Lúc này hậu cung đã loạn tung lên, Hoàng hậu vội vã từ tẩm cung của mình chạy đến Tử Thần điện, Hạ Tử Mặc đang ngồi chơi ở chỗ Đức Phi, nghe tin liền cùng Đức phi chạy đến Tử Thần điện. Lý quý phi, Hiền phi, Thục phi cũng vội vã chạy lại, hai phe cánh gặp nhau tại cửa Tử Thần điện. Lý quý phi che miệng cười nói, "Đây không phải tỷ tỷ sao? Đã lâu không gặp, tỷ tỷ vẫn phong thái như xưa."
"Đa tạ muội muội, muội muội vẫn rực rỡ như xưa." Hoàng hậu cũng cười nói, lễ nghi khéo léo, không thấy chút bối rối nào. Khí độ của một mẫu nghi thiên hạ hiển hiện không thể nghi ngờ. Trong mắt Lý quý phi ẩn hiện ra một chút them thường cộng thêm dã tâm, sau đó cùng với Hiền phi và Thục phi cười giỡn, không thèm để ý tới Hoàng hậu.
Hoàng hậu cũng không nóng giận, nàng là chủ nhân của Hậu cung, lại là Quốc mãu, tự nhiên không ai dám cản nàng, nàng thuận lợi tiến vào Tử Thần điện, Đức phi tự nhiên đi theo sau Hoàng hậu. Lý quý phi đắc sủng Hậu cung, tự nhiên cũng không ai ngăn cản, ở khoảng cách không xa Hoàng hậu cùng tiến vào Tử Thần điện.
Vừa rồi Hoàng thượng đang lúc nghị sự thì ngất xỉu, tuy các nàng không nhìn thấy, thế nhưng tự nhiên sẽ có tâm phúc đi thông báo, liền vội vàng chạy tới. Đến giờ Hoàng thượng vẫn chưa tỉnh, Thái y đang chữa trị.
Lúc này không giống trước kia, toàn bộ Thái y viện đều có mặt, nếu Hạ Đế có chuyện, thì phải chọn một trong hai Hoàng tử ké thừa Đại thống, nhưng Hạ Đế vẫn chưa lập Thái tử, tư chất hai Hoàng tử cũng bình thường, mẹ ruột cũng không cao quý, huống chi các Hoàng tử tuổi vẫn còn nhỏ, một khi đăng cơ, Hậu cung sẽ nhϊếp chính, đây là điều mọi người đều không muốn nhìn thấy.
Chủ tọa Thái y viện Đới Hữu Niên vuốt chòm râu ba tấc trên cằm, biết rõ quan hệ trọng đại, sau khi hắn bắt mạch xong, lại thêm mấy lão Thái y có y thuật tinh thâm bắt mạch, mọi người thương lượng với nhau một chút, đều lộ ra vẻ mặt lo lắng.
"Sao rồi, Hoàng thượng có khỏe không?" Hoàng hậu hỏi, lời nói không khỏi có chút lo lắng. Một ít đại thần cũng lại đây chờ đợi nhóm Thái y trả lời. Trong khoảng thời gian ngắn, dường như một cung điện to lớn lại có thể nghe được tiếng tim đập mạnh của tất cả mọi người.
Có người nghĩ nếu Hạ Đế băng hà, mình có thể được chỗ tốt gì đó. Có người nghĩ nếu Hạ Đế băng hà, quốc gia lại không tránh khỏi việc xuất hiện nguy cơ. Đủ loại tâm tư.
Đới Hữu Niên chắp tay, "Nương nương, chư vị đại nhân, tại hạ và các vị đồng liêu đều cho rằng Hoàng thượng bị trúng độc."
"Cái gì?" Hoàng hậu giật nảy mình, ngay cả các đại thần cũng kinh ngạc không thôi. Hoàng thượng trúng độc? Tất cả những món Hoàng thượng ăn đều có người kiểm nghiệm rồi mới ăn. Dụng cụ ăn uống cũng lựa chọn cẩn thận. Bên người có Đại nội cao thủ bảo vệ làm sao trúng độc?
"Đới Thái y, vậy ngươi mau chóng giải độc cho Hoàng thượng đi." Hoàng hậu nói. Đới Hữu Niên nói: "Hoàng hậu nương nương có chỗ không biết, độc Hoàng thượng bị trúng có tên là "say mê", là chất độc lưu truyền rộng rãi chốn dân gian..."
"Cái gì?" Hoàng hậu càng thêm giật mình, dường như mơ hồ nghĩ ra gì đó, nhưng lúc này nàng không kịp suy nghĩ nhiều. "Nếu Đới Thái y biết loại độc này, vậy chắc biết phương pháp giải độc."
"Loại độc này ban đầu lưu truyền ở nơi ong bướm, thật ra cũng không thể xem là độc, nói nó là thuốc thì đúng hơn. Chính là loại phấn không màu không mùi mà gái thanh lâu để lại trên người các vị khách, lúc ban đầu nam tử chỉ cảm thấy hương vị không bình thường, có cảm giác lưu luyến, thời gian lâu dài sẽ nghiện. Thế nhưng thuốc này nếu dùng đúng liều lượng sẽ không gây hại, ngược lại sẽ thấy tinh thần thoải mái. Nhưng nếu liều lượng quá nặng, sẽ hại cho thân thể. Cũng không dùng thuốc chữa, chỉ cần uống thuốc an thần, không dùng thuốc này nữa, qua mấy ngày thì khỏi hẳn." Việc liên quan quá lớn, Đới Hữu Niên không dám giấu giếm.
Hoàng hậu cùng đại thần nghe nói xong, liền thở phào nhẹ nhõm, Hoàng hậu mỉm cười nói: "Vậy Đới Thái y mau chóng chuẩn bị thuốc đi."
"Vâng." Đới Hữu Niên lui ra.
Thái y bốc thuốc, nghe nói Hạ Đế không sao thì mọi người lập tức đem suy nghĩ đặt vào chuyện vì sao Hạ Đế trúng độc.
Nói vậy chuyện này do người trong Hậu cung làm là không thể nghi ngờ, Hoàng hậu liếc mắt nhìn mọi người, Lý quý phi cau mày tựa như đang suy tư, Hiền phi và Thục phi đứng một bên hờ hững, dù sao đã lâu các nàng không gặp được thiên nhan, đương nhiên không phải do các nàng hạ độc. Hạ Tử Mặc đương nhiên biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nàng đương nhiên sẽ không lắm miệng.
Tính mạng người ấy đang trong tay mình, nếu như lúc này mình đưa ra ý kiến, người ấy chắc chắn phải chết. Thế nhưng lúc này Hạ Tử Mặc hoàn toàn không có tâm tư đó, chỉ có một cảm giác hạnh phúc nhàn nhạt. Hạnh phúc vì được tin tưởng.
Hạ Đế nhanh chóng tỉnh lại, nghe vậy chỉ hơi gật đầu, sau đó ra hiệu mọi người tản đi. Mọi người bất đắc dĩ nhưng cũng không ai dám nghịch Thánh ý. Hậu cung lần lượt lui ra.