Hạ Đế chưa từng hạ chỉ xử tử phi tử nào cả, thế nhưng lần này dưới cái nhìn của mấy vị trọng thần đất nước, Hạ Đế không thể làm gì khác. Huống hồ quốc có quốc pháp, độc hại vua của một nước là tội lớn, không tru di cửu tộc đã là thiên ân rồi.
Hoàng hậu cũng không cầu xin Hạ Đế, nàng biết chuyện này dù có cầu xin cũng không có kết quả. Triều đình đã truyền nhau sôi nổi, Hoắc Khải tra xét hồi lâu cũng không tìm được chứng cớ nào khác, chứng minh Đức phi trong sạch, vận mệnh Đức phi đã định, chỉ còn chờ thời gian.
Hạ Đế nhánh chóng khỏe lại, hôm đó sau khi hạ triều liền trực tiếp đến Trường Xuân cung, Viên Tinh Dã đang luyện kiếm như mọi ngày. Bữa sáng đã dọn xong, lúc Hạ Đế đến Viên Tinh Dã đang chuẩn bị dùng bữa, thấy Hạ Đế lập tức sai người chuẩn bị bát đũa. Hai ngày nay Hạ Đế vẫn ở tẩm cung của mình, đây là lần đầu tiên đến hậu cung.
Đang dùng thiện, có người báo Hạ tài nhân đến.
Từ sau khi Đức Phi bị giam, chỉ có Viên Tinh Dã gặp Hạ Đế một lần, ngay cả Hoàng hậu đều không thể nhìn thấy, bây giờ Hạ Tử Mặc đột nhiên đến đúng lúc khiến nhiều người suy nghĩ sâu xa.
Hạ Tử Mặc đã đổi quần áo thật dày, nhưng trông cũng không mập, trái lại vô cùng xinh đẹp, Viên Tinh Dã nhìn thấy, trong mắt loé ra một y cười nhè nhẹ, lại sai người dọn cho Hạ Tử Mặc một bộ bát đũa. Hạ Đế vẫn nhìn Hạ Tử Mặc với vẻ mặt ôn hòa, sau khi Hạ Tử Mặc hành lễ xong liền ngồi xuống dùng bữa.
Hạ Tử Mặc ngồi xuống thì không ăn gì cả, trên gương mặt hiện ra vẻ lo lắng.
"Hôm nay ái phi sao vậy?" Hạ Đế đối xử phi tử luôn luôn là ôn hòa, nhìn thấy Hạ Tử Mặc như vậy, liền lên tiếng hỏi.
"Hoàng thượng, hôm nay Tử Mặc có cái yêu cầu quá đáng, xin Hoàng thượng chấp thuận." Hạ Tử Mặc đột nhiên quỳ xuống, "Hoàng thượng, Tử Mặc biết Đức Phi tỷ tỷ có tội thì phải chịu, chạy trời không khỏi nắng. Tử Mặc không muốn vì tỷ tỷ cầu xin, thế nhưng xin Hoàng thượng chấp thuận Tử Mặc đi gặp tỷ tỷ lần cuối, cũng thỉnh cầu Hoàng thượng cho tỷ tỷ được gặp mặt người nhaflaanf cuối, cầu Hoàng thượng ân chuẩn." Hạ Tử Mặc quỳ xuống, rơi lệ nói.
Hạ Đế rầu rĩ, trầm tư một lát, "Đức Phi vào cung cũng có mười năm, trẫm cũng niệm tình lâu ngày không đành lòng hạ chỉ, ai... thôi, thỉnh cầu của ái phi trẫm đồng ý, khó gặp nàng có lòng như vậy."
Hai ngày sau, Hạ Đế hạ chỉ xử tử Đức Phi, cha nàng nguyên là Đô Đốc Tây Nam, quan to một phương, cách chức điều tra, vĩnh viễn không làm quan. Tất cả của cải trong nhà đều sung công.
Thánh chỉ Hạ Đế ban xuống nhanh chóng lan truyền khắp hoàng cung, bây giờ kẻ không biết chắc chỉ có một mình Đức phi đang bị giam dưới địa lao. Hôm đó Hạ Tử Mặc lại đến phòng giam. Dung nhan Đức phi đã tiều tụy không thể tả, nhìn thấy Hạ Tử Mặc liền nhào đến dò hỏi, "Muội muội, thế nào rồi?"
"Tỷ tỷ ---" Hạ Tử Mặc cười khổ một tiếng, "Tỷ tỷ yên tâm, sự tình còn chưa định luận. Mấy ngày trước đây bánh ngọt ta mang đến tỷ tỷ có ăn không? Hôm nay ta lại đem món khác đến cho tỷ, lần này do chính tay ta làm, tỷ tỷ nếm thử xem."
Đức Phi nhìn Hạ Tử Mặc, có chút chán chường ngồi xuống đất. "Muội muội, muội và Hoàng thượng nói ta có hạ độc không?"
Hạ Tử Mặc cúi đầu không nói, qua hồi lâu mới nói, "Tỷ tỷ, không gạt tỷ, từ khi tỷ bị giam ta còn chưa gặp Hoàng thượng, không chỉ có ta, Hoàng hậu nương nương cũng chưa từng gặp Hoàng thượng, đúng là --- "
"Con tiện nhân Viên Tinh Dã kia thường đến gặp Hoàng thượng đúng không? Ta biết là ả mà, bây giờ ả nhất định vô cũng đắc ý."
Hạ Tử Mặc cúi đầu không nói, Đức Phi có cảm giác, lần trước Hạ Tử Mặc đến còn cười nói, hôm nay sao lại trầm mặc như vậy. Mấy ngày nay Đức Phi bị giam, chỉ có Hạ Tử Mặc đến thăm nàng, dù với lý do gì, Đức Phi đều rất cảm kích nàng.
"Đến cùng xảy ra chuyện gì?" Đức Phi hỏi.
"Tỷ tỷ --- ta --- ta không có chuyện gì, tỷ ăn nhiều một chút, qua mấy ngày nữa ta lại làm tiếp cho tỷ."
Đức Phi nhìn Hạ Tử Mặc, đột nhiên sợ hãi lùi về sau, "Ngươi gạt ta, có phải là tội danh của ta đã định rồi." Dưới tình thế cấp bách, nàng đã rống to lên, bên ngoài vệ binh nghe được, giật mình vội vã chạy vào.
Đức Phi đã không lo được còn ai khác ở đây, nàng tiến lên nắm chặt tay Hạ Tử Mặc, "Muội muội, nói ta biết, có phải là tội danh của ta định rồi không? Đúng hay không? Ngươi nói đi!"
Hạ Tử Mặc quay mặt đi, cúi thấp đầu. Đức Phi thả Hạ Tử Mặc ra, nàng đã biết tất cả từ vẻ mặt của Hạ Tử Mặc, nàng lắc đầu không tin, nước mắt không ngừng rớt xuống.
"Đúng, tội danh của ngươi đã định đi, ngươi sẽ bị xử tử, nhưng Hạ tài nhân cầu Hoàng thượng ân điển, cho phép ngươi gặp người nhà lần cuối trước khi chết." Hoắc Khải nghe tiếng cũng chạy tới. Hắn vốn không phải người mang vẻ mặt ôn hòa, bây giờ có chút tức giận Hạ Tử Mặc nhiều chuyện, giọng điệu càng không thích.
"Không thể, Hoàng thượng sẽ không gϊếŧ ta, ngươi để ta đi gặp Hoàng thượng ---" Đức Phi như phát điên nhào về phía Hoắc Khải, vệ binh phía sau Hoắc Khải dễ dàng ngăn chặn Đức phi. "Ngươi để ta đi gặp Hoàng thượng, Hoàng thượng sẽ không nhẫn tâm như vậy --- Hoàng thượng --- "
"Ngươi đã là tội nhân, làm sao có thể gặp mặt thánh nhan." Hoắc Khải nói, nhìn Hạ Tử Mặc một chút. "Hạ tài nhân, nếu như không có chuyện gì người cũng có thể rời đi."
"Hoắc Công công, ta --- Bổn cung muốn ở lại với tỷ tỷ một hồi."
Nghe Hạ Tử Mặc nói chuyện, Đức Phi nhìn về phía nàng, như là nhìn thấy cứu tinh, "Tử Mặc, hảo muội muội, muội đi cầu Hoàng thượng đi, muội giúp ta cầu Hoàng thượng đi, ít nhất để Hoàng thượng gặp ta, ta..."
"Hạ tài nhân, tấm lòng tốt là chuyện tốt, nhưng trong hậu cung đó không phải là chuyện tốt!" Hoắc Khải vốn cho rằng Hạ Tử Mặc có liên quan, nhưng tra xét cũng không phát hiện gì, huống chi người có liên quan sẽ chạy cho xa, làm sao sẽ không tránh hiềm nghi như vậy.
"Tỷ tỷ, ta ---" Hạ Tử Mặc ôm lấy Đức Phi, "Tỷ tỷ, không phải ta không đi cầu, là --- "
"Muội muội, muội không có nói với Hoàng thượng tất cả đều là quỷ kế của con tiện nhân Viên Tinh Dã kia sao, đều là Viên Tinh Dã làm." Đức Phi tránh thoát khỏi Hạ Tử Mặc, chuyển hướng Hoắc Khải."Hoắc Công công, ta không phải nói đều là Viên Tinh Dã làm sao? Đều là ả làm, con tiện nhân kia làm không phải ta."
Từ phòng tạm giam đi ra, Hạ Tử Mặc lau đi vệt nước mắt bên khóe mắt, "Hoắc Công công, phiền phức ngươi mấy ngày nay chiếu cố, không để cho tỷ tỷ chật vật, cần chi phí có thể lấy từ chỗ ta."
Hoắc Khải gật gù, xoay người rời đi.
Tiểu Ngọc vẫn chờ Hạ Tử Mặc ở bên ngoài nói: "Tên này công công quá vô lễ."
Lại qua hai ngày, Hạ Tử Mặc nghe nói người thân của Đức Phi đã vào kinh, mà hai ngày này Đức Phi luôn ầm ĩ, hô to là quỷ kế của Viên Tinh Dã, độc do Viên Tinh Dã hạ, không liên quan đến mình. Hạ ngày trôi qua, không chỉ hậu cung biết, ngay cả triều đình cũng nghe nói tới.
Tuy ngày nào Đức Phi cũng ầm ĩ, nhưng Viên Tinh Dã lại không lên tiếng.
Sau đó Hạ Tử Mặc nghe nói cả nhà Đức Phi gặp nhau đầu tiên là khóc lóc, sau đó đồng thời yêu cầu gặp Hoàng thượng, thế nhưng Hạ Đế vẫn không gặp họ. Người nhà Đức phi đều đi cầu rất nhiều đại thần, hi vọng có thể có người giúp đỡ, nhưng vô vọng. Hôm sau, Hoắc Khải tự tay đưa một dãy lụa trắng và một chén rượu độc đến phòng tạm giam.
Sau nửa canh giờ, thi thể Đức Phi được mang ra phòng tạm giam, tùy ý an táng.
Hạ Tử Mặc ngồi trong sân, tay chân lạnh lẽo, nàng sai người lấy lò sưởi tay, ôm vào trong ngực. Tiểu Ngọc ở một bên nhìn, khuyên nhủ, "Chủ tử, người đừng đau lòng, Đức phi nương nương hạ độc hại Hoàng thượng, Chủ tử vì nàng cầu tình như vậy đã rất tốt với nàng rồi."
"Ngươi cảm thấy ta tốt?" Hạ Tử Mặc nói.
"Đương nhiên, Chủ tử không tốt còn có ai tốt! Không phải người còn kêu nô tì đưa ngân lượng cho người nhà Đức phi sao? Còn đôi vòng ngọc kia nữa, đó là Hoàng thượng thưởng cho người, đồ trân quý như vậy cũng đưa cho bọn họ, Đức phi có tỷ muội như Chủ tủ, là phúc của nàng."
Hạ Tử Mặc cười lắc đầu, bên tai của nàng thậm chí có thể nghe được tiếng gào khóc của Đức Phi trước khi chết, nàng nhìn hai bàn tay của mình, mình làm cái gì? Nàng có chút không cách nào đối mặt, bản thân mình thật sự đưa một người vào đường chết. Tuy không do chính tay nàng gϊếŧ, nhưng một một bước đều do chính nàng thực hiện.
Là nàng từng bước từng bước ép Đức Phi vào đườngcùng. Là nàng và Viên Tinh Dã cùng đưa tang Đức phi.
---
Còn 10 chương, lết tới tết cũng hết =))