Tỷ Tỷ, Xin Ngươi

Chương 11

Đệ thập nhất chương: Ngồi xuống?! Tã của bảo bảo hôn lên mặt mẹ rồi!!

Tết năm nay, mẫu thân đại nhân Nhậm Thanh Nghiên đặc biệt trở về sớm, cũng không biết vì năm ngoái đi về bất ngờ được con gái nhỏ chào đón hay bởi vì gần đây mẫu thân đại nhân chúng ta du lịch đến mệt mỏi. Nói chung năm nay mẫu thân đại nhân của chúng ta về sớm gây họa cho con gái mình.

Do năm nay trở về khá sớm, cho nên tiểu thư Nhậm Bình Sinh và nhị tiểu thư Nhậm Yên Vũ có thể may mắn được đi siêu thị cùng mẫu thân đại nhân Nhậm Thanh Nghiên sắm đồ tết~ đúng là quá hạnh phúc a~

Buổi sáng chuẩn bị sắm đồ tết, mẫu thân đại nhân Nhậm Thanh Nghiên của chúng ta. . . ngủ quên. . . ma~ nhưng mà không phải 'không có trách nhiệm' đồng nghĩa với mẫu thân đại nhân của chúng ta sao? Cho nên không sao hết không sao hết~ chỉ là. . . mẫu thân đại nhân, ngài tiếp tục ngủ nữa, chỉ sợ bầu trời sẽ tối đen a~

"Tỷ tỷ. . . chừng nào mẹ mới đến?" Tết năm nay Nhậm Yên Vũ 4 tuổi đứng trước mặt Nhậm Bình Sinh, vẻ mặt chờ mong hỏi~ siêu thị a, tỷ tỷ muốn đưa mình đi siêu thị~ Nhậm Yên Vũ rất vui vẻ, ngẫm xem hôm nay tỷ tỷ sẽ mua đồ ăn vặt gì cho mình đây?

Nhị tiểu thư Nhậm Yên Vũ, chẳng lẽ không phải mẹ đưa ngươi đi siêu thị sao? Tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ quả quyết bày tỏ người mẹ không có trách nhiệm kia chỉ là vật phẩm đi kèm thôi hả?

Nhậm Bình Sinh cau mày, cau mày, lại cau mày, "Chắc là ngủ quên rồi, chúng ta đi gọi nàng dậy đi." Tiểu Nhậm Bình Sinh ngài quả thật hiểu rõ mẫu thân đại nhân của mình. . . đây gọi là may mắn hay là bất hạnh?

Tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ năm nay còn chưa tới 4 tuổi vẫn chưa thành công tháo chiếc tã kia ra, cái mông nhỏ lắc lư lắc lư đi theo sau tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh, rốt cuộc đi tới mở cửa phòng mẫu thân đại nhân của mình.

Mẫu thân đại nhân. . . quả nhiên còn đang ngủ.

"Tỷ tỷ. . . mẹ còn ngủ. . ." Đôi mắt Nhậm Yên Vũ ủy khuất, sao mẹ còn ngủ a? Tỷ tỷ sẽ không đưa mình đi siêu thị, mẹ nhanh thức dậy đi! Không thôi thời gian bảo bảo được ở lại siêu thị sẽ ngắn hơn một chút nha~

"Đi gọi mẹ dậy." Nhậm Bình Sinh nhìn Nhậm Thanh Nghiên nằm trên giường, quay qua Nhậm Yên Vũ ra lệnh.

"Dạ." Muội muội luôn luôn tuân mệnh tỷ tỷ lập tức trả lời, hớn ha hớn hở chạy tới bên giường Nhậm Thanh Nghiên, "Mẹ~~~ thức dậy~~~~ "

Nhậm Thanh Nghiên vung tay lên, xoay người tiếp tục ngủ.

"Ai da~ " Nhậm Yên Vũ bị tay Nhậm Thanh Nghiên đánh trúng, bịch một cái mông chạm xuống đất, có chút đau, "Hu hu hu. . ." Nhưng mà bảo bảo đã sắp 4 tuổi rồi, không thể khóc hoài~ Nhậm Yên Vũ tự an ủi mình, sau đó tiếp tục đứng lên, hoàn thành sứ mệnh tỷ tỷ giao cho.

Mẹ thật xấu xa, làm bảo bảo không thể đi siêu thị, còn khiến mông mông bảo bảo hun mặt đất, mông mông đau quá. . .

Nhậm Yên Vũ rất giận rất giận bật người dậy, hai tay chống nạnh, bắt chước động tác bình thường của Nhậm Bình Sinh, quay qua Nhậm Thanh Nghiên hung dữ nói: "Cái tên ngu ngốc ngươi! Còn không rời giường!" Nhị tiểu thư, kỳ thực ngài đã muốn bắt chước tỷ tỷ lâu lắm rồi đúng không? Rốt cuộc cũng có cơ hội, chúc mừng ngài!

Nhậm Thanh Nghiên hoàn toàn không nhúc nhích, xem ra công lực của nhị tiểu thư còn cách tiểu thư một đoạn rất xa xôi. Bắt chước tỏ ra ngầu ngầu thất bại, nhị tiểu thư cảm thấy mình có chút mất mặt, nàng vô cùng tức giận phi thường tức giận.

"Hừ~ " Nhị tiểu thư ngài "hừ" rất giống tiểu thư "hừ", một lần nữa chúc mừng ngài. Quả nhiên danh sư xuất cao đồ~

Nhậm Yên Vũ bò nha bò nha, bò lên giường, sau đó quay qua đầu Nhậm Thanh Nghiên, nhắm ngay mặt Nhậm Thanh Nghiên, đặt mông ngồi xuống!

Ngồi xuống?! Tã của bảo bảo hôn lên mặt mẹ rồi!!

"Mẹ thức dậy!! Mặt trời chiếu đến mông rồi!" Quả quyết ấn mông xuống mặt có được hay không?!

Nhị tiểu thư, chiếc tã của ngài có sạch không? Sẽ không là đồ hôm qua chứ? Mẫu thân đại nhân bày tỏ cái giá của ngủ nướng thật tình chịu không nổi~

Chiếc tã siêu thông thoáng trong truyền thuyết vốn không có tồn tại! Bày tỏ quảng cáo là không thể tin tưởng, mẫu thân đại nhân sắp bị tã đè ngộp chết!!

Nhậm Thanh Nghiên không thở được! Phút chốc bật dậy từ trên giường!

"Ai yo!" Bảo bảo, mang tã ngồi lên mặt người khác là không có lễ phép nha, sẽ bị báo ứng nha~

Sức lực Nhậm Thanh Nghiên lớn vô cùng, Nhậm Yên Vũ quả quyết té từ trên giường xuống đất. Lúc này thì mặt chạm đất rồi, chiếc tã cũng không thể nào đỡ cho gương mặt của tiểu mỹ nữ, bày tỏ chính mình rất bất lực.

"Wa a!" Mẫu thân đại nhân thiếu chút nữa bị ngộp chết, la lên một tiếng kinh hãi, rốt cuộc cũng trở về với nhân gian rồi hả mẫu thân đại nhân?!

"Oa a a a a a. . ." Dáng vẻ cún con nằm trên đất rất gian nan rất đau a! Nhậm Yên Vũ gào khóc, cho nên mới nói, báo ứng đôi khi đến rất nhanh.

Chẳng biết tại sao, Nhậm Bình Sinh thấy tình huống như vậy đột nhiên có cảm giác áy náy. Chắc chắn là phải có áy náy chứ tiểu thư? Chủ mưu phía sau việc này không phải là ngươi sao?

Sáng sớm Nhậm gia vẫn còn náo nhiệt như vậy, quản gia đang tưới cây ở dưới lầu bày tỏ đã thật lâu rồi không được nghe tiếng khóc có sức sống như vậy của nhị tiểu thư, đúng là hoài niệm a~

Hoài niệm cái nồi!

Tuy cách thức có hơi quỷ dị, kết thúc có hơi thê thảm, nhưng Nhậm nhị tểu thư dù sao cũng đã thành công gọi Nhậm Thanh Nghiên thức dậy, vì vậy một nhà ba người vô cùng vui vẻ đi siêu thị. = =||||

Đối với khâu sắm đồ ăn tết, ba người không ai có kinh nghiệm, vì vậy. . .

"Tỷ tỷ, ta muốn mua khoai tây chiên."

"Không được, khoai tây chiên không thể ăn nhiều."

"Tối giao thừa ta muốn ăn khoai tây chiên, không muốn ăn cơm."

"Tối giao thừa không ăn cơm chỉ ăn khoai tây chiên sẽ như lát khoai tây."

"Như lát khoai tây là như thế nào?"

"Tròn tròn."

"Tỷ tỷ nói xạo, khoai tây chiên rõ ràng dẹp dẹp."

". . . Khoai tây là tròn tròn, đồ con nít như ngươi nói cũng không hiểu, ta không nói chuyện với ngươi nữa." Tiểu thư đã sắp 7 tuổi rồi, tuổi có lớn cũng không trưởng thành chút nào.

"Ai da~ tối giao thừa chúng ta cùng nhau ăn thịt bò sau đó uống rượu đỏ, lãng mạn cỡ nào a~ " Nhậm Thanh Nghiên say sưa.

Nhậm Yên Vũ lập tức nhảy dựng lên~ "Bảo bảo cũng muốn uống rượu đỏ."

Nhậm Bình Sinh lạnh lùng liếc mắt, "Uống rượu đỏ sẽ biến thành giống như mẹ ngươi cũng muốn uống à?"

Nhậm Yên Vũ lập tức lắc đầu, "Bảo bảo không muốn biến thành mẹ biếи ŧɦái như vậy."

Nhậm Thanh Nghiên đau lòng, Nhậm Thanh Nghiên tức giận, "Mẹ biếи ŧɦái chỗ nào?! Sao lại dùng từ biếи ŧɦái đi hình dung mẹ?! Các ngươi mới là biếи ŧɦái, cả nhà ngươi đều là biếи ŧɦái!"

". . ."

". . ."

Mẫu thân đại nhân, xin ngài bình tĩnh một chút, cái câu cả nhà là bao gồm cả ngài trong đó có được không?

Nhậm Bình Sinh kéo Nhậm Yên Vũ cẩn thận lùi về phía sau, cách xa mẹ một chút, không biết biếи ŧɦái có truyền nhiễm hay không.

Nhậm Thanh Nghiên cảm thấy đau thấu tim, Tiểu Yên Vũ đáng yêu xinh đẹp nhà nàng vậy mà lại nói ra cái từ biếи ŧɦái! Quả nhiên một năm này đem tiểu mỹ nữ đáng yêu thuần khiết ném cho lang sói Bình Sinh tiểu đồng chí là sai lầm mà!

Oh no!

Chuyện này tuyệt đối không thể trở nên càng xấu đi nữa! Nhậm Thanh Nghiên nội ngưu đầy mặt vồ một cái bắt lấy Nhậm Yên Vũ, ưu thương nói: "Tiểu Vũ hôm nay phải ở bên mẹ không được ở bên tỷ tỷ nữa! Ở bên tỷ tỷ toàn học cái xấu."

". . ." Nhậm Bình Sinh nhướng mày đứng một bên. Mặc kệ học cái xấu gì cũng tốt hơn học biếи ŧɦái như ngài có được không? Vậy là Nhậm tiểu đồng chí ngài thừa nhận mình là người xấu đó hả?

Bởi vì tuyệt đối không thể khiến chuyện này trở nên càng xấu đi nữa, cho nên Nhậm Thanh Nghiên liên tục để Nhậm Yên Vũ ở bên cạnh mình, nghiêm cấm tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh tiếp tục dạy hư con gái đáng yêu thuần khiết của mình. Vậy kết quả sẽ thế nào?

Sẽ thế nào?

Là tiểu bằng hữu Nhậm Yên Vũ đi lạc! Mẫu thân đại nhân ngài có cần không đáng tin cậy như thế không nha!

"Oa a a a! Làm sao bây giờ a Tiểu Sinh~ không thấy Tiểu Vũ đâu hết~ " Không có trách nhiệm nói cách khác chính là mẫu thân đại nhân Nhậm Thanh Nghiên đang chuyển tới chuyển lui vòng vòng trong siêu thị.

Nhậm Bình Sinh lưng đeo chiếc cặp của mình, vẻ mặt hết nói nổi đứng sau lưng nhìn mẫu thân đại nhân của mình xoay tới xoay lui. Cảm thấy rất cạn lời rất mất mặt có được không? Thật muốn làm bộ không quen nàng, "Nhanh tới trạm phục vụ báo cho nhân viên, để bọn họ hỗ trợ tìm."

"A a a a~~ đúng đúng đúng, nhưng mà trạm phục vụ ở đâu a?" Mẫu thân đại nhân lòng nóng như lửa đốt.

Nhậm Bình Sinh vẻ mặt cạn lời, nói: "Trạm phục vụ ở cửa, người đi theo ta."

"Tiểu Sinh~ Tiểu Vũ sẽ thế nào a~ có thể bị người ta bắt cóc rồi không? Sau đó. . . sau đó. . . a a a. . ." Xin đừng huyễn tưởng mấy chuyện tệ hại đó, mẫu thân đại nhân.

"Ta và nhân viên đi tìm nàng, mẹ ở chỗ này chờ đi, đừng làm bản thân đi lạc luôn có biết không." Nhậm Bình Sinh sửa sang lại chiếc cặp, vẻ mặt nghiêm túc, có nề nếp nói dặn dò.

"Ừ ừ. . . Tiểu Sinh phải cẩn thận một chút, mẹ ở đây chờ con." Có phải đầu óc của mẫu thân đại nhân ngài năm nay lỡ làm rớt ở khách sạn nào đó trong lúc đi du lịch quên mang về không? Chắc chắn là vậy rồi phải không mẫu thân đại nhân?!

Nhân viên công tác rất 囧, cứ như vậy nhìn tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh nghiêm trang đeo chiếc cặp của mình đi tìm cùng các nhân viên công tác. Sau đó Nhậm Thanh Nghiên vẻ mặt không đáng tin cậy ở bên cạnh nhân viên phát thanh truyền tin tức.

Đầu hai ngươi bị tráo đổi hả? Có phải không?

. . .

. . .

Tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ bày tỏ có một mẫu thân đại nhân như vậy mình rất đau khổ, cho tới bây giờ ai cũng nói là hãm hại cha, sao đến phiên nàng thì biến thành hãm hại con?! Có thể yêu cầu được đầu thai lại không?! Có thể quả quyết yêu cầu đầu thai lại một lần nữa không?!

"Oa a a a. . . tỷ tỷ. . ." Tỷ tỷ đi đâu rồi, sau này ta tuyệt đối không vì khoai tây chiên mà rời xa tỷ tỷ nữa tỷ tỷ nhanh một chút quay lại đi bảo bảo sai rồi!

"Bảo bảo, ngươi sao vậy? Thế nào ở đây một mình cha mẹ ngươi đâu?" Một tiểu mỹ nữ như vậy đứng trong siêu thị, đương nhiên có rất nhiều thúc thúc a di thấy đau lòng tiến tới hỏi han. Nhưng mà tiểu tử kia vẫn nhớ kỹ lời tỷ tỷ dặn, không được nói chuyện với mấy thúc thúc và a di không quen biết, làm sao bây giờ a?

"Oa a a. . . tỷ tỷ và mẹ lạc đâu mất rồi." Cái này không phải là nói chuyện với thúc thúc và a di là một mình nàng lẩm bẩm. Nhưng mà nhị tiểu thư ngài xác định là tỷ tỷ và mẹ lạc đâu mất mà không phải ngài lạc đâu mất hả?

"Ai da, tỷ tỷ và mẹ lạc đâu mất rồi nha~ chúng ta tới phòng phát thanh tìm mẹ được không?" Một thúc thúc ở bên cạnh hòa ái nói.

"Tỷ tỷ nói phải đi theo nhân viên không thể đi. . . không thể đi cùng một thúc thúc xa lạ."

". . ." Thúc thúc đau lòng mất rồi.

"Tiểu bằng hữu, a di là nhân viên nha, cho nên a di đưa ngươi đi có được không?"

"Dạ. . ."

Vì vậy tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ được một nhân viên công tác đưa đi tìm tỷ tỷ và mẹ đã lạc mất, thành công không hẹn mà gặp tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh mang theo nhân viên công tác đi tìm muội muội đã lạc mất.

"Tỷ tỷ!!!!!!" Tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ rất kích động, chân nhỏ thoăn thoắt chạy tới trước mặt tỷ tỷ, ôm lấy thắt lưng tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh, đem nước mũi lau nha lau nha lau khô rồi, quát lên: "Sao tỷ tỷ và mẹ lại đi lạc vậy~ "

Nhậm Bình Sinh trợn mắt: "Là ngươi đi lạc chứ?"

Hai tiểu bằng hữu đứng đó ôm nhau cùng nhau cảm khái, mẹ quả nhiên là người không đáng tin cậy nhất thế giới! Sau này tuyệt đối không đi chung với nàng!

Nhậm mẫu thân đại nhân, các mama trong thiên hạ sẽ hận ngươi, ngươi làm ô uế hình tượng thần thánh của các nàng~