Ở một trạch viện trong thành Trường An, trong sân có hơn hai mươi người già trẻ lớn bé, thế nhưng toàn bộ trong sân lặng lẽ, không một tiếng vang.
Vào lúc này, tiếng gõ cửa ầm ầm ầm vang lên, người trong sân giật mình, nhìn nhau, lúc này mới do một người phụ nữ trung niên ra mở cửa. "Ai đó?" Phụ nhân cẩn thận hé cửa, ngoài cửa có một người mặt áo choàng trùm đầu, bởi vì áo quá lớn nên không thấy rõ mặt.
"Ngươi là?" Phụ nhân còn còn muốn hỏi, người này ngẩng đầu lên, sau khi phụ nhân nhìn thấy mặt của đối phương thì vui vẻ, vội vã mở cửa, mời Hạ Tử Mặc vào nhà ngồi.
"Hạ tài nhân, ngài làm sao đến đây?" Phụ nhân vui vẻ nói. Những người khác cũng vây quanh. Hạ Tử Mặc sắc mặt tái nhợt, hình như có chút uể oải, "Các ngươi làm gì? Tại sao ám sát Viên Tinh Dã?"
Trong đám người này, kẻ già nhất đã qua tuổi thất tuần, thế nhưng nghe lời nói Hạ Tử Mặc có chút vô lễ, ai cũng không nổi giận. "Hiện tại triều chính đều biết, các ngươi --- các ngươi khiến ta phải nói sao đây?"
"Tài nhân, chúng ta cũng không làm gì, vốn cũng định rời khỏi Trường An, ai biết ---" phụ nhân là mẫu thân của Đức Phi, vốn là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, bây giờ chỉ có thể thô y vải bố, nàng nhìn về phía Hạ Tử Mặc, trong mắt hiện lên nhàn nhạt không cam lòng.
"Thôi, ta cũng cũng vì tình cảm với Đức Phi tỷ tỷ mà đến thăm các người, ta đã an bài xong, ngày kia sẽ có người đưa các người đi, hai ngày nay các người ngàn vạn cẩn thận, không được tiếp xúc với người khác." Hạ Tử Mặc nói.
Người nhà họ Khổng đang lo không cách nào ra khỏi thành, Hạ Tử Mặc xuất hiện nhất thời để bọn họ cảm thấy hi vọng, sự phẫn nộ khi người thân bị gϊếŧ đã bị hy vọng sống sót thay thế, vào lúc này, ai cũng không muốn chết. Hạ Tử Mặc ngồi một hồi, nói với mọi người một chút rồi mới rời khỏi.
Trở về cung, Hạ Tử Mặc rốt cuộc thở phào. Mấy ngày nay Viên Tinh Dã vì bị thương nên ngủ nhiều một chút, nàng thừa dịp Viên Tinh Dã ngủ mà đi ra ngoài.
Viên Tinh Dã còn đang ngủ, Hạ Tử Mặc ngồi ở bên giường, đưa tay lên sờ mặt nàng.
Lông mày Viên Tinh Dã so với nữ tử bình thường thì dày hơn nhiền, là mày kiếm điển hình. Đôi mắt nhìn thường không thấy ánh sao, nhưng mỗi khi bị đôi mắt này nhìn mình, Hạ Tử Mặc đều cảm thấy muốn sa vào nó.
Hạ Tử Mặc đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn trên mặt Viên Tinh Dã, lông mày, mắt, mũi, miệng, mỗi một vị trí mỗi một nơi, nàng đều xem rất cẩn thận.
"Tinh Dã --- Tinh Dã ---" vì người, cái gì ta cũng làm! Huống chi là rơi vào A tỳ địa ngục, chỉ cần vì người. Tinh Dã.
Không biết lúc nào, cảm tình nồng đậm, đã ngay cả chính mình đều không cách nào khống chế. Hạ Tử Mặc nhìn khuôn mặt Viên Tinh Dã, nhẹ nhàng cúi người.
Nụ hôn rơi xuống trán, chóp mũi, cuối cùng là trên môi Viên Tinh Dã.
Làm sao mới có thể có được người này, phải làm thế nào mới có thể có được người này đây?
"Hạ tài nhân, thuốc xong rồi!" Ngoài cửa vang lên tiếng Lạc Nhạn, lúc này Hạ Tử Mặc mới đứng dậy. Chỉnh lại y phục trên người rồi đi lấy thuốc. Nàng nhanh chóng bưng thuốc quay về.
"Tinh Dã, dậy uống thuốc!" Nàng ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng lắc Viên Tinh Dã. Viên Tinh Dã chậm rãi mở mắt ra, Lạc Nhạn tiến lên vài bước nâng Viên Tinh Dã dậy.
"Uống thuốc!" Hạ Tử Mặc cười nói. "Nếu vai tỷ sắp khỏi rồi, vậy tự mình bưng uống đi!" Nàng cầm chén thuốc đưa cho Viên Tinh Dã, Viên Tinh Dã cười khổ tiếp nhận.
Quá hai ngày, Viên Tinh Dã đang cùng Hạ Tử Mặc ngồi chơi cờ, Trương Bình vội vã chạy tới. "Viên tài nhân, Hạ tài nhân, xảy ra chuyện rồi!"
"Chuyện gì?" Viên Tinh Dã ra hiệu Lạc Nhạn cho rót cho Trương Bình một cốc nước, Trương Bình uống một hớp. "Vừa nãy cấm vệ quân đến báo, nói tìm được người nhà họ Khổng, thế nhưng --- cả nhà đều chết rồi --- "
"Cạch" Quân cờ trên tay Hạ Tử Mặc rơi xuống đất, sắc mặt trắng bệch, cúi người muốn nhặt lên quân cờ, nhưng mấy lần đều chưa thành công.
"Hạ tài nhân không cần hốt hoảng, nô tài nghe cấm quân nói bọn họ là trúng độc mà chết, hẳn là tự sát, ở trong nhà bọn họ có để lại thư nhận tội, nói là ám sát Viên tài nhân, cảm thấy thẹn với hoàng ân, vì lẽ đó lấy chết minh chí. Nghe nói hình như đã chết mấy ngày rồi. Hoàng thượng để nô tài đến thông báo với nhị vị tài nhân một tiếng, để chuẩn bị tâm lý."
Nhìn thấy sắc mặt Hạ Tử Mặc, Viên Tinh Dã thở dài. "Đa tạ Trương tổng quản." Nàng nâng Hạ Tử Mặc dậy, chuyện tiếp theo Lạc Nhạn tự biết xử lý, dìu Hạ Tử Mặc vào phòng, Hạ Tử Mặc ngồi lên giường. Một lát sau, sắc mặt cuối cùng cũng coi như khôi phục rất nhiều.
"Tử Mặc không sao chứ! Cần gọi Thái y không?" Viên Tinh Dã hỏi. Hạ Tử Mặc lắc đầu, ôm lấy Viên Tinh Dã, vùi đầu vào hông nàng. Một hồi sau mới thả Viên Tinh Dã ra.
"Tỷ sắp đi rồi đúng không?" Giữa lúc Viên Tinh Dã cho rằng Hạ Tử Mặc muốn nói gì, Hạ Tử Mặc đột nhiên hỏi một câu như vậy. Viên Tinh Dã ngồi xuống bên cạnh nàng, "Có thể."
"Tại sao phải đi? Hoàng thượng đối với tỷ không tốt sao? Hoa sen bằng ngọc, gặp Vua không quỳ. Hoàng thượng ban thưởng nhiều như vậy, trong hậu cung được sủng ái nhất chính là tỷ, tại sao còn muốn đi?"
Viên Tinh Dã cười khổ, "Tử Mặc còn không hiểu ta sao? Ta không thuộc về nơi này."
Hạ Tử Mặc không nói, lại đột nhiên nói, "Cả nhà Đức Phi, là ta gϊếŧ!" Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Viên Tinh Dã. "Là ta gϊếŧ bọn họ, ta đi tìm bọn họ, hạ độc trong nước. Thư nhận tội cũng là ta để lại." Hạ Tử Mặc gằn từng chữ một, "Nam nữ già trẻ, tổng cộng hai mươi lăm người."
Từ vừa mới bắt đầu, khi nàng biết Viên Tinh Dã cần mạng sống của người nhà Đức Phi, nàng cũng trong tối mưu tính. Cầu Hạ Đế cho phép Đức phi gặp người nhà, sau đó cho bọn họ ngân lượng, đều vì khống chế hành động của bọn họ. Vì sẽ có một ngày, ở thời điểm mấu chốt nhất phát huy được tác dụng.
Viên Tinh Dã tự biên tự diễn một màn ám sát, như vậy nàng sẽ để trận ám sát này càng thêm chân thật một chút, huống chi nếu tìm tới người nhà họ Khổng, sẽ bị người ta biết cái gọi là cuộc ám sát của Viên Tinh Dã chỉ là một trò cười. Vốn dĩ Viên Tinh Dã cũng muốn gϊếŧ bọn họ, nhưng nàng cho rằng Hạ Tử Mặc đối với bọn họ không đành lòng, lúc này mới thả bọn họ.
Nếu hai người các nàng đều không muốn bọn họ sống sót, như vậy liền do để nàng ra tay.
"Tử Mặc." Viên Tinh Dã nhìn Hạ Tử Mặc, chờ nàng nói tiếp.
Ai ngờ Hạ Tử Mặc lại đứng lên, đẩy Viên Tinh Dã ra. "Mặc dù tỷ là phi tử của Hoàng thượng, thế nhưng cũng là phong thái danh tướng, ta há có thể để cho người như vậy nhiễm phải máu tươi, một người chỉ có thể ở chiến trường gϊếŧ địch, trên tay của người, không được nhiễm bẩn." Nàng hiểu rõ Viên Tinh Dã, rõ ràng Viên Tinh Dã cũng không phải gϊếŧ lung tung người vô tội, chỉ là chuyện này cần thiết.
Như vậy, tội nhân này để nàng làm đi.
Dứt lời, Hạ Tử Mặc đi ra ngoài. Yêu một người phải làm sao yêu? Một Hùng Ưng như thế làm sao yêu đây? Hạ Tử Mặc không rõ ràng, nhưng nàng biết, bây giờ tình yêu to lớn nhất nàng có thể dành cho Viên Tinh Dã, đó chính là giúp nàng thực hiện nguyện vọng của mình.
Nàng hi vọng mình có thể dùng một thân thể trong sạch, một tâm hồn trong sạch ở bên cạnh Viên Tinh Dã, nhưng chuyện trên đời chung quy không như mong muốn. Nếu không làm được, như vậy ít nhất sẽ không thể trở thành một người vô dụng đối với Viên Tinh Dã.
Thật ra nàng rất muốn hỏi Viên Tinh Dã, nếu như Hạ Đế không giữ được người, như vậy Hạ Tử Mặc ta thì sao? Hạ Tử Mặc ta có thể để người buông tay hay không.
Chỉ là không thể nói ra mà thôi.
Nói rồi, thì ngay cả bằng hữu cũng không làm được.
"Tử Mặc." Viên Tinh Dã kéo Hạ Tử Mặc, Hạ Tử Mặc tránh thoát khỏi tay nàng. Không quay đầu nhìn nàng. Nàng sợ nhìn thấy Viên Tinh Dã, sợ nhìn thấy sự ghét bỏ và xem thường trong mắt của nàng đối với mình.
"Ta muốn đi bẩm báo với Hoàng hậu, tỷ dùng cơm trước đi, không cần chờ ta."
---
Editor: Tử Mặc yêu âm thầm lặng lẽ, còn hèn mọn... chờ ngày Tinh Dã đáp lại thôi :))