Mị Hoạn

Chương 28: Bí ẩn thân thế của Châu Châu

Editor: Hân Hân

“Vì cái gì muốn tìm đao a?” Biểu tình trên mặt Châu Châu có chút cứng đờ.

Lý Bảo Chương âm trầm nhìn nàng một cái, “Ngươi nói xem?”

Châu Châu không mất lễ phép mà cười gượng một tiếng, vội vàng tính trốn về trong chăn, coi như nàng nãy giờ chưa nói cái gì hết, máu muốn chảy thì cho nó chảy, cũng tốt hơn so với chết dưới thảm đao.

Lý Bảo Chương hừ lạnh một tiếng.

Hôm sau.

Trong cung Ngọc tuyền.

Sau khi Hoàng Hậu dùng xong đồ ăn sáng, liền nghe thấy nô tài phía dưới tới bẩm, “Hoàng Hậu nương nương, Thái Tử điện hạ tới.”

“Tấn nhi tới? Cho nó vào đi.”

Thái tử Lương Quốc – Lương Tấn Bách năm nay đã hơn ba mươi tuổi, làm Thái Tử cũng làm hơn ba mươi năm nay, phụ hoàng hắn hai mươi đã lên làm Hoàng đế, nhưng hiển nhiên hắn không có cái phần vận khí tốt này. Phụ hoàng hắn vốn dĩ thiếu chút nữa đã chết, hiện tại lại sống đến giờ, lương tấn bách lại tiếp tục ngồi xuống cái vị trí Thái tử này.

Lương tấn bách lớn lên giống lương đế, hai người đều là to con, thời điểm tuổi trẻ thoạt nhìn sẽ thập phần thần khí, đặc biệt hắn còn mày rậm mắt to, cũng chưa ăn đến bụng phệ giống như lương đế.

“Mẫu hậu.” Lương tấn bách hừng hực đi vào rồi nói, “Người biết việc phụ hoàng muốn xây một tòa văn xương điện mới chưa?”

Hoàng Hậu nghe vậy, nhìn qua hai bên trái phải, phân phó nói: “Các ngươi lui xuống trước đi.”

Tất cả bọn nô tài lui xuống.

Lương tấn bách tiến lên trước, biểu tình thập phần nôn nóng mà hô một tiếng với Hoàng hậu, “Mẫu hậu!”

Hoàng Hậu bất đắc dĩ lắc đầu, nàng duỗi tay vỗ vỗ cánh tay lương tấn bách, “Tấn nhi, mẫu hậu nói với con bao nhiêu lần, vạn sự không thể nóng vội. Con hiện tại là Thái Tử, nên là tấm gương tốt của Lương Quốc.” Nàng đốn hạ, “Hơn nữa phụ hoàng con bệnh nặng mới khỏi, cảm thấy ở tại Văn xương điện không thoải mái về tình là có thể hiểu được.”

Lương tấn bách nhíu mày nói: “Nhưng hiện tại quốc khố trống rỗng, hơn nữa vì ôn dịch, số lương con dân Lương Quốc tử vong nhiều đếm không xuể, hiện tại trong đất không ai trồng hoa màu, mà phụ hoàng còn nghĩ đến tân kiến cung điện.”

“Đó không chỉ là phụ hoàng con, người còn là chân long thiên tử, tấn nhi, mặc kệ con có muốn bất mãn hay oán hận cái gì, con đều không thể nói ra, con là Thái Tử.” Hoàng Hậu khuyên can nói.

“Thái Tử? Có Thái Tử vô dụng như vậy sao?” Lương tấn bách cắn chặt răng, “Không nói đến việc trên triều đình, chỉ nói hậu cung này, ngọc thịnh các nàng tuổi đều dần lớn hơn, ngọc thịnh không muốn gả chồng, nhưng những muội muội bên dưới tính bây giờ? Mẫu hậu, người suy xét những việc này sao rồi?”

Lương tấn bách nói tới đây, sắc mặt Hoàng Hậu dần dần thay đổi, “Mấy muội muội đó? Mấy muội muội bất quá chỉ là hài tử do mấy nữ tiện nhân sinh ra, Tấn nhi, con chỉ có ngọc thịnh cùng Thiệu ngôn là huynh đệ tỷ muội, con phải nhớ kỹ. Hơn nữa ngọc thịnh còn chưa tìm được phò mã hợp tâm ý, những thứ hạ tiện kia liền tiếp tục lưu ở lại trong cung, tránh cho đoạt trúng người được Ngọc Thịnh nhắm.

Lương tấn bách không thể nề hà mà thở dài, phụ hoàng hắn mọi việc đều ngu ngốc, chỉ thích ca múa vui chơi, mà mẫu hậu hắn tâm tư tỉ mỉ, nhưng tầm mắt hẹp hòi, chỉ chú ý đến nữ nhân trong hậu cung.

Hoàng Hậu duỗi tay vuốt vuốt nếp gấp trên vạt áo xuôi xuống, “Tấn nhi, con đã chú ý nhiều đến việc trên triều, hậu cung này con liền không cần nhúng tay vào, nếu lại có muội muội nào tố khổ với con, mẫu hậu liền thuận tay trừng trị nàng ta.”

Lương tấn bách chỉ có thể đáp vâng, một lát sau, lương tấn bách lại nói: “Mẫu hậu, nhi thần cảm thấy phụ hoàng mấy ngày gần đây thật sự không giống bình thường, nhi thần cho rằng người bên phụ hoàng Lý Bảo Chương không phải nô tài tốt gì cho cam.”

“Lý Bảo Chương? Hắn làm sao?” Hoàng Hậu vi lăng.

“Nhi thần không biết hắn từ nơi nào kiếm được cái phương thuốc kia, nhưng thời điểm đích thật quá khéo rồi, huống hồ hắn không phải chỉ từng một lần hai lần cứu phụ hoàng, hiện tại phụ hoàng đối hắn thật quá tốt, theo như tiểu thái giám hầu hạ bên người phụ hoàng bẩm báo, hiện tại phụ hoàng đều để cho Lý Bảo Chương xem tấu chương.” Lương tấn bách nói.

“Còn có việc này?” Hoàng Hậu kinh ngạc, “Cái này……”

“Mẫu hậu, không bằng……” Lương tấn bách đưa tay vạch vạch cổ.

Hoàng Hậu trầm mặc chớp mắt một cái, “Không được, tấn nhi, phụ hoàng ngươi bệnh vừa khỏi, hiện tại lại thập phần coi trọng Lý Bảo Chương, ngươi gϊếŧ Lý Bảo Chương, khó tránh khỏi làm phụ hoàng người nổi giận. Trước tiên quan sát đã, nếu Lý Bảo Chương thật không phải thứ tốt, xử lý hắn sau cũng không muộn.” Nàng suy nghĩ hạ, “Lý Bảo Chương có phải đang nuôi một nữ Mị Nô trong cung? Lúc trước khi còn hầu hạ ở chỗ Ngọc Thịnh, quậy ra không ít chuyện, nha đầu kia mới thật sự không đơn giản, rõ ràng là người của Lý Bảo Chương, lại mê hoặc ngọc thịnh, lại dụ dỗ Thiệu Ngôn.”

Lương tấn bách không biết việc này, chỉ nghi hoặc nhìn Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu càng nghĩ càng không thoải mái, sau một hồi nàng vẫn chưa nhìn kỹ mặt Mị Nô kia, tha cho nàng ta một cái mạng. Kẻ Mị Nô kia ở bên người Lý Bảo Chương, chỉ sợ biết rất nhiều sự tình của Lý Bảo Chương.

Nghĩ đến đây, Hoàng Hậu gọi người triệu Châu Châu đến.

“Mẫu hậu triệu gặp Mị Nô làm gì?” Lương tấn bách không rõ mà hỏi.

Hoàng Hậu ôn nhu nói: “Ngươi không phải hoài nghi Lý Bảo Chương sao? Đem người ở bên cạnh hắn triệu tới hỏi một chút.”

Không bao lâu, Châu Châu liền đến.

Nàng không nghĩ ra Hoàng Hậu lại muốn gặp nàng, tiến vào cung liền cúi đầu quỳ gối trên mặt đất, “Nô tài bái kiến Hoàng Hậu nương nương.”

Nàng quỳ trên mặt đất hồi lâu, mới nghe được phía trên truyền đến một âm thanh nữ nhân thật nghiêm nghị.

“Ngươi chính là Mị Nô bên người Lý Bảo Chương?”

“Vâng là nô tài ạ.” Châu Châu thật cẩn thận mà nói.

“Ngươi nâng mặt lên cho bổn cung nhìn xem.” Hoàng Hậu hoãn thanh nói, Châu Châu liền nghe lời mà ngẩng đầu.

Nàng vừa ngẩng đầu nhấc mặt lên mới phát hiện ở đại điện bên trên ngoại trừ Hoàng hậu nàng đã từng gặp qua một lần, còn có một nam tử xa lạ nữa. Nam tử kia mặc quần áo hoa lệ, tựa hồ là một nhân vật lớn.

Hoàng Hậu không chút để ý mà liếc mắt nhìn Châu Châu một cái, nhưng chỉ liếc mắt qua một cái, nàng lại lập tức ngồi thẳng người. Mày nàng bất giác nhíu chặt lại, tay đang đặt ở tay vịn khẽ run lên, “Gương mặt này……”

Lương tấn bách nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Hậu, nghi hoặc mà hô một tiếng, “Mẫu hậu?”

Hoàng Hậu như bị bừng tỉnh đột nhiên quay đầu nhìn lương tấn bách, rõ ràng thời tiết rét lạnh, trên trán nàng lại sinh ra một tầng mồ hôi lạnh. Lương tấn bách càng kinh ngạc, hắn không khỏi cũng nhìn xuống xem kĩ kẻ đang ở dưới là Châu Châu.

Thiếu nữ này sinh ra với vẻ ngoài thật đẹp, một đôi mắt có con ngươi màu xanh lục, thật cẩn thận nhìn nhìn thì cũng có có điểm đáng yêu xinh xắn. Nhưng bất quá chỉ là một Mị Nô xinh đẹp, sao làm sắc mặt mẫu hậu hắn biến sắc như vậy được?

Hoàng Hậu hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, nàng hít sâu mấy phen, mới một lần nữa nhìn về phía Châu Châu đang quỳ bên dưới, “Ngươi…… Tên gọi là gì?”

“Nô tài tên là Châu Châu.”

“Châu Châu? Vậy họ là gì?” Hoàng Hậu truy vấn.

Châu Châu lắc lắc đầu, “Nô tài từ khi sinh ra tới nay chưa từng có họ.”

“Mẫu hậu, xem bộ dáng của nàng ta, hơn phân nửa là con lai của người Hán cùng người Hồ, loại hài tử này từ trước đến nay đều không có họ.” Lương tấn bách ở bên cạnh nói.

Hoàng Hậu mím môi, đặt ở trên tay vịn tay nắm chặt lại buông ra, “Vậy ngươi năm nay bao lớn rồi?”

Châu Châu suy nghĩ hạ, trả lời, “Nô tài sắp mười sáu ạ.”

“Sắp mười sáu tuổi, kia đó là Vạn Lịch mười lăm năm sinh ra.” Hoàng Hậu lẩm bẩm ra tiếng, lương tấn bách ở bên cạnh có chút nghe không rõ. Ánh mắt Hoàng Hậu lập loè, sắc mặt càng ngày càng trắng, không biết qua bao lâu, nàng mới thong thả ra tiếng, “Cha mẹ ngươi còn khoẻ mạnh không?”

Châu Châu nghe thấy vấn đề này, biểu tình ảm đạm hơn nhiều, “Mẫu thân nô tài đã qua đời lúc sinh hạ nô tài, nô tài cũng không có phụ thân.”

“Không có phụ thân? Ngươi không biết phụ thân ngươi là ai? Hay là phụ thân ngươi không chịu nhận ngươi?” Hoàng Hậu vội la lên.

“Là nô tài không biết phụ thân của mình là ai.” Châu Châu thành thật mà nói.

Hoàng Hậu nghe vậy, liền ngã dựa vào lưng ghế phía sau, thần sắc nàng có hơi ủ rũ, “Ngươi trở về đi, chuyện bổn cung triệu kiến ngươi, ngươi chớ nói với người khác.” Hoàng Hậu đốn hạ, câu nói tiếp theo còn tăng thêm khẩu khí, “Kể cả Lý Bảo Chương bên cạnh ngươi cũng không được kể.”

Sau khi Châu Châu rời khỏi, lương tấn bách mới gấp gấp không chờ được mà hỏi: “Mẫu hậu, khi nãy người như vậy là vì sao?”

Hoàng Hậu nhìn lương tấn bách, duỗi tay bắt lấy ống tay áo của hắn, thanh âm khẽ run, “Ngươi không phát hiện nàng rất giống một người sao? Vị kia đã qua đời lúc hai mươi năm Vạn Lịch trước.”

Đồng tử Lương tấn bách lập tức phóng lớn, thiếu chút nữa hắn đã không đứng vững, “Không thể nào, vị đó không phải……”

Sắc mặt Hoàng Hậu đã hoảng loạn đến không ổn, liền tự xưng đều quên đến không còn một chút nào, “Ta cũng không chắc, chỉ là loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng kia, chỉ mong không phải.” Nàng nói xong một câu này, đột nhiên đứng lên, “Tấn nhi, con đi điều tra nữ hài này, hỏi rõ ràng những việc liên quan đến nàng, điều tra rõ Lý Bảo Chương mua được nàng ở đâu từ người nào. Nhớ kỹ, không thể gây thương hại nàng.”

“Vâng, nhi thần tuân mệnh.”

Châu Châu không thể hiểu được tại sao Hoàng Hậu lại triệu mình, đã không thể hiểu được gì mà trở về rồi.

Sau đó vào lúc đêm khuya Lý Bảo Chương trở về, nàng liền đem sự tình mình gặp Hoàng hậu nói cho Lý Bảo Chương biết. Lý Bảo Chương nghe vậy mặt liền khẽ biến, hắn lập tức bắt lấy tay Châu Châu, đem toàn bộ trong ngoài Châu Châu kiểm tra một lần, xác định nàng không bị thương, mới thở phào một hơi.

“Vì sao Hoàng hậu lại triệu ngươi? Bà ấy gặp ngươi đã nói gì?”

Châu Châu cẩn thận suy nghĩ, “Bà ấy hỏi ta tên gọi là gì, bao tuổi rồi, à đúng rồi, còn có hỏi việc về cha mẹ của ta.”

“Cha mẹ ngươi?” Lý Bảo Chương ấn đường nhíu lại.

“Hoàng Hậu nương nương không cho ta nói cho ngươi, nhưng ta cảm thấy nên nói với ngươi.” Châu Châu nhỏ giọng mà nói, “Nhưng ngươi đừng nói cho người khác, ngươi đã biết a.”

Lý Bảo Chương giơ tay sờ soạng đầu nhỏ của Châu Châu, môi cong cong lên, “Lần này tính ra ngươi cũng thông minh.”

Châu Châu đột nhiên được Lý Bảo Chương khen, vui vẻ mà híp mắt lại đi ngủ, Lý Bảo Chương vậy nhưng ngủ không được.

Hắn không biết vì sao Hoàng Hậu muốn gặp Châu Châu, bỗng cảm thấy cả lòng bất an.

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài một mảnh yên lặng, nhưng trong lòng hắn lại sinh ra mưa gió cảm giác khẩn trương.