Mị Hoạn

Chương 24: Chờ 1

Edit: xiaoyuming

Ngọc Thịnh công chúa đoạt lời của Lương Thiệu Ngôn, thần sắc tối sầm, giọng nói hạ thấp: “Kỳ thật việc này cùng nàng ta không liên quan, do ta không muốn gả đi nên mới tìm cớ.”

Hoàng Hậu nghe xong lời này, biểu tình mới buông lỏng: “Ngọc Thịnh, ngươi lại dám loạn ngôn hù dọa phụ hoàng và mẫu hậu, thật là.” Nàng dạo bước đi đến bên cạnh Ngọc Thịnh công chúa, duỗi tay vỗ vỗ tay Ngọc Thịnh: ” Ngươi yên tâm, mẫu hậu sẽ không đẻ cho ngươi phải gả đến Man Quốc.”

Nàng nói xong quay đầu nhìn Lương đế nói tiếp: “Biện pháp luôn có, Hoàng Thượng, ngài từ trước đến nay đau lòng Ngọc Thịnh nhất thật sự bỏ được sao?”

“Trẫm không bỏ được, thì có tác dụng gì? hoàng đế Man Quốc chính là muốn Ngọc Thịnh.”

“Vậy nói Ngọc Thịnh đã chết.” Hoàng Hậu tức giận đến hồ ngôn: “Đã chết sẽ không gả cho hắn được đúng không?”

Lương đế nhíu mày: “Việc này sao có thể?”

“Vậy để nhi thần dẫn binh đi đánh bại Man Quốc kia.” Lương Thiệu Ngôn vẻ mặt nghiêm túc, “Phụ hoàng xem xét, Man Quốc kia hôm nay muốn hoàng tỷ gả thấp, vậy ngày mai, ngày kia sẽ ra sao đây? Còn những ngày sau đó? Chẳng lẽ chúng ta cứ luôn để một Man Quốc nhỏ bé uy hϊếp mãi.”

Lương Thiệu Ngôn tuy luôn cho rằng nhanh chóng gả Đại hoàng tỷ đi mới tốt. Nhưng hiện tại hắn lại không nỡ để nàng gả tới cái nơi hoang dã đến thế.

Hoàng Hậu cũng thở dài, “Thiệu Ngôn nói không sai, nếu để Ngọc Thịnh gả qua đó chỉ sợ bọn họ ngày sau càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng Thiệu Ngôn tuổi còn nhỏ, Quang Vũ hiện giờ cũng mới ngoài hai mươi, hay để Quang Vũ đến sa trường rèn luyện thêm.”

“Để Quang Vũ đi?” Lương đế cả kinh, “Hắn sao được?”

“Hắn như thế nào không được? Bảo vệ quốc gia vốn chính là bổn phận của hắn, Quang Vũ từ trước đến nay võ nghệ cao siêu, những sư phó dạy võ đều khen ngợi hắn, thậm chí đến cả Đại tướng quân cũng từng mở lời khen tặng Quang Vũ là kỳ tài luyện võ hiếm thấy, ngài không phải luôn muốn hắn có cơ hội rèn luyện thêm sao. vậy lần này cứ để hắn đi vậy.” Hoàng Hậu nói đến đây, hơi lộ ra ý cười: “Huống hồ, việc này là hắn tự mình nói với thần thϊếp, vì sợ hoàng thượng tức giận nên mới nói với thần thϊếp trước.”

Lương đế kỳ thật đã mềm lòng, bị Hoàng Hậu này một phen hống, cuối cùng là trầm mặc xuống dưới.

Việc công chúa xuất giá lần này cuối cùng lại khiến Lương Quang Vũ tự mình xuất chinh, Lương Thiệu Ngôn cực kì muốn theo nhưng bị cự tuyệt.

Trước ngày Lương Quang Vũ xuất phát, Lương Thiệu Ngôn đi tìm Lương Quang Vũ uống rượu, vẻ mặt hắn cực kỳ hâm mộ mà nói: “Cửu ca, ta thật hâm mộ ngươi.”

Lương Quang Vũ khẽ cười một tiếng, “Có cái gì đáng để hâm mộ?”

“Ngươi có thể lên sa trường gϊếŧ địch, mà ta chỉ có thể ngây ngốc trong vài bức tường cung nho nhỏ thế này.”

Lương Quang Vũ nhìn Lương Thiệu Ngôn đã uống say bí tỉ, tự giễu mà cười, hắn chưa từng muốn một mình xuất chinh, nhưng hoàng hậu đã nói là hắn muốn, vậy chính là hắn muốn.

Mà hết thảy những việc này đều không ảnh hưởng đến Châu Châu hay Lý Bảo Chương.

Lý Bảo Chương ngày ấy may mắn, mấy thái giám thi hành lệnh đều là người của hắn, không phải do thị vệ đánh nên đến khi Hoàng Thượng kêu dừng, hắn tuy giữ được hơi thở nhưng đã sớm rơi vào trạng thái nửa chết nửa sống, ý thức cũng rời khỏi.

Ngự y tới một chuyến, khai dược, để CHâu CHâu sắc thuốc cho hắn nói rằng nội trong ba ngày sẽ tỉnh lại sẽ cứu được, còn nếu không tỉnh, vậy thì đành hết cách.

Ngự y vốn để chẩn bệnh cho chủ tử, lần này đến khám cho Lý Bảo Chương phá lệ khai ân, nhưng ngự y đến cũng chỉ đơn giản là xem mạch, không được xem thương thế, nhưng chỉ vậy cũng được xem là rất may mắn, nếu như phát hiện cái kia của Lý Bảo Chương vẫn còn đó, chỉ sợ…

Châu Châu nhìn Lý Bảo Chương máu thịt lẫn lộn nằm trên giường, không ngăn được nước mắt. Nàng đã hiểu rõ, Ngọc Thịnh công chúa vờ ưa thích nàng cũng là do không muốn gả đến Man Quốc, cái gì xưng hô tỷ tỷ muội muội đó, đều là giả.

Ngọc Thịnh công chúa đại khái là cảm thấy hổ thẹn đối với Châu Châu, ngày đó ở trước mặt Lương đế cùng Hoàng Hậu đã cố sức bảo vệ tính mạng Châu Châu, hơn nữa có Lương Thiệu Ngôn ở bên cạnh khuyên bảo, Lương đế cùng Hoàng Hậu chấp thuận để lại Châu Châu một cái mệnh, nhưng Hoàng Hậu cực kì chán ghét Châu Châu, trực tiếp hạ lệnh Châu Châu sau này không được đến gần Dịch Hoa điện, chỉ có thể ở trong viện của Lý Bảo Chương, nếu Lý Bảo Chương chết, vậy đem Châu Châu đuổi ra cung.

Châu Châu ba ngày liền thức trắng chăm sóc cho Lý Bảo Chương, ngự y không được tự mình bôi thuốc, nàng đắn đo sau đó tự tay thoa cho Lý Bảo Chương. Nàng vừa thoa vừa đau lòng rơi lệ, ba ngày, nước mắt nàng dường như muốn làm cho mắt nàng mờ đi.

Nàng ban đầu cảm thấy Lý Bảo Chương vẫn rất đáng giận, hắn luôn là âm tình bất định, luôn mắng nàng, chính là hắn cư nhiên dám ở trước ngự tiền nói những lời đó. Nếu không phải do nàng, Lý Bảo Chương sẽ không bị đánh, là nàng ngu xuẩn, Lý Bảo Chương đã từng nói, nói nàng cách xa Ngọc Thịnh công chúa, đừng quá thân cận, nàng lại không nghe vào.

Một vài vị chủ tử trong hoàng cung này, thoạt nhìn ngăn nắp lượng lệ, nhưng thực tế đều là dã thú ăn thịt người không nhả xương.

Lúc Lương Thiệu Ngôn tới, hắn nhìn đôi mắt sưng đỏ của Châu Châu, cực kì đau xót:”Ngươi vì một tên hoạn quan khóc thành như vậy? Đáng sao? Ngươi cũng đừng quên, nếu không phải ta, ngươi hiện tại đã chết, hắn ta có thể làm gì, ngoài một tên nô tài nhỏ nhoi.”

Châu Châu xoa nhẹ ấn đường, quay sang nhìn thoáng qua Lương Thiệu Ngôn, cũng không nghĩ sẽ đáp lại nói chuyện. Lương Thiệu Ngôn cảm thấy Châu Châu quả không biết phân biệt tốt xấu, tức giận quay đi.