Viên Tinh Dã ở lại Hàm Hương Điện, quả nhiên mọi người đều nói nàng vì bịt miệng mọi người nói nàng mưu hại Đức phi mới cùng Hạ Tử Mặc giao hảo.
Kẻ biết nội tình ngoại trừ Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã, e cũng chỉ có Lạc Nhạn, mà hôm đó nàng cũng không ở Hàm Hương Điện, mà trở lại Trường Xuân cung.
Thu dọn vật dụng Viên Tinh Dã dùng mỗi ngày, so với tất cả phi tần, đồ dùng của Viên Tinh Dã thật sự ít, quần áo có chút thiên về nam tử thì không nói, ngay cả son phấn cũng không cần, trăng sức thì khỏi nói tới.
Lạc Nhạn rất nhanh chuẩn bị kỹ càng vật dụng cần thiết cho Viên Tinh Dã, bàn giao một tiếng với cung nữ liền về đến Hàm Hương Điện. Viên Tinh Dã đang chơi cờ với Hạ Tử Mặc, Hạ Tử Mặc thân thể khó chịu, ngày ngày nằm trên giường, hôm nay thời tiết tốt hơn chút, Viên Tinh Dã liền lôi kéo nàng bày bàn cờ trong sân đánh.
Hạ Tử Mặc vốn là tài nữ nổi tiếng kinh thành, cầm kỳ thư họa tự nhiên là điều chắc chắn, tài đánh cờ của Viên Tinh Dã cũng phi thường tinh thông, hai người ngươi tới ta đi, hứng thú vô cùng.
Sau một ván, tay chân Hạ Tử Mặc dần trở nên lạnh lẽo, nàng lại không muốn phá hoại bầu không khí hiếm có này, nên không lên tiếng trở về phòng, quay đầu gọi Tiểu Ngọc lấy một chén trà.
Một ngụm trà vào bụng, thân thể ấm một chút. "Tiếp tục đi, ván kế tiếp ta cũng sẽ không thua." Hạ Tử Mặc nói, xém chút bại bởi Viên Tinh Dã một nước cờ, chỉ là trong lòng nàng cũng không có cảm giác giành thắng lợi, chỉ cảm thấy người trước mắt mi mục như họa, nếu thua cờ thì làm sao, nếu thua mà ngày ngày có thể nhìn thấy người này, thua cũng đáng giá.
Vien Tinh Dã đẩy bàn cờ, lắc đầu. "Hôm nay đến đây thôi, hôm khác chúng ta tiếp tục, thế nào?" Nàng nâng Hạ Tử Mặc dậy. "Ta dìu Tử Mặc vào nhà."
Tiểu Ngọc cũng không theo vào, mấy ngày nay mọi chuyện của Hạ Tử Mặc đều do một tay Viên Tinh Dã xử lý. Vào phòng, Viên Tinh Dã đỡ Hạ Tử Mặc ngồi xuống giường, kéo tay nàng giúp nàng sưởi ấm.
"Tay lạnh thế này, sao lại không nói sớm." Nếu không phải nàng phát hiện tay Hạ Tử Mặc có chút cứng ngắc, Hạ Tử Mặc còn muốn ngồi bên ngoài.
"Không sao, đã ở trong phòng nhiều ngày rồi, hiếm khi được ra ngoài ngồi một chút." Hạ Tử Mặc nói, Viên Tinh Dã cười chỉ chỉ lên trán nàng, "Ta kêu người đem lò than vào."
Viên Tinh Dã xoay người, nụ cười trên mặt Hạ Tử Mặc biến mất, chỉ để lại nhàn nhạt thất vọng. Nhiệt độ nơi đầu ngón tay vẫn còn, thế nhưng có một ngày nào đó, ấm áp này sẽ biến mất không dấu vết.
Nàng đột nhiên nghĩ, nếu nàng không phải phi tử, nếu nàng có năng lực, như vậy---
"Nghĩ gì thế?" Viên Tinh Dã lại trở về bên người nàng, giúp nàng tháo trâm cài tóc trên dầu, rất cẩn thận không để tóc xả tán loạn. sau đó đỡ nàng nằm xuống, đắp mềm cho nàng.
"Bữa trưa muốn ăn gì?" Viên Tinh Dã hỏi.
"Không phải cháo là được rồi, ăn mấy ngày nay, ngán muốn chết rồi."
Lạc Nhạn đi vào dọn lò than, đốt lửa, ánh lửa nhen nhóm, trong phòng trở nên ấm áp.
Mấy ngày nay hai người đều không ai để ý chuyện trong cung, thậm chí Hạ Tử Mặc còn không đến chỗ Hoàng hậu. Viên Tinh Dã cũng không để ý đến những chuyện khác, hai người cũng giống như là không thấy trong cung sóng ngầm mãnh liệt như thế. Phảng phất quay trở lại thời gian mới vừa kết giao, ngày ngày đánh cờ làm vui.
"Tử Mặc ngươi ngủ trước đi, ta đi bàn giao chuyện buổi chiều." Viên Tinh Dã nói, đi ra khỏi phòng, Lạc Nhạn cũng lui ra.
"Tướng quân."
"Sao?" Viên Tinh Dã đang suy nghĩ món ăn buổi trưa.
"Có thư." Mục đích chủ yếu Lạc Nhạn trở lại là xem có thư đến hay không, hết cách rồi, mỗi ngày Chủ tử đều lo chuyện yêu đương, mấy chuyện này tự nhiên chỉ có thể đặt lên người nàng.
Muốn nắm được quân tình từ đám đại thần còn không bằng trực tiếp nhận tin từ quân đội. Năm vạn quân Chinh Tây ở U Vân sẽ có mấy người trung với Viên gia. Tốc độ truyền tin tuy không nhanh bằng quân báo nhanh, nhưng so với hỏi thăm thì chính xác hơn rất nhiều. Giữ thư chính là nữ binh Viên Tinh Dã đưa vào cung.
Hôm nay Lạc Nhạn mới nhận được thư từ các nàng. Viên Tinh Dã tiếp nhận thư, nhanh chóng xem qua, vẻ mặt thay đổi mấy lần. Đầu tiên là cau mày, sau đó hiện lên vẻ vui mừng, sau đó lại lo lắng.
Cau mày là bởi vì quân phương Bắc liên tục bị Khuyển Nhung đánh bại lui quân, chỉ có thể trú đóng, năm vạn quân Chinh Tây bởi vì không phục điều lệnh bị phạt dưới tuyết. Sắc mặt vui mừng là bởi vì nàng cần cơ hội như vậy để quay về quân. Nhưng lo lắng chính là...
Nhìn về phía phòng chủ, lo lắng trong mắt Viên Tinh Dã càng sâu. Thậm chí nếu không có cách nào rời đi, thật ra nghĩ cũng không tệ.
"Tướng quân?" Lạc Nhạn gọi.
Viên Tinh Dã lấy lại tinh thần, đem thư tín giao cho Lạc Nhạn. "Chỗ Mục tướng quân thế nào?"
"Đã thỏa đáng."
Viên Tinh Dã gật đầu, bàn giao chuyện ngọ thiện cho cung nữ, trở về phòng. Hạ Tử Mặc đang xuất thần nhìn đóa hoa cống phẩm của Ba Tư, không chú ý đến Viên Tinh Dã đã trở về.
"Nghĩ gì thế?" Viên Tinh Dã đi tới bên cạnh nàng ngồi xuống.
"Đang suy nghĩ kế hoạch của tỷ là gì? Có thể nói cho ta biết hạ độc bằng cách nào không?" Tuy Hạ Tử Mặc không nghe thấy cuộc đối thoại của Viên Tinh Dã và Lạc Nhạn, nhưng biết hai người đang tính toán việc quay lại trong quân. Vào lúc này, Viên Tinh Dã đã không cần nàng.
Nhận ra điều này khiến Hạ Tử Mặc sốt sắng, nàng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày người luôn lãnh đạm như mình sẽ vì một người mà trở nên đa sầu đa cảm, quả thực không còn là chính nàng.
Viên Tinh Dã cười cười, quay về phía Hạ Tử Mặc, xưa nay nàng đều không keo kiệt nụ cười của mình. "Tử Mặc có nhớ ta đã từng nói về sư phụ của ta không? Ta học ở ông ấy một số cách dùng độc, "say mê" thật ra dùng rất đơn giản, ta tách thuốc làm hai phần, một phần bỏ vào hộp son, một phần bỏ vào hộp phấn kẽ mày. Khi cả hai đều hiện lên trên mặt Đức phi thì sẽ thành 'say mê' thôi."
"Nhưng mà, Thái y chỉ cần tra một chút thì sẽ biết được thuốc bị tách ra?" Hạ Tử Mặc nghi hoặc.
Viên Tinh Dã nhìn thấy vẻ mặt hơi nghi hoặc của nàng, trong lòng trở nên mềm mại rất nhiều, đưa tay khều quệt mũi nàng một cái, cười nói, "Lúc nàng kẽ lông mày, chẳng lẽ không dính son? Lần sau lại dùng phấn, chẳng lẽ không đem nó về trong hộp một chút sao."
Nhìn thấy Viên Tinh Dã có chút sủng nịch mỉm cười, Hạ Tử Mặc kéo tay nàng, nhíu mày nói, "Nếu Viên tỷ tỷ thông hiểu việc hoạ mi như vậy, không bằng ngày mai trang dung của ta đều do tỷ tỷ giúp ta vẽ."
"Có thể, chỉ sợ sau này Tử Mặc sẽ không cho phép người khác giúp mình vẽ nữa thôi!"
"Ta vẫn rất khó hiểu, vậy tại sao tỷ phải để ta nói dối với Đức phi là tỷ làm, bây giờ người nhà họ đi khắp nơi giải oan, lỡ như..."
"Yên tâm, bọn họ không thể làm gì ta, huống hồ cái ta muốn chính là cái này, không có cái này ta làm sao có thể khơi dậy tâm trạng phản công của mọi người đây!" Viên Tinh Dã cười nhạt nói, "Đúng là người nhà Đức Phi--- "
"Tỷ dự tính làm sao đối với việc bọn họ làm?" Hạ Tử Mặc tâm trí thông tuệ, tự nhiên hiểu suy nghĩ của Viên Tinh Dã.
Viên Tinh Dã trong mắt lóe sáng, suy tư một phen, rốt cục vẫn là thở dài. "Không có gì, nếu bọn họ có thể giấu thân ở phố phường là tốt nhất."
Hạ Tử Mặc sửng sốt, đột nhiên rõ ràng người này không muốn mình vì chuyện này mà khổ sở, dự định không ra tay với người nhà Đức phi, mà những người này rất có khả năng tạo thành ảnh hưởng cho Viên Tinh Dã sau này.
Chỉ là vì bận tâm tâm tình của mình, ngay tại thời điểm như đang đạp lên băng mỏng...
Khóe miệng Hạ Tử Mặc hơi nhếch lên.