Trở lại Trường Xuân cung, Viên Tinh Dã đuổi cung nữ vừa té ngã lúc nãy về Cung đình cục, yêu cầu bọn họ sắp xếp cho nàng người khác. Cung nữ này là người của Lý quý phi, nàng đã biết từ trước, Lý quý phi không muốn nàng lén lút đến đi gặp Hoàng hậu.
Nhưng mà tại sao không muốn nàng đi gặp Hoàng hậu? Theo như tình hình hiện tại, dù nàng có đi gặp Hoàng hậu cũng không thể trở thành một chiến tuyến với Hoàng hậu. Viên Tinh Dã nén xuống nghi ngờ trong lòng, thầm nghĩ chắc là Lý quý phi đa nghi mà thôi.
Trở lại Trường Xuân cung, sắc trời đã tối, Viên Tĩnh Dã qua loa dùng bữa, ở bên bờ ao hóng mát.
"Tướng quân, ngày mai có còn muốn đi gặp Hoàng hậu không?"
Viên Tinh Dã suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu, nếu Lý quý phi không muốn nàng đi, thì nàng không đi, vào lúc này chỉ vì những chuyện này mà đắc tội nàng ta thì thật không đáng.
"Ngày mai ngươi thay ta tặng lễ vật vào cung cho Hoàng hậu là được rồi!" Nàng ngắm hoa sen trong ao, giọng điệu hờ hững, nghe không ra tâm tình. "Đức phi có đưa tới đồ vật gì không?"
Lạc Nhạn suy nghĩ một chút, "Lúc vào cung Đức phi có đưa đến một cái chặn giấy bằng cẩm thạch loại tốt nhất."
"Đồ đâu?"
"Gửi ở kho." Lạc Nhạn nói.
"Vậy mai đem cái đó đi, nhớ là phải ở trước mặt mọi người tặng cho Hoàng hậu."
Lúc Hạ Tử Mặc đến cung Hoàng hậu, Đức phi đã đến rồi, đang cùng ngồi tán gẫu với Hoàng hậu, Hoàng hậu mỉm cười nghe chuyện, Hạ Tử Mặc đi tới khom người cúi đầu.
"Muội muội tới thật đúng lúc, Đức Phi đang kể cho bổn cung nghe một ít chuyện lý thú bên ngoài, ngươi cũng đến nghe xem." Hoàng hậu cười nói. Ánh mắt nhu hòa, kéo tay Hạ Tử Mặc ngồi bên cạnh mình.
"Đức Phi tỷ tỷ luôn biết dỗ nương nương hài lòng, hôm nay nhìn sắc mặt nương nương tốt hơn rất nhiều." Hạ Tử Mặc cười nói, "Ta cũng phải nghe thử chuyện Đức phi kể, nếu như cảm thấy êm tai thì ta sẽ không đi."
Đức Phi thấy Hoàng hậu để Hạ Tử Mặc ngồi bên cạnh mình, có chút không vui, nhưng rất nhanh che giấu đi, nàng vẫy chiếc khăn lụa trong tay, che miệng cười nói: "Ta nào có chuyện gì để kể, chỉ là nghe mọi người trong cung nói, nên muốn làm Hoàng hậu nương nương hài lòng thôi."
Nàng kể chuyện bên ngoài cung, chủ yếu là nói về hội chùa chốn dân gian, tình cảnh phồn vinh thế nào. Hạ Tử Mặc cũng vừa đi hội chùa, nàng lại mới vào cung không lâu, vì vậy cũng không có gì phải ngóng trông, nhưng Hoàng hậu thì có hơi say mê.
"Bổn cung vào cung nhiều năm, còn chưa từng xuất cung lấy một lần, nghĩ đến thực sự bỏ lỡ rất nhiều thứ."
Nghe thấy Hoàng hậu có chút bực mình, Hạ Tử Mặc cười nói: "Chuyện này còn không phải dễ sao, chờ tìm một cơ hội nào đó năn nỉ Hoàng thượng cải trang xuất cung, chung ta thuận tiện cùng nhau ra ngoài là được rồi."
Phong thổ Đại Khải mở rộng, việc Hoàng đế cải trang vi hành, Tiên hoàng Nguyên đế cũng từng làm nhiều lần, nên cũng không xem là đại sự to lớn gì lắm, Nguyên đế xuất cũng cũng từng dẫn theo sủng phi, Hạ Tử Mặc nói cũng chẳng có gì sai. Hoàng hậu nghe xong chỉ khẽ cười. Còn Đức phi thì không ngừng gật đầu: "Hạ tài nhân nói đúng lắm."
Đang tán gẫu, cung nữ tiến vào báo có nữ quan Lạc Nhạn bên cạnh Viên tài tử đến, Hạ Tử Mặc tay cầm chén trà khựng một chút, liền nghe Hoàng hậu ôn nhu nói: "Truyền cho nàng vào."
Lạc Nhạn nâng khay, bên trên phủ kín mảnh vải màu xanh nhạt. Vào cửa liền hành lễ với ba người, Hoàng hậu miễn lễ, nàng mới đứng dậy.
"Viên tài nhân gọi ngươi tới có chuyện gì?" Hoàng hậu trước sau như một ôn hòa, cũng không vì người này là tỳ nữ của phi tần ở trạn doanh phe địch mà lạnh nhạt.
"Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, chủ tử nhà ta nghe nói ngài không khỏe, sai nô tỳ dâng thuốc đến."
"Biết Hoàng hậu nương nương thân thể khó chịu, sao nàng ta còn không tự mình đến đây, lại phái một hạ nhân đến." Đức phi hỏi.
"Hồi bẩm Đức phi nương nương, hôm qua Chủ tử có đi đến, chẳng may nửa đường tỳ nữ đánh đổ lễ vật dâng cho Hoàng hậu nương nương, nên không thể làm gì khác hơn là hồi cung chờ đến hôm nay, nhưng sáng nay thân thể chủ tửn không khỏe, lại nhớ đến nương nương, nên mới phái nô tỳ đến đây."
"Khó được Viên tài nhân có lòng." Hoàng hậu cười nói.
Hạ Tử Mặc nghe Viên Tinh Dã không khỏe, bất giác tay nắm chặt chiếc khăn lụa, hít sâu mấy lần mới thở ra, nàng nhìn về phía Lạc Nhạn: "À, không biết Viên tỷ tỷ bị bệnh gì, mà đến nhanh như vậy."
"Chỉ là nhiễm phong hàn, không có gì đáng ngại." Lạc Nhạn nói: "Chủ tử lo lắng sức khỏe nương nương, để nô tỳ mang đến một nhánh nhân sâm núi." Lạc Nhạn tay phải đỡ cái khya, tay trái kéo mảnh vải. Chỉ một tay bưng cái khay, khay gỗ vẫn không động. Trên khay bày một chiếc hộp gỗ, bên trong là một nhánh nhân sâm ngàn năm. Bên cạnh la một cái chặn giấy bằng cẩm thạch."
"Nhân sâm là Chủ tử chiếm được khi còn ở ngoài cung, chính là nhân sâm ngàn năm, hôm nay lệnh nô tỳ dâng cho nương nương." Lạc Nhạn nói.
Đức Phi không nhìn nhân sâm, mà chỉ nhìn cái chặn giấy bên cạnh. "Cái này..."
"Cái này là Đức phi nương nương đưa cho Chủ tử, Chủ tử vô cùng thích nên lấy ra thưởng thức. Sáng nay Chủ tử nói chỉ tặng nhân sâm không tránh khỏi bất kính, thế nhưng lại không có gì khác để tặng, không thể làm khác hơn là mượn hoa hiến Phật." Lạc Nhạn nói.
"Nô tài ngươi nói sao hả, Trường Xuân cung thiếu cái gì cũng sẽ không thiếu kỳ trân dị bảo." Đức phi thấy đồ mình đưa bị chuyển đi, mặt mũi tối sầm, lời nói cũng trở nên gay gắt.
"Trong cung tuy có nhiều thứ, nhưng Chủ tử cảm thấy Hoàng hậu nương nương tất nhiên không thiếu, đưa những món kia không khỏi rập khuôn, không mới mẻ, nên đổi thành đem tặng đồ mình yêu thích, Đức phi nương nương không biết thôi, Chủ tử rất yêu thích vật này, lúc này muốn đưa cho Hoàng hậu nương nương, đại biểu quan tâm."
"Ngươi --- "
"Viên tài nhân có lòng, đồ vật để xuống đi, quay về nói Viên tài nhân nghỉ ngơi dưỡng bệnh, thiếu món gì thì nói Nội vụ cục một tiếng." Hoàng hậu cắt lời Đức phi.
"Đa tạ nương nương, nô tỳ xin cáo lui." Lạc Nhạn bước nhanh lui ra. Nàng vừa đi, Đức phi càng giận hơn, "Hoàng hậu, người xem..."
"Không sao."
Hạ Tử Mặc giả vờ cảm thấy nóng nực, cầm lấy quạt giấy phẩy mấy cái, vừa quạt vừa suy nghĩ.
Nàng liếc mắt nhìn cái chặn giấy, lại nhìn qua Đức phi đang nổi nóng, không khỏi có chút chính đang nổi nóng Đức phi, không khỏi có chút xuất thần.
"Muội muội sao vậy?" Hoàng hậu phát hiện Hạ Tử Mặc khác lạ, Hạ Tử Mặc lắc đầu nói: "Ta cũng cảm thấy Viên tài nhân có hơi quá đáng, coi như dù nàng ta có cùng một phe với Lý quý phi thì cũng không cần làm những việc như vậy."
Lời ấy vừa vặn nói đúng lòng Đức phi, nàng chớp mắt nhìn Hạ Tử Mặc. "Vẫn là muội muội hiểu lòng ta." Lập tức từ "Hạ tài nhân" đã biến thành "muội muội". Hạ Tử Mặc cũng không vạch trần, đứng dậy đi mấy bước, cầm nhân sâm Lạc Nhạn để trong khay lên, "Người này tặng phẩm vật quả không tệ, nhân sâm núi hiếm thấy, vừa vặn cho nương nương bổ dưỡng thân thể."
Viên Tinh Dã, đến cùng là muốn làm gì? Rốt cuộc là muốn nói với nàng điều gì đây? Bây giờ nhất cử nhất động của hai người đều trong mắt người khác, không cách nào liên lạc, như vậy nàng ấy có muốn nói với mình điều gì không?
Hạ Tử Mặc buông mí mắt xuống, nàng hy vọng mình không đoán sai.
Từ cung Hoàng hậu đi ra, Hạ Tử Mặc vừa rủ Đức phi đến bên bờ hồ tản bộ, vừa để vấn an nàng. Đức phi vốn chẳng phải người rộng lượng, giờ đây càng thêm căm ghét Viên Tinh Dã.
"Tỷ tỷ, hiện tại nàng là phi tử Hoàng thượng thích nhất, chúng ta có thể làm gì được nàng ta đây?" Hạ Tử Mặc thở dài, "Dạo trước không lâu còn vu oan muội muội hạ độc nàng ta, ta cũng chỉ có thể giả câm mà thôi."
"Tâm địa người này thật sự quá độc ác, muội muội và nàng ta có giao tình tốt như vậy, mà lại muốn hãm hại ngươi."
"Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm. Nếu có trách thì trách muội muội đây nhìn người nông cạn, không phân được lòng người thiện ác." Nếu Viên Tinh Dã nghe được câu này, không biết sẽ có vẻ mặt gì đây? Hạ Tử Mặc khẽ cười trong lòng. "Bây giờ nàng ta lại làm những chuyện như vậy, ta thật sự tức giận giùm tỷ tỷ."
Đức Phi vốn có chút đố kị Hạ Tử Mặc, giờ lại thêm chút xem thường nàng. Trong mắt nàng, Hạ Tử Mặc nhất định là muốn lôi kéo quan hệ, dù sau ở trong cung thì căn cơ Hạ Tử Mặc vẫn còn thấp, tuy phụ thuộc vào Hoàng hậu, thế nhưng lại không có sức mạnh nào, bây giờ chính là mượn cơ hội này lấy lòng nàng.
"Tỷ tỷ cũng thấy không đáng giùm muội muội." Nghĩ tới đây, Đức phi lập tức kéo tay Hạ Tử Mặc, lạnh lùng nói. Sau đó lại cười, "Có điều nếu không nhờ nàng ta, tỷ muội chúng ta cũng không trở nên tâm giao như vậy."
"Tỷ tỷ nói đúng lắm."
Trong nhất thời, tự cảm thấy giống như bằng hữu tri kỷ đã nhiều năm.
-------------
Truyện này đọc lâu quá rồi mà quyển 1 đọc không kỹ nên thật không biết trong hồ lô Viên Tinh Dã chứa thuốc gì, tò mò ghê!!!