Lúc Hạ Tử Mặc đến Trường Xuân cung, nhìn thấy Lạc Nhạn cụp mắt đổ một bát tổ yến còn đầy nguyên vào bình gốm sứ màu đổ thẫm. Lạc Nhạn ngẩng đầu lên nhìn thấy Hạ Tử Mặc, lúc này mới cười, đưa cái bát cho một nữ tì.
"Hạ tài nhân đến rồi, vừa rồi Tướng quân còn hỏi người."
Hạ Tử Mặc làm như không thấy một màn vừa rồi, nàng biết tuy Lạc Nhạn mang danh nữ quan, nhưng không giống với các nữ quan khác, trên người nàng có chức quan, vì lẽ đó vẫn lấy lễ tiếp đón. "Bổn cung đến tìm tỷ tỷ, cho nàng xem bức Viễn Sơn đồ ta vừa họa xong."
Viên Tinh Dã đang ở trong sân chăm sóc hoa cỏ, sau nàng chính là thân binh theo nàng vào cung, lúc này mấy vị tân binh đó đều mặc trang phục cung nữ bình thường, điểm khác biệt duy nhất đó là bên hông các nàng đều mang kiếm dài..
"Tử Mặc đến rồi." Viên Tinh Dã cũng không khách sáo với Hạ Tử Mặc, ra hiệu Hạ Tử Mặc ngồi trên ghế mây, tiếp tục tỉa cây cảnh, đến khi xong hết mới đưa kéo cho một nữ hầu, lấy khăn tay do một nữ hầu khác đưa lau mặt một hồi.
"Đến để cho tỷ tỷ xem bức họa ta vừa vẽ." Hạ Tử Mặc nói. Ra hiệu Ngọc Nhi mở bức tranh trong tay ra, một bức Viễn Sơn đồ lọt vào mắt Viên Tinh Dã. "Thế nào?"
"Bút pháp cứng cáp chất phác, có phong độ của đại gia."
Ngọc Nhi ở một bên che miệng cười nói "Viên tài nhân không biết đó thôi, tài tử nhà ta ở kinh thành có tiếng là tài nữ, tranh này ngàn vàng khó mà mua được."
"Nhiều chuyện." Hạ Tử Mặc cười răn dạy. "Đem bánh ngọt ta mang cho tỷ tỷ vào đây."
"Dạ biết." Ngọc Nhi cười chạy đi. Hạ Tử Mặc lắc đầu. "Nha đầu này bị ta dạy hư rồi."
Viên Tinh Dã ra hiệu nữ hầu cất bức Viễn Sơn đồ, "Nếu bút tích muội muội qúy giá như vậy, ta liền cung kính chi bằng tuân mệnh." Nàng liếc mắt nhìn nữ hầu đứng ở bên cạnh, "Tìm người treo lên."
"Vâng."
Sau đó, trong sân chỉ còn lại hai người và hai nữ hầu hông đeo bội kiếm, hai nữ hầu này được Viên Tinh Dã ra hiệu đứng rất xa, nhìn như là không quấy rầy hai người, cũng có thể đề phòng kẻ khác nghe trộm.
"Sao vậy?"
"Ta nghe nói tỷ tỷ bị thương?" Hạ Tử Mặc hỏi. Hôm qua vì không khỏe mà nàng không đến thăm Viên Tinh Dã, nhưng không ngờ hôm nay lại nghe nói Viên Tinh Dã bị thương, lo lắng nên liền vội vàng chạy đến, nhìn thấy Viên Tinh Dã không sao mới an tâm.
"Vết thương nhỏ, không ngờ trong cung cũng có người dùng trò hề này." Viên Tinh Dã thấy ánh mắt dò hỏi của Hạ Tử Mặc, mới từ từ nói "Là cơ quan ám khí, cái này thường thì ở trong giang hồ mới sử dụng, không nghĩ là..."
"Hoàng thượng không rảnh quan tâm đến minh tranh ám đấu trong hậu cung, mới dẫn đến cục diện hôm nay." Cho dù chết đi một người, coi như người này là phi tử Hạ Đến sủng ái nhất, coi như là phi tử này chết dưới ám khí lẽ ra không nên xuất hiện trong hoàng cung, Hạ Đế cũng sẽ không truy cứu. Còn tổ yến vừa nãy Lạc Nhạn đổ đi. Đột nhiên Hạ Tử Mặc cảm thấy hoảng sợ, nàng sợ người duy nhất có thể đối xử thật lòng với nàng sẽ chết như vậy, sợ chỉ còn lại mình nàng đối mặt với hoàng cung lạnh lùng này. Lo sợ này, thậm chí vượt qua tất cả rung động tâm tình trong cuộc sống trước kia của nàng.
"Còn nữa, ta nghe nói, bắc bộ bị Khuyển Nhung xâm phạm, hiện tại toàn bộ U Châu đang trong trạng thái nguy cơ, U Châu đã bị công phá ba châu, quân chủ lực Bắc phương quân tất cả đều đóng trong thành U Châu."
Viên Tinh Dã ở trong quân Tây Bắc, nhưng cũng có hiểu biết về Bắc phương quân, nghe xong tin tức này cũng không phản ứng gì đặc biệt. Hạ Tử Mặc không nắm bắt được suy nghĩ của Viên Tinh Dã, hậu cung không thể can dự triều chính, vì lẽ đó tuy Viên Tinh Dã có một chút đặc quyền nhưng có một số việc không cách nào biết đến. Hạ Tử Mặc liền đi nhờ cha nàng, đưa tin tức vào cung.
Viên Tinh Dã đứng dậy đi lại vài vòng trong sân, Hạ Tử Mặc có thể nhìn thấy tay nàng hơi run, trong mắt nàng là ánh sáng đã lâu rồi Hạ Tử Mặc không thấy.
"Tử Mặc ---" Viên Tinh Dã rất ít khi gọi nàng như thế, tim Hạ Tử Mặc bỗng nhiên nhảy một cái. Sững sờ nhìn Viên Tinh Dã, Viên Tinh Dã muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là thở dài ngồi xuống. "Ở lại dùng bữa tối đi."
Hạ Tử Mặc lắc đầu "Không --- ta còn có việc trong cung, giờ không thể ở lại chỗ tỷ tỷ." Dứt lời cũng không hành lễ, cứ thế thẳng lưng đi ra cửa, Viên Tinh Dã đứng dậy, trong ánh mắt có chút do dự, cuối cùng vẫn là không mở miệng nói gì.
Tiểu Ngọc vào bếp lấy bánh ngọt, nàng biết Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc có lời muốn nói, nên chỉ đứng ngoài cửa chờ đợi sẵn tán chuyện với mấy người nội thị, đang cười đùa thì thấy Hạ Tử Mặc sững sờ đi ra.
Phải biết là trước giờ Hạ Tử Mặc luôn ngồi khá lâu, mà mỗi lần tạm biệt Viên Tinh Dã đều luôn mỉm cười, Tiểu Ngọc có thể nhìn thấy niềm vui trong mắt nàng.
Đây là sao? Tiểu Ngọc vội vã tiến lên đỡ lấy Hạ Tử Mặc, sau khi hai người đi, người trong Trường Xuân cung cũng cảm thấy kỳ quái, ai lại không biết Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc là bạn tốt, đây là vừa xảy ra chuyện gì?
Hạ Tử Mặc đi rồi, Lạc Nhạn bày một bánh ngọt tinh xảo ra trước mắt Viên Tinh Dã. "Nghe Tiểu Ngọc nói đây là do Hạ tài tử tự tay làm." Viên Tinh Dã nhìn bánh ngọt trên bàn, cầm một miếng lên. Bánh ngọt trắng như tuyết, hương thơm nức mũi, xem ra người làm bánh bỏ rất nhiều tâm tư.
"Tướng quân --- "
"Ta làm như vậy, có phải là ---" Viên Tinh Dã cắn một cái bánh ngọt, mùi vị ngọt mà không ngán, có hương thơm nhàn nhạt của hoa bách hợp.
"Có lẽ Hạ tài nhân hiểu được suy nghĩ của Tướng quân."
"Đúng, Tử Mặc có thể hiểu rõ." Viên Tinh Dã đột nhiên cảm thấy bánh thơm ngọt, nhưng trong miệng đầy cay đắng.
Sau khi Hạ Tử Mặc trở lại Hàm Hương Điện vội vã dùng bữa tối, liền đi ngủ sớm. Đêm đó, nàng mơ thấy ngày vào cung, thời tiết tốt, gió nhè nhẹ. Lại mơ thấy yến hội gặp được Viên Tinh Dã, nâng chén cùng ẩm, đồng cảm chuyện lưu lạc thiên nhai. Lại mơ thấy cùng Viên Tinh Dã tri kỷ tương giao, nhưng không có người lạ nào trong cung. Cuối cùng mơ thấy cái lần hai người ngồi trên bãi cỏ uống rượu.
Vốn tưởng rằng, các nàng có thể cùng giúp đỡ nhau vượt qua năm tháng đằng đẵng trong cung, là người duy nhất có thể thổ lộ tiếng lòng giữa hoàng cung lạnh lẽo này. Vốn tưởng rằng, đến già không còn ân sủng, vẫn có thể trêu chọc lẫn nhau. Càng không nghĩ đến chính là, mấy tháng ngắn ngủi, nhưng giờ là lúc quan trọng.
Sáng sớm, nữ tì đã đứng chờ hầu hạ rửa mặt, tình thần Hạ Tử Mặc kém, mắt còn có vành đen.
"Chủ tử, không xong." Tiểu Ngọc hoang mang hoảng loạn chạy vào.
"Sao vậy?" Tuy rằng đã sớm nghĩ đến, cũng đã sớm lường trước, Hạ Tử Mặc vẫn là không nhịn được nắm chặt trâm gài tóc trong tay.
"Trong cung đồn người và Viên tài nhân bất hòa, còn nói..." Tiểu Ngọc nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Hạ Tử Mặc "Còn nói sau khi Viên tài nhân ăn bánh ngọt hôm qua người đưa đến, đột nhiên ho ra máu, ngự y nói là trúng độc." Tiểu Ngọc càng nói càng thấp giọng "Chủ tử người đừng đau lòng, Viên tài tử sẽ không nghĩ vậy."
Hạ Tử Mặc nhắm chặt hai mắt, quả nhiên ---
"Làm sao ngươi biết tỷ ấy sẽ không nghĩ vậy." Hạ Tử Mặc lạnh lùng nói, "Ngươi đi hỏi thăm một chút, xem tin tức này có phải từ Trường Xuân cung truyền ra không."
Tiểu Ngọc ngẩn người, thế nhưng vẫn xoay người đi tìm hiểu tin tức.
Sau mấy ngày, hậu cung lại bình lặng, nguyên nhân là vì hai người thân thiết như tỷ muội, Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc lại bất hòa.
Rất nhiều người nói ngày đó Hạ Tử Mặc ra khỏi Trường Xuân cung có gì đó không ổn, ngày hôm sau Trường Xuân cung liền truyền ra tin tức Hạ Tử Mặc hạ độc, thế lại là câu trả lời hợp lý, Hạ Tử Mặc cũng không giải thích, không trả lời, chỉ là không dính dáng gì đến Trường Xuân cung nữa. Mà sau đó thì Trường Xuân cung cũng không truyền ra tin tức gì nữa, hầu như Viên Tinh Dã không bước chân ra khỏi cửa. Mười mấy ngày trôi qua, Hạ Đế dường như chỉ xử lý chính sự, mỗi ngày cũng không về thư phòng nghỉ ngơi, mà giống như trước đây ở hậu cung. Được sủng ái nhất vẫn là Viên Tinh Dã, sau đó là Hạ Tử Mặc, dường như không có gì thay đổi. Chỉ là hai người cứ vậy mà không liên hệ.
--------
Kaye: gõ riết không biết tới chừng nào mới tới ngày Tử Mặc mặc giá y tiễn Tinh Dã xuất chinh =.=