"Chủ tử, Viên tài nhân bái phỏng." Đức phi tựa trên nhuyễn tháp, nghe vậy thì đặt chén trà sứ xanh trên tay xuống. Cúi đầu sờ lên chiếc vòng san hô trên cổ tay, một hồi mới ngẩng đầu lên nhìn nội thị vừa báo tin. "Nô tài ngươi sao còn ở đó, còn không mau mời Viên tài nhân vào."
Lúc Viên Tinh Dã tiến vào thì Đức Phi đã gọi nội thị dâng trà cụ lên, "Tài nhân đừng trách, đều do ta dạy dỗ nô tài không tốt, hại muội muội phải chờ lâu bên ngoài." Đây là Đức phi đang có ý định hạ uy thế Viên Tinh Dã. Đây là lần đầu tiên Đức phi ở khoảng cách gần như vậy với Viên Tinh Dã, thầm than trong lòng chẳng trách vì sao Hoàng thượng lại bị nàng ta mê luyến đến hồn vía lên mây, quả nhiên là quốc sắc thiên tư. Then chốt là trên người nàng ta không có sự quyến rũ của nữ nhân bình thường, mà toát lên anh khí. Nghĩ lại bản thân mình còn chưa đến ba mươi tuổi, nhưng chung quy vẫn không thể so được với dung mạo và vẻ đẹp của những người mới vào cung, trong nhất thời lòng nàng cảm thấy căm ghét khó chịu.
Viên Tinh Dã dường như không nghe được giọng điệu trào phúng của Đức phi, khẽ mỉm cười, "Hôm nay ta đến đây là để chịu tội với nương nương." Nàng nói, "Ngày ấy Lạc Nhạn hồi bẩm, ta mới biết mình chỉ lo nghĩ cho Hoàng hậu nương nương, lại quên Đức phi nương nương, thật là tội lỗi, hy vọng nương nương bỏ qua cho."
Đức Phi gần như muốn nghiến chặt hàm răng, nếu nàng ta để ý, thì chính là bất kính với Hoàng hậu, nàng ta biết hôm nay mình có thể ngồi yên ổn ở vị trí Đức phi này, nguyên nhân đều do Hoàng hậu cả, nếu không thì chẳng biết nàng ta đã chết bao nhiêu lần rồi. Nhưng nếu nói nàng ta không ngại, vậy thì mặt mũi nàng còn biết để đâu.
Thật ra thì việc chuyển tặng lễ vật vẫn luôn rất bình thường, có nhiều phi tần đem đồ vật mình đoạt được cất vào để ngày sau sử dụng. Chỉ là mọi người đều sẽ tránh mặt chính chủ của nó. Nhưng lần này Viên Tinh Dã trực tiếp dâng cho Hoàng hậu, đây chẳng phải là muốn tỏ ý chống đối với nàng ta sao?
"Viên tài nhân lo lắng cho Hoàng hậu, bổn cung đương nhiên sẽ không để ý." Đức Phi nhẹ nhàng quay đầu, những hạt châu tua rua trên đầu va chạm vang lên 'đinh đang'.
"Vậy thì đa tạ nương nương, đây là son phấn Hoàng thượng ban thưởng, do Đại Uyển quốc tiến cống, ta may mắn có được, thế nhưng những lễ vật quý hiếm này dùng trên người ta thật lãng phí."
Đức Phi liếc nhìn chiếc hộp tinh xảo trên tay Lạc Nhạn, cầm chén trà hớp một ngụm, chậm rãi mở miệng, "Nếu tài nhân đã nói vậy, vật này bổn cung sẽ nhận. Người đâu!"
Đức Phi ra hiệu cho tì nữ đem chiếc hộp giữ cẩn thận, Viên Tinh Dã uống mấy ngụm trà, tán gẫu vài câu liền đứng dậy xin cáo lui.
Trở lại Trường Xuân cung, đã đến ngọ thiện, Viên Tinh Dã vội vã ăn vài miếng rồi đi ngủ.
Lại nói Đức Phi nhìn son phấn trong tay, không cần mở hộp ra vẫn có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng mê say lòng người, nàng sợ Viên Tinh Dã giở trò bên trong, nên chỉ nhè nhẹ mở hộp ra, bỗng chốc hương thơm ngào ngạt cả phòng, qua một hồi mà vẫn không bay hết.
"Cũng thật là thứ tốt." Nàng đương nhiên từng thấy qua phấn son này, ở chỗ Hoàng hậu cũng có một hộp. Tiến cống chỉ có ba hộp, Thái hậu, Hoàng hậu, sau đó chỉ Viên Tinh Dã có. Nàng nghĩ tới Hạ Tử Mặc, tuy cũng là sủng phi của Hạ Đế, thế nhưng lại kém xa. Không kiềm được dùng tay dính một chút, chỉ cảm thấy vào tay nhẵn nhụi, không biết tốt hơn bao nhiêu so với thứ mình dùng.
"Nương nương, món đồ Viên tài nhân đưa tới sẽ không có vấn đề gì chứ." Thiếp thân thị nữ Vân Lan đứng bên cạnh nói. Nàng là tâm phúc của Đức phi, đương nhiên lúc này có thể nói chuyện.
Tuy rằng trong hậu cung từng bước giấu diếm sát cơ, có điều nguy hiểm nhất chỉ là những tiểu phi tử được Hạ Đế sủng hạnh nhưng không có chỗ dựa, Đức phi ở trong hậu cung đã lâu, lại là bè cánh quan trọng nhất của Hoàng hậu, tự nhiên không mấy ai dám động đến nàng. Nàng lắc đầu: "Bằng vào nàng ta cũng không dám." Tuy Hạ Đế sẽ không vì một phi tần mới chết mà đi hỏi tội một phi tần khác, thế nhưng dù sao Đức phi cũng là một trong tứ phi, dù là Lý Quý phi thì cũng không dễ dàng làm gì được nàng.
Có điều nàng cũng thật sự không dám dễ dàng yên tâm, liền đem son phấn thả trở lại.
Qua hôm sau Đức phi sai Vân Lan tặng lại một ít đồ bổ cho Viên Tinh Dã, tuy cả hai đều biết đối phương nhìn mình không vừa mắt, nhưng lúc này đây cũng không thể làm gì được người kia, việc này cũng cho qua.
Lại đến ngày mười lăm hằng tháng, Hạ Đế phải đến hậu cung, ngày đó Hạ Tử Mặc đã đã sớm thu dọn một chút, liền đi vào hậu cung tìm Hoàng hậu tán gẫu, không bao lâu thì Đức phi cũng đến. Hôm nay Đức phi trang điểm đẹp hơn trước rất nhiều, nàng cũng là một mỹ nhân, tuy rằng tuổi tác trong hậu cung xem như hơi lớn, dù sao cũng mới hơn hai mươi, trang điểm như vậy ngược lại làm kinh ngạc không ít người. Hạ Tử Mặc nghe được trên người nàng thoang thoảng hương vị mê say lòng người, thầm nghĩ đây chắc chắn là do Viên Tinh Dã đưa đến. Nàng biết Đức phi đã tuyên gọi thái y, nói vậy là thái y đã xác nhận son phấn này không có gì sai sót. Hạ Tử Mặc biết, đương nhiên Hoàng hậu cũng biết, thế nhưng nàng không nói gì, vẫn mỉm cười nhàn nhạt như cũ.
Hạ Tử Mặc nghĩ thầm Hoàng hậu có thể là thức thời đại thể, hoặc giả chính là tâm kế quá mức thâm sâu.
Hôm nay Hạ Đế tới rất sớm, trước kia đều phải sau bữa tối mới đến đây, lần này lại đến trước. Đức phi đã lâu chưa gặp Hạ Đế, vội vàng đứng dậy hành lễ, tâm tình Hạ Đế không tốt lắm, thuận miệng nói vài câu với ba người sau đó không nói nữa.
Ba người đều nhìn sắc mặt nhau, tự nhiên không dám nói thêm điều gì, cẩn thận từng tí bồi tiếp. Tùy ý nói vài câu với Hạ Đế thì đến bữa cơm tối, Đức phi liền đứng dậy xin cáo lui. Hạ Đế phất tay vốn định đồng ý, đột nhiên ngửi được hương thơm ngào ngạt trên người Đức phi. Thường ngày hắn không chú ý đến những hương liệu này, cũng không nghĩ mùi vị này là gì, chỉ cảm thấy đặc biệt dễ ngửi, tâm tư xoay chuyển một cái thì lời nói trên miệng đã biến thành: "Ái phi cũng nhiều ngày không gặp, chi bằng bây giờ cùng ở lại dùng bữa đi."
Đức Phi vừa nghe xong tự nhiên vô cùng vui mừng, vội vã tạ ân, Hạ Đế thây Đức phi đã ở lại, liền giữ lại cả Hạ Tử Mặc cùng nhau dùng bữa.
Bốn người đồng thời dùng bữa tất nhiên là không đề cập tới.
Đức Phi lần thứ hai xin cáo lui thì Hạ Đế không ngăn cản, Hạ Tử Mặc liền cùng Đức Phi rời hậu cung.
"Hôm nay tâm tư Hoàng thượng vẫn đặt trên người tỷ tỷ đây." Hạ Tử Mặc nói. Đức Phi đầu tiên là mỉm cười, lại nghĩ đến Hoàng Đế thường ngày phong lưu, ngày hôm nay cảm thấy mình tốt, không chừng ngày mai sẽ quên đi, lại có chút nản lòng thoái chí.
Hạ Tử Mặc làm sao không biết tâm tư Đức Phi, liền cười nói "Mấy hôm nay ta vẫn muốn đi dạo trong cung một chút, không bằng ngày mai tỷ tỷ cùng ta đi dạo dịch trì đi?"
Hạ Đế thường đến bên dịch trì ngắm hoa, vì thế nên có một vài phi tần rảnh rỗi sẽ đến đó với hy vọng có thể có được ân sủng của Hạ Đế, Đức phi vốn tự tin thân phận của mình tự nhiên sẽ không dùng kế sách này, thế nhưng nếu không biết nhân lúc nóng bỏng hôm nay thì không chừng Hạ Đế vừa xoay người sẽ quên béng nàng. Suy nghĩ một lúc liền nói: "Cũng được, vậy ngày mai ta sẽ ở trong chung chờ muội muội."
Cả hai đều không nói ra là chỉ vì gặp Hạ Đế. Tiễn Đức phi, Hạ Tử Mặc một mình quay về Hàm Hương Điện. Mấy ngày nay nàng thường đi lại trong cung, sau khi quen thuộc thì không cần đãn theo Tiểu Ngọc nữa, trong lòng Hạ Tử Mặc hiểu, thật ra bản thân nàng không dám tin tưởng bất kỳ người nào, thân ở thâm cung, cho dù là Tiểu Ngọc cùng nàng lớn lên, nếu có thể biết bớt đi số chuyện, thì cứ để nàng ta biết ít một chút đi.
Đi đến bên cạnh dịch trì, bất chợt nàng nhớ đến chuyện sau khi nhìn thấy Viên Tinh Dã cùng Hạ Đế thưởng hoa đến nay, cũng chưa gặp lại nàng.
Đối với Viên Tinh Dã, bản thân nàng là tín nhiệm hay không tín nhiệm đây? Nếu nói không tin tưởng, thì tại sao lại giúp nàng ấy? Vạn nhất xảy ra chuyện thì tội danh lớn nhất, không thể đơn giản so sánh với tranh đấu trong hậu cung được. Vì sao... không có cách nào cự tuyệt chứ?
Hạ Tử Mặc tùy ý chọn một chỗ ngồi xuống, sắc trời đã có hơi trễ, người đi lại trong cung cũng thưa dần, nàng lại ngồi trong bóng tối, cũng chẳng có ai phát hiện.
Vào lúc này, đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.
"Ai đó?"
---
Editor sẽ chỉnh sửa lại 9 chương đầu ở phần xưng hô, hạn chế ta – ngươi ở một số nhân vật.
Về phần Lạc Nhạn, tên nhv này là Lạc Nhan, nhưng lỡ sai rồi thì sai luôn đi, vì editor thấy Lạc Nhạn nghe khí thế hơn Lạc Nhan =)))))
Bối cảnh trang phục và chức vụ, tước vị gì đó trong truyện có giống với đời nhà Đường bên TQ.
Viên tài tử, Hạ tài tử, từ chương này sẽ sửa thành tài nhân cho đúng với bản gốc, 9 chương đầu từ từ sửa =)))))))))))
Dạo trước không tìm raw đọc, toàn edit, hôm nay đọc raw với thấy cõ chỗ sai.