Vào đêm, trong cung.
Hoàng hậu hầu hạ Hoàng thượng tắm rửa thay y phục, Hạ Đế nằm xuống, Hoàng hậu bưng lên đồ bổ đã nấu rất lâu, Hạ Đế nhận lấy uống một hớp, có chút mệt mỏi xoa trán.
"Hoàng thượng, thần thϊếp nghe nói tiền tuyến chiến sự bất ổn." Hoàng hậu nói. Hạ Đế cùng nàng là phu thê nhiều năm, vẫn luôn kính trọng Hoàng hậu rất nhiều, nghe vậy cũng không tức giận việc hậu cung can thiệp chính sự. "Bùi Thập Viễn là tướng tài, đáng tiếc vẫn là thiếu chút quyết đoán. Bây giờ tuy bởi vì bắt đầu vào đông nên Khuyển Nhung tạm ngừng tiến công, nhưng đợi sang xuân nhất định sẽ nổ ra cuộc chiến lớn."
"Tuy thần thϊếp không rành việc quân, nhưng cũng biết một khi U Vân thất thủ thì Khuyển Nhung nhất định sẽ xua quân vào Nam, đến lúc đó tự nhiên không còn tấm chắn để cản lại."
"Trẫm vốn muốn để cho Mục lão tướng quân đi U Châu, nhưng là Thổ Phồn lại bắt đầu rục rịch, vào lúc này Mục lão tướng quân cũng không thể rời khỏi quân Tây Bắc. Trong triều có tướng tài, lĩnh binh đánh trận vẫn còn có thể --- nhưng nếu làm thống soái thì lại không đủ." Hạ Đế thở dài. Thả chén đồ bổ trong tay xuống.
"Nước ta đường đường là một quốc gia lớn, lại bị mấy bộ tộc bức bách đến mức này, lòng trẫm thật sự thấy thẹn với tổ tiên, thẹn với bách tính."
"Hoàng thượng, tuy rằng thần thϊếp luôn mặc kệ chuyện triều chính, nhưng cũng biết chuyện lần này trọng đại, nếu U Châu bị khuyển Nhung công phá, hậu quả tất nhiên là sinh linh đồ thán. Thần thϊếp suy đi nghĩ lại, đúng là cảm thấy có một người có thể đảm đương chức trách lớn, chỉ là --- có thể sẽ làm trái mặt mũi Hoàng gia."
Hạ Đế sững sờ, sau đó nói, "Nàng nói, là Viên tài nhân."
Hạ Tử Mặc ngồi trong viện, đêm lạnh như nước. Tuy rằng trong tay ôm lò sưởi, mặc quần áo dày nhưng vẫn cảm thấy lạnh.
"Tài nhân, trở về ngủ thôi." Tiểu Ngọc nói.
"Không có chuyện gì, ngươi nhìn các vì sao trên bầu trời xem ---" Hạ Tử Mặc chỉ ba ngôi sao nối liền với nhau, nói, "đó là Tam Viên tinh trong hai mươi tám tinh tú, mỗi khi Tam Viên tinh chuyển về hướng chính nam, là sắp bước qua năm mới." Cách tân niên vẫn còn một thời gian, thế nhưng dựa theo kế sách của Viên Tinh Dã, qua mấy ngày là có thể có đáp án.
Đây vốn là năm đầu tiên hai người cùng đón năm mới, chỉ là chắc hẳn không có cách nào cùng nhau đón rồi! Dù nói hy vọng Viên Tinh Dã có thể hoàn thành giấc mộng của mình, thế nhưng trong lòng vẫn có chút tiếc nuối.
"Viên tài nhân." Không biết từ lúc nào Viên Tinh Dã cũng bước vào, Hạ Tử Mặc vẫn cúi đầu suy tư, dĩ nhiên không phát hiện, mãi đến tận khi Tiểu Ngọc kêu lên mới giật mình ngẩng đầu lên, Viên Tinh Dã đang đứng đối diện với nàng.
So với lớp quần áo dày cộm của Hạ Tử Mặc, Viên Tinh Dã chỉ khoác một chiếc áo mỏng. Tóc dài phủ trên vai, cực kì không giống với khí khái anh hùng mọi ngày, lại khiến người ta có một cảm giác dịu dàng.
"Vào trong thôi, bên ngoài quá lạnh." Viên Tinh Dã nói.
Tiểu Ngọc vội nhìn chung quanh một lần, vừa nãy Hạ Tử Mặc cho tất cả mọi người về phòng ngủ, lúc này trong sân chỉ còn lại ba người. Tiểu Ngọc lặng lẽ lui xuống. Bây giờ nàng đã sớm nhìn ra Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã không phải bất hòa, mà là vô cùng hợp.
Như vậy vì sao lại ở hai cái chiến tuyến? Rất có vấn đề. Nàng biết mình ngốc, không nghĩ ra tại sao, thế nhưng nàng biết nếu bị người khác biết sẽ không hay.
Tiểu Ngọc đi rồi, trong sân chỉ còn lại hai người, Viên Tinh Dã tiến lên một bước nắm tay Hạ Tử Mặc, truyền nhiệt cho nàng.
"Có võ công thật tốt." Hạ Tử Mặc cúi đầu nói, mang theo ý cười. Trong mắt Viên Tinh Dã cũng mang ý cười. "Sức khỏe không tốt, không được để lạnh, nếu như lần này bị lạnh sinh bệnh, ta sẽ không giúp nàng nấu thuốc."
"Trái lại có người giúp ta truyền nhiệt, ta sẽ không cảm lạnh được." Hạ Tử Mặc ngẩng đầu lên, nhìn Viên Tinh Dã. Đôi mắt ấy dưới bầu trời đêm đặc biệt sáng, dịu dàng như có sóng nước.
"Nếu ta bị lạnh, tỷ giúp ta truyền nhiệt. Nếu ta bị bệnh, tỷ nấu thuốc cho ta uống. Quyết định vậy đi, không cho đổi ý." Hạ Tử Mặc cười nói. "Được rồi, vẫn là vào nhà đi, trời đông giá rét, dù tỷ có nội lực trong người cũng không thể không cẩn thận như vậy."
Hai người này mấy ngày gần đây đều ngủ cùng nhau, Viên Tinh Dã giúp Hạ Tử Mặc cởϊ áσ khoác, lại nhìn nàng rửa mặt. Sau đó hai người mới nằm xuống.
"Vị trí Đức Phi, ai khá thích hợp?" Hạ Tử Mặc đột nhiên nói. Bản thân nàng cũng không muốn nhanh leo lên vị trí tứ phi như thế, tuy rằng sau khi Viên Tinh Dã đi thì nàng sẽ có khả năng nhất, nhưng nhanh như vậy, căn cơ sẽ bất ổn. Cũng sẽ khiến nàng trở thành mục tiêu cho mọi người công kích.
Trên thực tế nàng và Viên Tinh Dã vào cung chưa đến một năm đã lên đến vị trí tài nhân, khiến nhiều người đỏ mắt rồi. Hạ gia có quyền lực rất lớn, mới không có người làm khó dễ nàng, thế nhưng Viên Tinh Dã không có ai để dựa vào, qua một thời gian, tin rằng sẽ có rất nhiều người công kích Viên Tinh Dã.
Nàng biết, Viên Tinh Dã hi vọng rời cung, ngoại trừ giấc mộng bên ngoài, còn có nguyên nhân chính là nếu nàng tiếp tục ở lại Thái Minh cung, sớm muộn cũng sẽ bỏ mình.
"Trong lòng Tử Mặc đã sớm chọn người thích hợp." Viên Tinh Dã cười nói.
Hạ Tử Mặc cười cười, quả nhiên người hiểu nàng nhất chính là Viên Tinh Dã.
Không nói nữa, một lúc lâu sau ---
Dường như Viên Tinh Dã đã ngủ, tiếng hít thở nhè nhẹ truyền vào trong tai nàng, nhưng Hạ Tử Mặc không buồn ngủ.
Người đang ở bên cạnh nàng, nhưng Hạ Tử Mặc không cảm nhận được cảm giác ở cạnh bên gì cả. Tựa như một giấc mộng sẽ tỉnh ngay lập tức, sau đó Viên Tinh Dã không còn ở đây nữa.
Một tay che mắt, nàng sợ một khắc sau mình sẽ khóc. Tựa như từ khi bắt đầu giúp Viên Tinh Dã hoàn thành kế hoạch này, nàng đã không từ thủ đoạn nào để giữ lại người này.
Thử nghiệm thuốc để trúng độc, mưu sát Khổng gia... mặc dù là vì trợ giúp Viên Tinh Dã, thế nhưng cũng là vì để cho Viên Tinh Dã hổ thẹn, đau lòng... vì muốn để trong lòng Viên Tinh Dã chỉ tồn tại một mình nàng. Những thứ Hạ Đế có thể cho Viên Tinh Dã, nàng cho không được, thế nhưng thứ nàng có thể cho, thì người khác cũng không cho được.
Nhưng tại sao vẫn bất an như thế... người này rõ ràng vẫn còn ở bên cạnh?
Hạ Tử Mặc đột nhiên cảm thấy Viên Tinh Dã cử động, sau đó kéo tay nàng, ôm nàng vào lòng.
"Tử Mặc, có nhớ lời ta từng nói với nàng không? Ta sẽ trở về --- ta sẽ không chết ở chiến trường, ta nhất định sẽ sống sót trở về." Viên Tinh Dã nói.
Nước mắt rốt cục rơi xuống, Hạ Tử Mặc nắm lấy vạt áo Viên Tinh Dã, khóc thành tiếng nhỏ.
"Đừng khóc, huống hồ chuyện bây giờ còn chưa biết được kết quả, có thể ta còn không ra được chiến trường." Viên Tinh Dã nói.
Hạ Tử Mặc ngẩng đầu lên, nước mắt còn chưa khô.Nàng đột nhiên ôm lấy Viên Tinh Dã, cắn mạnh lên bả vai nàng một cái. Vị trínàng cắn vừa vặn ngay vai trái, tuy vết thương của Viên Tinh Dã đã lành hơn nửa,Hạ Tử Mặc cũng chú ý không cắn ngay vết thương của nàng, nhưng Viên Tinh Dã vẫnkhông nhịn được thấp giọng "Ai" một tiếng. Sau đó chỉ cười mặc cho HạTử Mặc làm xằng làm bậy.