Vân Hi cung, tẩm cung của Đức Phi.
Đức Phi ném mạnh chén trà xuống đất, trong lòng phẫn hận bất công.
"Tỷ tỷ, không cần tức giận đến vậy, không tốt cho sức khỏe." Hạ Tử Mặc ở bên cất giọng khuyên nhủ. Nàng nói rồi ho khan vài tiếng, Tiểu Ngọc vội vàng vỗ vỗ lưng nàng.
"Muội muội, chỉ dễ dàng như vậy, muội cam tâm sao?" Đức phi hỏi.
"Không cam tâm thì thế nào? Hoàng thượng sủng nàng ta, cho dù chúng ta có làm gì thì cũng vô dụng." Hạ Tử Mặc bất đắc dĩ. "Tỷ tỷ, tỷ cho là ta cam tâm sao? Chẳng qua ta chỉ có một mình, hai chúng ta suýt chút nữa mất mạng nơi hoàng tuyền, vậy mà chỉ cấm túc mấy ngày." Nói đến đây, Hạ Tử Mặc có chút oán giận. "Mấy ngày nay, ta còn thường xuyên cảm thấy thân thể khó chịu, lại lo lắng không biết lúc nào thì độc tính này tái phát lần nữa."
Đức Phi trầm mặc một hồi, "Là ta liên lụy muội muội."
"Tỷ muội với nhau thì nói chuyện này làm gì, coi như hôm đó ta không có chuyện gì, không chừng ngày sau cũng sẽ bị hại." Hạ Tử Mặc lắc đầu. "Có điều vì chuyện này mà Hoàng thượng thường xuyên đến tẩm cung của chúng ta, cũng coi như là gặp họa mà được phúc."
"Hai ngày nay Hoàng thượng thường ở lại Ngự thư phòng, nghe nói là tình hình chiến sự phương Bắc đang căng thẳng."
Hạ Tử Mặc cũng có nghe chuyện này, thở dài nói: "Chúng ta chỉ là phụ nữ chốn thâm cung, làm sao hiểu được những chuyện đó, chỉ hy vọng trời thương Đại Khải ta, Hoàng thượng hồng phúc Tề thiên có thể đánh bại những bộ tộc kia."
Đức Phi gật đầu tán thành, hai người lại hàn huyên một hồi, Hạ Tử Mặc đứng dậy rời đi. "Tỷ tỷ, đêm nay Hoàng thượng chắc chắn sẽ đến chỗ tỷ, còn không mau chuẩn bị trang phục." Dứt lời liền cười chạy đi. Hạ Tử Mặc mới tuổi ngọc bích (tuổi 16, 17), làm những chuyện như hài đồng này cũng không mấy khó coi. Sau khi nàng đi rồi Đức phi đến trước bàn trang điểm, để Vân Lan trang điểm cho mình.
Rời Vân Hi cung, Hạ Tử Mặc dẫn theo Tiểu Ngọc chậm rãi đi về Hàm Hương điện, đúng lúc đi ngang qua lãnh cung, Hạ Tử Mặc liếc nhìn cánh cửa gỗ sơn trỗ đỏ thẫm kia, tiếp tục đi về phía trước. Chỉ có Tiểu Ngọc ríu rít nói liên hồi, "Nghe nói trước đây là phi tử được sủng ái nhất, người nói xem tại sao lại tạo phản? Tội lớn biết bao!"
"Lòng người không đủ, nói không chừng còn là vì nguyên nhân gì đó." Hạ Tử Mặc cười nói. Lòng người, là đáng sợ nhất, được lòng càng nhiều mất lòng càng nhiều.
Lại nói Lý quý phi bên này, bởi vì Viên Tinh Dã bị cấm túc, cũng an phận rất nhiều, hôm đó Hiền phi và Thục phi đều có mặt, Thục phi có chút bất mãn lên tiếng: "Đều do Viên Tinh Dã làm việc không có trình tự quy tắc, nếu liên lụy đến chúng ta thì biết làm sao." Chỉ có Lý Quý phi khí định thần nhàn, còn đang cầm mành lụa trên tay thuê hoa, không để ý Thục phi.
"Ai biết nàng ta muốn làm gì." Hiền phi nói.
Lý quý phi so sánh với bản vẽ, sau đó nhìn cuống sen mình thêu, "Có gì mà gấp, Hoàng thượng sẽ không dễ gì nổi giận lên người chúng ta, chi bằng nhìn Viên tài nhân rốt cuộc muốn làm gì, có liên quan gì đến chúng ta." Ngày đó Viên Tinh Dã nói, tuy nàng kinh ngạc, cũng từng nghĩ đến, ít nhiều gì chỉ coi như đó là một chút ý tưởng.
Mặc dù cách ngôi vị Hoàng hậu chỉ còn một bước, nhưng một bước này đi quá gian nan. Nàng thường ở bên vua, tự nhiên biết Hạ Đế đối với Hoàng hậu vẫn còn tình cảm nhất định, cũng vô cùng tôn trọng Hoàng hậu. Nàng hiểu rõ ý của Viên Tinh Dã, chặt đứt tay cánh của Hoàng hậu, như vậy Hoàng hậu ở trong cung ngoại trừ Hậu vị, chỉ là thùng rỗng kêu to.
Nhưng là chỉ nhiêu đây vẫn chưa đủ để nàng trợ giúp Viên Tinh Dã, được hay không được, chẳng liên quan gì đến nàng.
Trong nhất thời, phe Hoàng hậu và Lý quý phi tạm bình tĩnh lại, mà người tạo ra cục diện này là Viên Tinh Dã đang ngày ngày trong cung thưởng trà múa kiếm, lại vô cùng nhàn nhã.
Lạc Nhạn đứng bên quan sát Viên Tinh Dã múa kiếm, Viên Tinh Dã luyện khoảng chừng nửa canh giờ, dừng lại đến trước bàn đá uống trà, dặn dò Lạc Nhạn chuẩn bị giấy bút, một hồi nữa nàng muốn luyện thư pháp.
Lạc Nhạn khom người rời khỏi sân, Viên Tinh Dã nhìn trong sân, trong nhất thời có chút thất thần.
Không lâu sau, Lạc Nhạn đi đến cạnh Viên Tinh Dã: "Tướng quân, bút mực đã chuẩn bị thỏa đáng."
Lúc Viên Tinh Dã viết chữ ngoại trừ Lạc Nhạn đều khong cho người khác ở đây, nàng đi đến trước án thư, hơi suy ngẫm, đề bút trên án thư viết xuống một bài "Phá Trận Tử"
Túy lý khêu đăng khán kiếm
Mộng hồi xuy giốc liên doanh.
Bát bách lý phân huy hạ chá,
Ngũ thập huyền phiên tái ngoại thành,
Sa trường thu điểm binh.
Mã tác Đích Lư phi khoái,
Cung như tích lịch huyền kinh,
Liễu khước quân vương thiên hạ sự,
Doanh đắc sinh tiền thân hậu danh,
Khả liên bạch phát sinh.
(Say khướt khêu đèn ngắm kiếm,
Mộng về còi rúc liên thanh.
Tiệc khao phân bố đều tướng sĩ,
Khúc quân ca bi tráng cử hành,
Sa trường thu điểm binh.
Ngựa tựa Đích Lư lao vút,
Cung như sấm sét đùng đoành
Phò tá giúp vua nên nghiệp lớn
Để ngàn thu chói lọi thanh danh
Tiếc thay! Tóc tráng nhanh!)
Bản dịch: Lịch sử văn học Trung Quốc (tập 2), NXB Giáo dục, 2003.
Nhìn Viên Tinh Dã viết xong bài thơ, cầm lấy mọt chén trà, Lạc Nhạn nhẹ giọng nói: "Mục lão tướng quân có thư tín cho Tướng quân." Viên Tinh Dã bưng chén trà, dường như đã sớm đoán được chuyện này.
"Đưa tới lúc nào?"
"Hai canh giờ trước."
Viên Tinh Dã đặt chén trà xuống, Lạc Nhạn hai tay dâng lên thư tín đã chuẩn bị sẵn. Viên Tinh dã đọc lướt nhanh nội dung bên trong, nhếch miệng nở nụ cười nhạt. Đưa thư lại cho Lạc Nhạn, Lạc Nhạn cũng không tò mò nhìn nội dung bên trong, lấy đánh lửa ra đốt lá thư đi.
"Bây giờ vạn sự đã chuẩn bị." Viên Tinh Dã lạnh nhạt nói. Tuy rằng tất cả vẫn chỉ là đánh cược, đánh cược vận may của nàng, danh tiếng của cha nàng và suy nghĩ của Hạ Đế. Có thể xuất cung trở về với quân doanh hay không, phải xem tình hình diễn biến mấy ngày này.
Nàng đột nhiên nghĩ đến, nếu như thật sự không ra được, cũng không coi như là chuyện đặc biệt xấu, ít ra thì còn có người kia ở trong cung.
Đề bút viết dòng hồi âm, Viên Tinh Dã giao cho Lạc Nhạn. Lạc Nhạn cất vào, không hỏi nhiều. Viên Tinh Dã muốn nàng làm gì, nàng tự nhiên hiểu rõ.
Bên này gió êm sóng lặng, Ngự thư phòng lúc này cuồng phong sóng lớn, Hạ Đế nổi giận đùng đùng ném hết tấu chương xuống đất, quần thần ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không ai dám mở miệng nói chuyện vào lúc này.
Hạ Cư Chính thân là Tể Tướng, chức quan tả Thượng Thư, chính là một trong các đại thần Hạ Đế tín nhiệm nhất, ông nhặt lên tấu chương dưới chân, lật ra nhìn. Sau đó nhặt hết tấu chương trên thềm ngọc, Trương Bình vội vã hỗ trợ. Hạ Đế nhắm mắt dưỡng thần, làm như không nhìn thấy cảnh này.
Hạ Cư Chính đưa tấu chương cho Trương Bình, Trương Bình ôm lấy nhưng không đặt trên ngự án, liền cứ vậy mà ôm đứng bên Hạ Đế.
"Đại Khải ta, lẽ nào không có lấy một người có thể dùng được?" Hạ Đế lạnh nhạt hỏi.
Hạ Cư Chính nghĩ đến tấu chương vừa nãy nhìn thấy, dâng thư là đương nhiệm U Vân Tiết Độ Sứ, nguyên Vũ Lâm Vệ, Bùi Thập Viễn tướng quân xuất binh giành lại bốn châu ở U Vân bị khuyển Nhung chiếm cứ, kết quả binh bại như núi đổ, hiện trở lại thành U Châu, đóng quân không xuất binh.
Hạ Cư Chính biết Bùi Thập Viễn, người này đối với Hạ Đế trung thành tuyệt đối, làm người ngay thẳng. Thế nhưng nói ra thì thủ thành có thừa nhưng tiến công không đủ. Tuy có thể xem như một viên tướng tài, thế nhưng đối với cuộc chiến bây giờ thì không có bao nhiêu tác dụng.
Cái gọi là ngàn quân dễ có, một soái khó cầu.
Trầm mặc hồi lâu, Hạ Đế cũng bình tĩnh rất nhiều, hắn phất tay ra hiệu Trương Bình đem tấu chương đến, cầm tấu chương của Bùi Thập Viễn xem tiếp.
"Các khanh có thượng sách nào không?" Hạ Đế hỏi. Quần thần không dám nói.
Hạ Đế xoa trán, gần đây hắn luôn cảm thấy thân thể không khỏe, uể oải khó chịu. Chỉ mới chốc lát liền cảm thấy đau đầu khó nhịn.
Hắn đặt tấu chương xuống, đứng dậy rời đi.