Bình Yên Bên Anh

Chương 41: Ngoại truyện 1

Thanh Phong tiến lại chỗ Nhi, đưa tay lên nắm vai cô. Nhanh như cắt, Nhi liền chụp lại, bằng thế phản đòn, hất ngược anh ra phía trước. Thanh Phong nằm đo cát, phủi phủi tay ngồi kế bên cô, anh ngửa người chống hai tay ra sau, nheo mắt ngắm biển.

- Vẫn còn nhanh dữ. Em vẫn thích ngắm biển à? Vậy cho anh làm đôi mắt của em nhé.

- Này, em rể, xưng hô cho đúng đi. Ai em hả?

- Hahaha! Anh vẫn độc thân vui tính, đã cưới ai đâu mà dâu với rể?

- Được, vậy tôi sẽ cùng Nguyệt Nhi qua Mỹ, rồi kiếm một anh tử tế gả nó đi. Hứ!

- Ấy, làm gì nóng vậy chị hai! chọc chị chút thôi mà. Cũng 4 năm rồi, chị muốn chờ tới bao giờ nữa.

- Mãi mãi.

- Mãi mãi! Mãi mãi là bao lâu?

- Khi tim tôi ngừng đập.

- Tội tình gì chứ?

Nhi mỉm cười hiền dịu, nhẹ nhàng cất giọng:

- Thanh Phong! Có những người không bao giờ bằng lòng với thực tại, chỉ mãi miết tìm những thứ vô thực. Tôi đã tìm ra lý do để tiếp tục với cuộc sống này, đó là chờ đợi. Mỗi ngày trôi qua, thời gian tôi gặp anh ấy nhích gần thêm một chút, dù là gặp ở hình thức nào vẫn là gặp, ở thế giới hữu hình hay vô hình. Còn anh? Anh đang tìm kiếm điều gì? Con người tham lam lắm, sẽ không ai trả lời được cho mình bằng chính bản thân anh. Thanh xuân trôi qua nhanh lắm, đừng bỏ lỡ những khoảng thời gian tươi đẹp của cuộc đời bằng những giấc mộng du không thật. Đừng bận tâm về tôi nữa, anh không thể làm thời gian quay ngược. Đừng thương hại tôi, vì tôi cần trưởng thành. Sự bao bọc của mọi người khiến tôi mãi như đứa trẻ, không biết mình là ai. Khi sanh Pond, đó là ngày tôi được tái sinh, hãy yên tâm, tôi đã thực sự thoát khỏi khổ đau, tôi đã có mục đích để sống tiếp.

Thanh Phong nhìn Nhi bình thản, môi anh khẽ nhếch, phủi phủi người đứng lên, nhét vào tay Nhi điện thoại, khinh khỉnh cười, xoay người đi ra ghe.

- Cần gì cứ tìm anh. Tinh Nhi! Anh là người duy nhất không bao giờ lừa dối em. Hahahaha.

Nhi cũng nhẹ mỉm cười, "nặng lắm rồi đó, sao Nguyệt Nhi chịu hắn được", rồi tiếp tục ngắm biển. Tay cô lần mò, ra lệnh cho siri mở điện thoại. Một đoạn clip được phát, tiếng sóng biển rì rào, tiếng của Pond đang chơi đùa. Tiếng bước chân ai đang lại gần thằng bé....nghe xong đoạn clip, Nhi vội đứng lên, hét gọi tên Thanh Phong, nhưng anh đã đi xa hòn đảo rồi. Nhi quýnh quáng, chạy tìm con, cô gọi Pond đến khàn cả tiếng, đáp lại Nhi chỉ có tiếng gió và sóng biển. Lực chạy đến bên cô.

- Chị Nhi! Bé Pond bị bắt cóc rồi.

- Sao? Pond bị bắt cóc? Là Thanh Phong, nhất định là anh ấy. Hắn vừa đưa cho tôi đoạn clip quay lại lúc Pond bị bắt.

- Không phải Trịnh tổng. Là sơ tình anh ấy quay được lúc ngồi thuyền tới đây, khi thuyền cập bến thì tên bắt cóc đã bồng Pond đi đâu rồi.

Nhi tức giận, tay nắm thành quyền. Hai tay cô nắm cổ áo Lực, nghiến răng nói.

- Đây là địa bàn của Trần Gia, Huyền Long canh giữ, sao người lạ lên đảo được. Anh và Phong có âm mưu gì, nói? Đừng trách tôi không nể tình

Lực đứng yên cho Nhi phát tiết, chịu trận cũng không nói gì thêm. Nhi thở dài, buông anh ra, điện thoại cho Minh.

- Minh! Pond bị bắt cóc.

- Vậy sao! Yên tâm, em sẽ tìm ra cháu.

Lời Minh nói không nhanh, không chậm, cũng không có gì ngạc nhiên, hốt hoảng. "Chẳng lẽ qua 4 năm, tất cả đều mệt mỏi khi cưu mang đứa tật nguyền như mình, ghét lây luôn thằng bé." Lúc này, Nhi khủng hoảng thực sự. "Có lẽ Thanh Phong đã nhìn thấy được vấn đề, nên mới nói có gì cứ gọi anh. Lòng con người, bạc bẽo thế sao? Pond của mẹ, nguồn sống của mẹ, cứ nghĩ mình mạnh mẽ lắm, thì ra mẹ vẫn luôn dựa dẫm vào ba con, dựa vào gia đình của ba, không thể sống tự lập được, làm gánh nặng của họ, mẹ hại con rồi. Con trai, chờ mẹ, mẹ sẽ tìm được con. Tên thanh niên kia, anh đã bắt cóc sai người rồi". Nhi nắm tay thành đấm, hét lên trước biển.

Dưới bóng dừa xanh mát, người đàn ông anh tuấn đang quan sát cô nãy giờ, môi anh nhếch lên nụ cười thật mê người. Anh lặng lẽ đứng lên, đeo thiết bị đổi giọng nói, tiến về phía Nhi. Anh ôm cô từ phía sau bằng cái ôm siết chặt, mong nhớ. Mùi lavender hòa cùng hương biển, mùi của yêu thương lâu rồi mới hòa làm một, Nhi bị đơ người trong thoáng chốc. Hai tay cô vịn lên vòng tay rắn chắc, cánh tay này sao quen đến thế, hơi ấm này sao an toàn thế, tất cả làm tim cô đập mạnh, đầu óc choáng váng. Những hình ảnh về anh nhập nhoạng, ánh nắng dường như làm cô chói mắt. Nhi lắc đầu, dụi mắt mấy lần, vòng tay ấy vẫn đang siết chặt lấy vòng eo thon nhỏ của cô, hắn còn tì cằm lên vai Nhi hít hà. Nhi rất rất muốn một phát quăng hắn xuống biển, nhưng trái tim cô lại lưu luyến, tham lam cảm giác ở bên hắn. Tại sao, tại sao chứ. Không lẽ, cô cũng âm thầm phản bội anh rồi. Nước mắt bất giác tuôn ra, trước mắt Nhi giờ nhạt nhòa sóng biển. Lâu lắm rồi, cô chưa khóc, khóc cho cảm xúc của mình. Nhi cố nén lại tâm hồn đang dậy sóng, dứt khoát bấu vào tay ai kia, dùng đòn Karate trượt người xuống thấp, xoay người, bẻ hai tay hắn quặc ra hai bên. Người đàn ông ôm chặt là thế, nhưng khi bị Nhi phản đòn, hắn chỉ đơ người đứng yên, không phản kháng. Mặt Nhi đanh lại, quắc mắt cố nhìn hắn, nhưng những gì cô thấy chỉ là thân ảnh nhòe nhoẹt. Còn hắn nghiêng nghiêng đầu, ngắm nhìn thưởng thức cô, rồi lại nhìn xuống bàn tay đang đeo chiếc nhẫn be bé trên ngón áp út, môi hắn cong lên độ cong nhẹ, trên gương mặt anh tuấn không lộ ra cảm xúc, nhưng trong mắt xẹt qua tia yêu thương. Hắn đằng hắng cất tiếng.

- Em hung dữ quá. Phải ôn hòa mới làm vợ đảm mẹ hiền được chứ.

- Không cần anh dạy đời. Nói, anh giấu con tôi ở đâu?

Anh cúi nhìn cô, dùng mu bàn tay sờ lên gương mặt xinh đẹp, nhếch môi trêu chọc:

- Trong tim tôi, cả em và con.

Nhi lại thoáng chấn động, nhưng rất nhanh trấn tĩnh, gạt tay hắn ra, nhìn hắn dù cô không nhìn rõ. Tuy rất giống, nhưng giọng nói không phải, khác xa giọng của anh. Hơn nữa, anh làm sao có thể ở đây được. Nhưng để lên được đảo này mà không ai hay biết, chắc chắn hắn cũng không phải dạng vừa. Nhi tính câu thêm thời gian, một tay cô bấm điện thoại gọi cho Lực, hành động của cô không thoát khỏi cặp mắt chim ưng của hắn, hắn nhanh chóng rút điện thoại của Nhi quăng ra biển. Nhi tức giận, thở hồng hộc.

- Anh muốn gì?

- Muốn em.

- Hứ! Anh đủ gan? Biết tôi là ai không?

- Diễn viên Tinh Nhi.

- Đúng! Và tôi còn là vợ của Trần Gia Khiêm, anh dám đυ.ng đến tôi và con anh ấy, anh sẽ sống không bằng chết.

- Hahaha! Cái xác vô dụng ấy thì làm gì được tôi, hahaha. Nếu em nói Gia Minh thì có lẽ hù được tôi xíu xiu. Cho dù có Trần Gia hay Huyền Long cũng không làm gì được tôi đâu. Em thấy không, con em trong tay tôi mà không ai biết, biết cũng không quan tâm.

- Bây giờ anh muốn sao?

- Đã nói rồi, tôi muốn em.

- Tôi không thấy đường.

- Tôi thấy là được. Tinh Nhi, không ai quan tâm em. Chồng em giờ là tên phế nhân, sao em không thử đón nhận tôi, tôi có đủ khả năng lo cho em và con.

- Thứ nhất: chồng tôi không phải phế nhân, anh ấy chỉ đang ngủ, giấc ngủ hơi dài thôi. Thứ hai, khả năng của anh có hay không mặc kệ, nếu có thật thì cũng nên dành cho cô gái nào sẵn lòng. Lòng tôi thì không sẵn.

Ngay cả gương mặt anh tôi cũng chưa thấy, nếu tin tưởng và chấp nhận anh, khẳng định tâm sinh lý tôi có vấn đề nặng. Nhưng thân là đàn ông sáng mắt, lại ăn hϊếp một đứa trẻ lên ba, một người mẹ cô thế bị mù, dù anh tài giỏi tới đâu, thì với tôi, anh cũng chỉ là tên khoác lác. Đừng nói tới chồng tôi, vì tầm của anh dù so với cái móng chân anh ấy cũng không xứng.

- Hahahaha! Rồi Em sẽ thấy tôi là người duy nhất xứng làm chồng em. Đây là địa chỉ, ngày giờ cũng có trên đó, nhớ có mặt đúng giờ.

Hắn lại ngắm nhìn gương mặt tức giận của Nhi, rồi xoay người thong thả đi vô nhà, ngắm nhìn thằng bé đang ngủ say chảy cả ke. Anh vuốt ve gương mặt non sữa của con, cúi xuống thơm lên gò má trắng mịn, hít hà hương con trẻ, nhẹ nhàng bồng bé đi lên thuyền về đất liền.

Còn một mình Nhi trên bãi biển với một cỗ tức giận, cô lò dò đi vô nhà gọi Lực.

- Anh chuẩn bị cho tôi một món đồ, thứ gì nhỏ gọn có tính sát thương cao nhất.

- Sát thương?

- Phải, dù phải thí cái mạng đui mù này, tôi cũng phải đem thằng bé trở về.

- Cô có muốn tôi điều động Huyền Long yểm trợ không?

- Cần chứ. Hắn phải thấy sự ngông cuồng của mình sẽ trả giá như thế nào. So sánh với Khiêm, xứng sao. Tôi sẽ nhờ bác Sơn điều động Protect, anh chuẩn bị đi.

- Cô Nhi, cô cũng nói hắn không xứng, cần chi huy động lực lượng hai nhà. Chẳng phải quá đề cao hắn sao

- Không xứng so với Khiêm, nhưng hắn đang giữ chính là sinh mạng của tôi. Tôi không thể để trái tim tôi bị gì, dù chỉ là xây sát.

Lực cũng muốn phì cười, nhưng ráng kiềm chế, gật gù.

- Được. Tôi đi đây. Cô có muốn về đất liền luôn không?

- Có.

Nhi nắm tờ giấy in chữ nổi, vò nát trong tay. Địa chỉ là homestay Wilder Nest ở Đà Lạt. Nơi chất chứa nổi đau của Nhi, nơi mà cô chưa bao giờ muốn tìm lại.