Bình Yên Bên Anh

Chương 42: Ngoại truyện 2

Trước khi lên Đà Lạt gặp tên khoác lác, Nhi ghé vô bệnh viện thăm Khiêm. Cô lọ mọ ngồi bên giường, tâm sự với anh đủ chuyện, chỉ là hôm nay cô không dắt Pond theo. Nhi cầm theo cây đàn ghi ta, vừa đàn vừa hát "em sẽ chờ anh về". Cô cứ hát, nhớ về khoảng thời gian có anh, giờ mới biết đó là thời khắc hạnh phúc và bình yên nhất trong cuộc đời. Người đàn ông cô yêu luôn âm thầm che chở, yêu thương cô. Anh chỉ muốn cô tin anh, thế mà năm lần bảy lượt, vì không tin anh, cô đẩy anh vào nguy hiểm. Từng lời Khiêm nói vẫn ám ảnh Nhi "Đừng suy nghĩ gì cả. Mọi thứ anh sẽ gánh vác thay em, chỉ cần em tin anh là đủ. Anh vẫn là anh của trước đây, bây giờ và sau này vẫn là Khiêm của em, và em là Ngôi sao nhỏ của anh."

Bài hát dang dở, nước mắt Nhi đã đầm đìa. Cô gục xuống hông người đàn ông, vỡ òa.

- Em có tội với anh, có lỗi với con. Em là người vợ, người mẹ tồi. Anh Khiêm! Anh có tha thứ cho em không? Nếu em tin anh, khuyên giải Nguyệt Nhi thì giờ Pond có ba bảo vệ, đâu xảy ra cớ sự. Anh vì em dẹp bỏ thù hận, trực tiếp trao thuốc giải cho ba, anh không truy cứu tội ba gϊếŧ anh, bỏ qua cho Nguyệt Nhi, Anh thay em gánh hết mọi đau khổ, thù hận, thế mà chỉ việc tin anh, em cũng không làm được. Anh Khiêm, em xin lỗi. Huhuhu. Có lẽ đây là lần cuối em đến thăm anh. Bằng mọi giá, em sẽ đưa con về, Pond sẽ thay em chăm sóc anh. Em sẽ không để ngôi sao nhỏ của anh bị nhuốm bẩn, em chỉ là của anh, Ngôi Sao Nhỏ mãi là của Trần Gia Khiêm.

Nhi lần sờ lên gương mặt người đàn ông, sờ vào đôi môi mỏng ấm, đặt lên đó nụ hôn hòa lẫn trong nước mắt. Giọt mặn thấm vào lòng người đàn ông cảm xúc của yêu thương. "Ngôi sao nhỏ! Qua hôm nay nữa thôi, cuộc đời em và con chỉ có nụ cười". Tim anh đập những nhịp đập mạnh mẽ vì xúc động, thế mà ai kia mãi khóc, không nhận ra. Nhi quẹt mắt, hít hà rồi nhanh chóng đi ra ngoài, bắt xe lên Đà Lạt.

Xe tới Đà Lạt cũng đã 4 giờ chiều, đi taxi tới F Flowers, Nhi ngồi trên ban công ngắm nhìn cây hoa tím biếc, loài hoa mang mùi hương của anh. Cô cầm ống thủy tinh nhỏ, chứa chất lỏng màu tím lên hít hà mùi oải hương quen thuộc, phòng khi không giữ được mình, nên Nhi uống nó, và chờ anh ở thế giới bên kia. Cô tin, họ sẽ tìm được nhau bởi mùi Lavender thương nhớ. Trước mắt Nhi là hình ảnh nhập nhoạng, không biết tại sao Nhi thấy được, dù rất mờ và hơi tối. Ngồi được một lúc, Nhi đi xuống cánh đồng, chạm vào từng cánh hoa run rẩy dưới ánh hoàng hôn, trước khi trời tắt nắng. Nhi cầm điện thoại, selfie cho mình một tấm thật rạng rỡ, lưu lại hình ảnh đẹp đẽ cuối cùng cho anh.

Một thân ảnh cao gầy xuất hiện trước mặt Nhi, che đi phần ánh sáng yếu ớt cô cảm nhận được. Ngước nhìn anh qua đôi mắt mờ đυ.c, tim Nhi bỗng đập mạnh không rõ lý do. Xung quanh đây bỗng dưng ấm lạ, những cánh hoa đung đưa, tỏa ra mùi hương dụ hoặc lòng người. Nhi tự mỉm cười, xoay lưng bước đi ra ngoài, đón taxi đến Wilder Nest. Sau lưng cô, người đàn ông đẹp như nam thần, tuy làn da còn hơi xanh, nhưng anh đang cười, nụ cười hạnh phúc, vì lần đầu tiên hai người chụp hình chung với nhau, mà Nhi cười rất tươi, nên anh cũng cười đáp lại thật rạng rỡ.

Chiều buông lơi, trời tắt nắng hẳn. Vài ngôi sao lác đác xuất hiện, mặt trăng hôm nay sáng rõ to. Nhi bước từng bước chậm lên bậc thang, trời khá lạnh, cô khoác áo măng tô dài, vừa đi vừa hít hà, chắc do nơi đây trồng nhiều hoa oải hương, nên thơm quá. Xa xa nhà ai đang phát bài hát Vô Cùng ( vì anh thương em), không khí, mùi hương đang đưa Nhi về miền kí ức, Nhi cứ chầm chậm bước lên từng bậc thang như dạo bước vào giấc mộng đẹp. Trên bậc tam cấp, bóng dáng anh thẳng tắp đang nhìn cô mỉm cười. Nhi nở nụ cười mừng rỡ, chạy vội lên trước khi giấc mơ tan biến. Nhi ôm chầm lấy anh, dụi đầu vào ngực anh nghe nhịp tim trầm ổn, khóc cười, cười khóc. Giấc mộng này đẹp quá, cô không muốn thức nữa rồi. Cho cô được tham lam ít phút thôi, rồi cô sẽ tự thức tỉnh, vì cô phải cứu con. Cảm ơn lọ thuốc của Thiên Vũ, dù ảo giác cũng được, ít ra trước khi ra đi, cô cũng được gặp lại anh là đủ.

Xung quanh họ bừng sáng bởi hàng ngàn đèn ông sao mắc dọc lối đi, và trên những tán lá cây. Từng giai điệu du dương của bài hát Em sẽ chờ anh về vang lên, tạo cho không gian thêm ấm áp, lãng mạn. Ngẫu hứng, Nhi ngước nhìn anh, lẩm nhẫm ca từ bài hát hòa trong nhịp điệu.

" Từng câu hát dịu dàng, nhẹ ru vào giấc mơ êm đềm, ngàn vì sao đêm lung linh, tựa như cùng múa vờn quanh. Kề đôi vai bên anh, ngất ngây trong đôi tay ấm nồng, ôm tình yêu bao đam mê, nguyện muôn đời không hề xa lìa."

Giọng hát của cô trong trẻo ngọt ngào, từng giọt châu tuôn rơi, cuốn trôi thương nhớ, tô rõ dáng người anh hơn. Anh cũng cúi nhìn cô, vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán, nhìn vào đôi mắt long lanh ngấn lệ, tim anh ấm áp lạ. Anh cũng cất tiếng hát, hòa theo nhịp giai điệu cùng cô.

"Kìa ánh mắt tuyệt vời, tựa muôn ngàn ánh sao trên trời, hòa cùng vầng trăng đêm lung linh, bừng lên tỏa sáng mọi nơi. LỜI YÊU THƯƠNG HÔM NAY, ĐÃ TRAO CHO RIÊNG EM SUỐT ĐỜI, CHO ĐAU BUỒN HÔM QUA, PHAI TÀN THEO GIÓ."

- Giọng của anh ấm áp quá, đúng anh rồi, Gia Khiêm của em, hôm nay anh hát nữa cơ đấy, giấc mơ này đẹp quá, em không muốn thức dậy nữa đâu.

"Tình mình nguyện mãi luôn không xa rời như trời mây bên nhau, một ngọn lửa ấm trong tim soi đường cho ta vượt qua đêm thâu"

"Mong sao luôn có nhau trong đời, như muốn tia nắng trên khung trời, cho ân tình đôi ta, luôn rực sáng rạng ngời."

Nhi cười thật rạng rỡ, giọt lệ hạnh phúc tiếp tục rơi, làm tan chảy thân hàn nhiệt của anh. Tình yêu của cô đã đưa anh trở lại từ quỉ môn quan. Để hôm nay, tại nơi đây, nơi bắt nguồn hiểu lầm và đau thương, anh sẽ vì cô mà xóa hết, để cô vượt qua bóng đen quá khứ, tìm lại được ánh sáng. Nghĩ vậy, anh lại tiếp tục cất tiếng hát, vì dường như Nhi đã thấy lại, mà tự bản thân cũng không hay.

"Tựa một vầng thái dương đang mong chờ đêm thâu dần trôi qua mau, hẹn một bình minh mang bao hơi ấm chứa chan tình yêu thâm sâu"

"Mong sao luôn có nhau không rời, xua tan bao giá băng trong đời, xin dâng tình yêu thương, cho dù muôn kiếp sau".

Tiếng hát anh vừa dứt, anh liền ho sặc sụa, Nhi vội vàng vỗ ngực cho anh. Cô lo lắng quan sát từng nét mặt của anh:

- Anh có sao không?

- Anh không sao, không ngờ hát khó đến vậy.

Nhi phì cười, tay cô sờ lên nét mặt thân quen, đôi mày rậm, sóng mũi cao thẳng, và đôi mắt vẫn sáng như ngày nào, chỉ có điều làn da hơi nhợt nhạt.

- Anh ăn uống sao mà nhợt nhạt vậy?

- Không ăn, toàn uống nước biển. Xém chút bị vợ đạp xuống làm bạn với nàng tiên cá nữa đó.

- Hả?

Nhi ngớ người, tên này trong giấc mơ cũng cập nhật thông tin lẹ dữ, biết nói giỡn nữa cơ đấy. Nhi lại cười, ôm chầm lấy anh siết chặt. Giai điệu bài hát vẫn vang lên trầm bỗng, từng dây đèn ông sao vẫn lung linh đung đưa trong gió, nhưng Nhi phải tỉnh rồi, cô phải thức để cứu con. Nhi nhích người lùi lại, nhìn anh tha thiết, cố ghi nhớ rõ thân ảnh cuối cùng đẹp đẽ này.

- Anh Khiêm! Đến lúc em phải thức rồi, dù không nỡ. Tạm biệt anh! Hẹn gặp lại.

Nhi lách người qua, chuẩn bị bước tiếp thì cánh tay cô bị anh nắm lại, Khiêm bước nhanh tới trước mắt Nhi, cúi xuống hôn cô nụ hôn mong nhớ. Anh siết cô trong ngực, cho hơi thở hai người hòa quyện, để cô cảm nhận được mình, một Gia Khiêm bằng xương, bằng thịt đang ở đây, không phải trong mơ.

Nhi đâu biết, khi cô dẫn con vào thăm anh, nghe tiếng nói của con gọi ba, anh mới trở về được. Tỉnh lại thì cô đã dẫn con về quê. Nghe mẹ kể Nhi bị áp lực tâm lý, mặc cảm tội lỗi nên đã bị mù. "Nó không chịu mở lòng với bất cứ ai, nên dù 4 năm trôi qua, nó vẫn không thấy đường. Chỉ khi nào nó chịu cởi mở, tha thứ cho bản thân, giải tỏa áp lực, khi ấy tự nhiên nó sẽ thấy lại." Ngay lúc thấy Nhi cầm đàn và hát cho anh nghe trong bệnh viện, anh đã phải huy động trang thiết bị tối tân của Huyền Long tìm ra lời bài hát và thu âm ngay nhạc nền. Ngồi trên máy bay, anh lẩm nhẩm hát như thằng khùng. Theo dự tính anh sẽ hát cả bài, may quá cô tức cảnh sinh tình nên vô tình hát phụ anh, anh đỡ mệt. Suy đoán của anh đã đúng, Nhi đã mở lòng, và trông thấy anh. Cô thấy rõ làn da anh hơi xanh xao nữa cơ mà, Khiêm mừng rỡ, ôm chầm lấy Nhi, trao cho cô nụ hôn đoàn tụ.

Nhi chếnh choáng trong hương say tình ái, cô ngơ ngác nhìn anh. Anh cúi nhìn cô, búng nhẹ vào chóp mũi thanh tú, nhếch môi

- Em lại muốn bỏ chồng lần nữa à?

- Anh! em đang mơ phải không?

- Mơ thì chỉ có ngáy thôi, em thấy ai mơ mà hát hay như anh không hửm?

- Là thật sao? Anh Khiêm! Anh tỉnh lại rồi. Hic...hic

- Nín đi, làm mẹ rồi còn mít ướt, con nó cười. Em xoay lại nhìn xem.

Sau lưng Nhi là cả một đoàn người, ông Lê Hoàng, Lê Sơn, bà Thanh Vy, ông Gia Huy, Thanh Phong và Nguyệt, quan trọng là bé Pond đang ngủ ngon lành trong tay Nguyệt. Lần đầu tiên được thấy con, cô mừng rỡ chạy lại ôm con lẫn em gái, hít hà hương sữa trên làn da non mịn, con giống anh như tạc, đẹp như thiên thần không cánh. Nguyệt trao con lại cho chị, nở nụ cười hiền lành, Thanh Phong tiến lên, choàng qua vai Nguyệt vỗ vỗ. Bên này, Khiêm cũng choàng vai ôm Nhi, bất giác cô xoay lại, hai mẹ con tựa vào ngực anh thút thít. Khiêm ôm hai tình yêu vào lòng, nở nụ cười rạng rỡ. Cả nhà cùng vui mừng, cười trong nước mắt hạnh phúc.

- Ngôi sao nhỏ, sau tất cả, anh đã mang lại được bình yên cho em.

- Trong nhân sinh, chỉ cần Bình Yên bên anh là đủ.

Ai nói nước mắt tượng trưng cho đau khổ, khi vui mừng quá, con người cũng sẽ khóc đấy thôi. Riêng tôi, nước mắt biểu trưng cho xúc cảm của trái tim, chỉ khi trái tim còn ấm nóng, bị lỗi nhịp bởi tình cảm, khi ấy sẽ có nước mắt. Còn buồn hay vui là do ở bạn.