Em Gái! Anh Yêu Em

Chương 1: Nhận nuôi

“Này, mình vừa nghe có người nói với viện trưởng muốn nhận nuôi một đứa bé đó.”

“Thật vậy? Không biết lần này người nào may mắn đến như vậy được nhận nuôi.”

“Nếu như mình có thể được nhận nuôi thì tốt rồi, có thể được một cuộc sống tốt, có ăn có mặc, còn có một chỗ ở tốt.”

Trong một khu nhà không tính là lớn ở cô nhi viện, có mấy đứa trẻ ngồi một chỗ cùng nhau trò chuyện. Ở cô nhi viện hầu hết các đứa trẻ đều muốn mình được nhận nuôi, bọn họ thiếu hụt tình thân, khát vọng có một gia đình hạnh phúc, vì thế nghe nói có người muốn nhận nuôi ai cũng khát vọng người đó chính là mình.

Một đứa bé trai ngồi một góc trong phòng, nghe những đứa bé khác nói chuyện. Đứa bé trai này rất tuấn tú, có đôi mắt đen thâm thúy, nhìn anh khác hẳn với những đứa bạn cùng tuổi. Anh tên là A Trạm, còn về phần anh họ gì thì đã quên rồi. Từ nhỏ anh đã bị đưa vào cô nhi viện, viện trưởng nói ba mẹ anh đều đã qua đời, anh thấy viện trưởng nhìn mình bằng ánh mắt thương hại, anh không muốn người ta nhìn mình bằng ánh mắt này. Anh không thích ở đây, mỗi lần đến giờ ăn cơm, đều có người cướp đồ ăn của anh, anh nói với viện trưởng, những người đó rất hay trêu cợt anh, khi dễ anh. Nhưng viện trưởng cũng chỉ mắt nhắm mắt mở. Vì thế từ đó anh bắt đầu trầm lặng, bắt đầu ghét nói chuyện. Anh ghét ở đây, anh phải rời khỏi. Vì thế lần này nhất định anh phải được nhận nuôi. A Trạm quyết định, không có ai có thể ngăn cản anh, lần này anh sẽ không yên lặng nữa.

Doãn Thiên Khánh và vợ của ông Giang Tình Liên đi tới cô nhi viện, bọn họ đã kết hôn tám năm rồi, nhưng mãi vẫn không có con. Bởi vì Giang Tình Liên không chấp nhận nổi, bọn họ đã nỗ lực tám năm nhưng vẫn không có kết quả, vì thế bọn họ quyết định nhận nuôi một đứa bé...

“Duẫn tiên sinh nơi này là những đứa bé từ năm đến mười tuổi trong ảnh chụp, ngài nhìn một chút đi.”

Duẫn Thiên Khánh và Giang Tình Liên chọn năm đứa bé, nói: “Viện trưởng chúng tôi muốn gặp năm đứa bé này một chút, rồi mới chọn một đứa, làm phiền người.”

“Duẫn tiên sinh đừng nói vậy, tôi muốn cám ơn ngài còn chưa hết. Hai người bằng lòng cho bọn nó một ngôi nhà ấm áp, tôi thực cảm thấy vui thay bọn nó. Tôi lập tức đi chuẩn bị.” Viện trưởng Lệ Quang nhẹ nhàng nói.

A Trạm nghe tên mình được chọn thì rất vui mừng, anh nhìn những đứa trẻ khác một chút, phát hiện bọn họ đều dúng ánh mắt bắt buộc nhìn người khác. Trong lòng A Trạm cười nhạo, chờ một chút rồi khóc đi, anh tuyệt đối không cho bọn họ cơ hội.

Cuối cùng vợ chồng Doãn chọn A Trạm. Đương nhiên không thể thiếu quá trình A Trạm “Cố gắng”

Vì thế A Trạm được nhận nuôi, anh được đến một biệt thự rất xinh đẹp, sau này nơi đây chính là nhà anh..

Anh vẫn tên là A Trạm, chỉ có họ, anh họ Duẫn

Duẫn Trạm biết anh muốn sống tốt thì phải cố gắng làm một người con khôn ngoan, anh muốn có tất cả những đứa bé hiện giờ có, thậm chí phải nhiều hơn.

Anh không hề cần lòng thương hại.

Năm đó, anh sáu tuổi đã bắt đầu nghĩ biện pháp đoạt được những thứ mà anh mong muốn.

____________________________________________