nói chuyện thì đối phương cũng không nghe được.

Lắc đầu, cũng mặc kệ Hắc y quân còn đang huấn luyện, kéo Hạ Tử Mặc rời thao trường. Nàng vừa đi, Thẩm Băng liền sửng sốt, từ khi thành lập Hắc y quân mấy năm nay, hễ Viên Tinh Dã có mặt tại quân doanh thì mỗi khi Hắc y quân huấn luyện nàng đều tham gia, hơn nữa trước giờ chưa từng giữa chừng rời khỏi.

Hắn nhìn bóng dáng hai người đi xa, đột nhiên hơi hiểu ra, quay đầu nhìn Lạc Nhạn còn ở thao trường. Lạc Nhạn cười cười, quay đầu nhìn Viên Tinh Dã. Có thể người khác không cảm giác được, nhưng từ khi Hạ Tử Mặc xuất hiện, Viên Tinh Dã khiến người ta cảm giác được nàng không còn lạnh lùng nữa mà có thêm một chút nhu hòa.

Không đề cập đến chuyện Thẩm Băng chấn động trong lòng nữa. Viên Tinh Dã kéo Hạ Tử Mặc về quân trướng, phủ thêm áo choàng cho nàng, "Phương Bắc không thể so với trung nguyên, phải cẩn thận một chút. Muốn đến xem huấn luyện cũng phải mặc thêm nhiều một chút mới được đi."

Hạ Tử Mặc không nói, lúc này dáng vẻ Viên Tinh Dã không còn như vừa rồi, mà rốt cuộc có chút mùi vị khói lửa nhân gian. Nàng thở một hơi, ôm lấy Viên Tinh Dã.

Viên Tinh Dã sững sờ, tay đang phủ áo cho nàng thoáng chốc khựng lại. Sau khi Hạ Tử Mặc đến, tuy hai người vẫn quan tâm đến nhau nhưng chưa từng quá thân mật như thế này.