Edit: Vuming
Vào mùa hạ thường có mưa suốt đêm, cho nên không khí buổi sáng rõ ràng mát mẻ hơn rất nhiều. Lại nói, nay màu hè cũng trôi qua hơn phân nửa, thủ đô Lương quốc lại nằm ở phía Bắc, thời gian màu hè sẽ ngắn hơn. Sau đêm mưa, hoa cỏ cây cối ở toàn bộ hạp cung đều được tắm mát, những chiếc lá chịu không được sự mạnh bạo của gió liền rơi xuống đất, nằm cùng mớ bùn đất hỗn độn. Thời điển Châu Châu đi qua Dịch Hoa điện đã thấy không ít cung nữ đang quét tước đám lá cây trên sân.
Ngọc Thịnh công chúa còn chưa tỉnh, nghe Trích Tinh nói, đêm qua bởi vì tiéng mưa rơi quá lớn làm công chúa không ngủ yên, rạng sáng nay mới khó khăn nhắm mắt. Ngọc Thịnh công chúa chưa tỉnh thành ra Châu Châu cũng không có chuyện để làm, nàng ngồi dưới hành lang, dứt khoát uy nổi lên cẩm lý.
Trong Dịch Hoa trong điện có một ao nước, bên trong dưỡng vô số đuôi cẩm lý, ở giữa trồng một khóm hồng liên, cẩm lý ở trong nước một hồi, ngẫu nhiên trồi lên hô hấp.
Châu Châu mải mê ngắm chúng, đột nhiên nghe được tiếng bước chân, nàng vừa ngẩng đầu, kết quả thiếu chút nữa bị đối phương hoảng hồn đẩy ngã.
Người đến là Thập lục hoàng tử Lương Thiệu Ngôn.
Lương Thiệu Ngôn hình như trà trộn vào từ phía cửa sau, thấy Châu Châu, ánh mắt hắn sáng lên như bắt được vàng, lập tức tiến lại gần. Châu Châu vội vàng đứng lên hành lễ: “Nô tài ra mắt thập lục hoàng tử.”
“Không cần đa lễ.” Lương Thiệu Ngôn duỗi tay nâng Châu Châu lên: “Tiểu hồ ly, ngươi mỗi ngày ngốc tại nơi này, ngươi không cảm thấy buồn sao?”
Sau cái lần ban đêm xông vào sân của Lý Bảo Chương, không biết như thế nào lại bị Lương đế biết được, Lương đế tuy không nói rõ ra mặt, lại kêu Thái sư bố trí một đống công khóa cho Lương Thiệu Ngôn làm hắn vội đến căn bản không thể ra khỏi cung điện.
Hôm nay, là do hắn trốn tránh nô tài, lén lút chuồn tới.
Hắn cảm thấy nhất định là do tên tiểu nhân Lý Bảo Chương cáo trạng Lương đế, nếu không Lương đế cũng sẽ không biết.
Châu Châu thấy Lương Thiệu Ngôn lại gần liền muốn tránh né, đề nghị của hắn nàng không hề hứng thú, chỉ muốn nhanh nhanh trốn đi. Chỉ là nơi Cẩm lý này tương đối vắng, hồi lâu cũng không có cung nữ nào xuất hiện.
“Thập lục hoàng tử, nô tài còn có việc.” Châu Châu vừa nói vừa cố rút tay ra khỏi tay hắn như Lương Thiệu Ngôn vẫn gắt gao nắm chặt. Gương mặt tuấn tú của hắn ta hiện lên một tia bất mãn, nhưng vẫn kiềm chế không phát hỏa.
Hắn mấy ngày gần đây đều để tâm đi hỏi han, bọn họ đều nói khi đối xử với nữ tử không thể quá hung hãn, nếu không sẽ khiến người ta chạy mất.
“Bên cạnh Đại hoàng tỷ có nhiều cung nữ thái giám hầu hạ đến vậy, nào cần dùng đến ngươi đâu. Huống hồ……”
Lương Thiệu Ngôn hạ giọng, biểu tình có chút cổ quái: “Liền tính là hoàng tỷ của ta thích ngươi đi, nhưng nàng cũng là phải gả đi cho người Man tộc, ngươi lại cản trở ở trong đó, sợ là phụ hoàng sẽ không dung thứ ngươi.”
“Ân?” Châu Châu nghi hoặc nhìn Lương Thiệu Ngôn: “Cái gì, Man tộc?”
Nàng cảm thấy nàng luôn không thể hiểu nổi những câu từ Lương Thiệu Ngôn nói ra.
Lương Thiệu Ngôn hạ tay, giọng nói có phần thiếu kiên nhẫn: “Ngươi hỏi nhiều vậy làm gì, dù sao ngươi chỉ cần biết một điều, nên cách xa đại hoàng tỷ của ta một chút là được.”
Nếu có thể thì nên đến cung hắn hầu hạ càng tốt, hắn bây giờ chính thiếu một cung nữ hầu hạ bên cạnh, bất quá Châu Châu thoạt nhìn yếu đuối mong manh, có thể làm cái gì đây?
Ân…… Giúp hắn mặc quần áo.
Lương Thiệu Ngôn sắc mặt đỏ hồng.
Châu Châu không phát hiện hắn khác thường, chỉ cảm thấy hiện tại có hai người muốn nàng tránh xa Ngọc Thịnh công chúa.
Lý Bảo Chương nói như vậy, Lương Thiệu Ngôn cũng nói như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?
Châu Châu phát hiện ánh mắt Lương Thiệu Ngôn đột nhiên phiêu lãng, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, nàng gấp rút dùng sức kéo tay mình trở về. Vừa kéo trở về, Châu Châu liền nói: “Thập lục hoàng tử tới, công chúa nhất định thực vui vẻ, nô tài đi báo cho công chúa.”
Nàng nói xong liền chạy, Lương Thiệu Ngôn không phản ứng, chờ đến lúc hắn phản ứng lại được Châu Châu muốn làm cái gì, liền tức giận đến nghiến răng, chỉ có thể lại dựa theo đường cũ trốn đi. Hắn cũng không thể rơi vào tay Đại hoàng tỷ được, sẽ chết.
“Chạy nhanh như vậy làm cái gì? Châu Châu.” Châu Châu chạy được một đoạn thì gặp phải Trích Tinh, Trích Tinh không rõ nguyên do, hướng về phía sau Châu Châu quan sát: “Có người đang truy đuổi ngươi sao?”
“Ta vừa mới thấy Thập lục hoàng tử.”
Châu Châu thở hổn hển thở dốc nói.
“Thập lục hoàng tử tới?” Trích tinh nhíu mày: “Từ cửa sau tiến vào? Xem ra cung nhân ở Dịch Hoa điện này phải hảo hảo dạy lại một phen.”
Trích tinh lại nói tiếp: “Châu Châu, công chúa đã tỉnh, ngươi đi trước hầu hạ người.”
Châu Châu gật đầu, vội vàng đi đến tẩm điện phía trước. Châu Châu vừa đến trước mặt Ngọc Thịnh công chúa, Ngọc Thịnh công chúa lướt nhìn wua người Châu Châu một lượt, nhẹ giọng nói: “Trên người của ngươi nhưng rất tốt?”
Châu Châu yên lặng rũ mắt, lắc lắc đầu.
“Lâu như vậy còn chưa được sao?” Ngọc Thịnh công chúa ninh hạ mi: “Đưa tay.”
Châu Châu chậm rì đem tay duỗi ra ngoài, Ngọc Thịnh công chúa đem ống tay áo vén lên, thấy rõ dấu vết đích thực chưa tiêu hết, tựa hồ còn có chút gia tăng. Nàng thở dài, chỉ có thể buông tay Châu Châu ra, mà ánh mắt nhìn Châu Châu cũng thay đổi: “Vậy…bỏ đi.”
Châu Châu âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, kỳ thật dấu vết trên tay nàng là do Lý Bảo Chương vẽ ra tới.
Cũng không biết Lý Bảo Chương như thế nào biết đến nước phượng tiên hoa, hơn nữa còn dùng một loại dược liệu điều phối chung, lại dùng bút lông dính chi, có thể vẽ lên da, muốn loại bỏ phải dùng bọt nước rửa nửa canh giờ.
Lý Bảo Chương đêm qua mặt đỏ ửng, chỉ vẽ chúng ở trên tay cùng vai Châu Châu.
Đột nhiên, cửa nổi lên âm thanh ầm ĩ, Ngọc Thịnh công chúa vừa thâyd người đó, cười lên tiếng.
“Thiệu Ngôn, ngươi làm sao vậy?”
Trích Tinh tựa hồ bắt được lương Thiệu ngôn, một đường thỉnh đem hắn tới trước trước Ngọc Thịnh công chúa, Lương Thiệu Ngôn tức giận muốn chết, một đường hùng hùng hổ hổ, Trích Tinh mắt điếc tai ngơ, giọng Ngọc Thịnh công chúa vừa cất, Lương Thiệu Ngôn liềm giống như một đứa trẻ đáng thương ủy khuất đến trước Đại hoàng tỷ: “Đại hoàng tỷ, cung nữ thủ hạ của ngươi cũng quá thô lỗ rồi.”
Hắn đến gần, lại đột nhiên nhìn thấy Châu Châu vẫn chưa buông tay áo xuống, đôi mắt trừng lớn, trực tiếp túm lấy tay Châu Châu lại đây: “Ngươi làm sao vậy? Phát bệnh sởi? Có muốn mời Thái y không?”
Ngọc Thịnh công chúa lập tức không nhịn được cười thành tiếng. Châu Châu không nghĩ tới Lương Thiệu Ngôn không chỉ chưa đi khỏi, lại còn bị bắt trở về.
Nàng nhìn chằm chằm tay mình, không động, Lương Thiệu Ngôn kia không chỉ bắt tay Châu Châu còn khom lưng cúi đầu cẩn thận nhìn, trong miệng nói thầm nói: “Bệnh sởi không phải sẽ sưng lên sao? Này có điểm không giống a……”
“Bang!” Ngọc thịnh công chúa một chưởng đánh tới trên tay Lương Thiệu Ngôn: “Ngươi còn không buông, bắt lấy bổn cung cung nữ là chuyện như thế nào?”
Lương Thiệu Ngôn có chút xấu hổ buông ra tay, Châu Châu vội vàng đem tay áo thả xuống, vội vàng trốn đến sau lưng Ngọc Thịnh công chúa.
“Thiệu Ngôn, sao mới sáng sớm đã tới đây? Thi thư đã ôn tốt hay sao.” Lương Thiệu Ngôn vừa nghe, liền biết Ngọc Thịnh công chúa cũng rõ chuyện hắn bị Lương đế phạt, không vui hừ nhẹ một tiếng, tự tìm ghế dựa ngồi xuống, lại đối Châu Châu hô to gọi nhỏ: “Ngươi, đi pha cho bổn hoàng tử ly trà.”
Ngọc Thịnh công chúa thấy thế, chỉ đơn giản cười cười. Châu Châu tiến đến châm trà, Lương Thiệu Ngôn mắt sáng quắc nhìn Châu Châu xem, phảng phất như ánh mắt hắn có thể chọc mấy cái lỗ trên người nàng.
Châu Châu bị hắn nhìn chằm chằm đến tâm phiền ý loạn, hận không thể nhờ Trích Tinh đung gậy đánh hắn ra, nhưng nàng là nô tài, Lương Thiệu Ngôn lại là chủ tử, việc này chỉ có thể xuất hiện trong suy nghĩ.
“Ngươi nếu là tới nơi này muốn thưởng trà, uống cũng uống xong nên đi thôi.” Ngọc Thịnh công chúa không lạnh không nóng mà nói, nàng giơ tay sờ soạng tóc mái trên trán, lại giơ bàn tay trước mặt ngắm nghía, nói điều không liên quan: “Móng tay này nên sửa lại rồi.”
Lương Thiệu Ngôn khụ một tiếng, hắn lại không phải ngốc tử, Ngọc Thịnh công chúa nói, hắn đương nhiên nghe hiểu.
“Đại hoàng tỷ, ta mất ngày gần đây đi thỉnh an mẫu hậu, mẫu hậu đều nhắc đến Đại hoàng tỷ, thật là ming nhớ, cho nên ta mới đến tìm Đại hoàng tỷ đây.”
“Nga?” Ngọc Thịnh công chúa mi cong khẽ động, mày liễu chau lại, con ngươi lạnh buốt: “Mẫu hậu phó thác ngươi tới gặp ta? Vậy Mẫu hậu còn nói gì với ngươi?”
Lương Thiệu Ngôn không phát hiện Đại hoàng tỷ của mình biểu tình đã đổi thay, chỉ lo chính mình nói: “Người còn muốn ta đối Đại hoàng tỷ tốt một chút, thiên địa chứng giám, ta đối với Đại hoàng tỷ là không thể tốt hơn.”
Đột nhiên, chén trà trong tay Ngọc Thịnh công chúa rơi xuống đất, làm tất cả mọi người đều kinh ngạc một phen.
Ngọc Thịnh công chúa cười khẽ thành tiếng, lấy chân đá đá mảnh vụn trên mặt đất: “Cái ly này cứ ngốc tại trong cung cũng coi như sống trong nhung lụa, hiện giờ vụn nát, cũng không đáng tiếc. Thiệu Ngôn, ngươi giúp ta hồi đáp Mẫu hậu một câu, chỉ nói chiếc ly trong Dịch Hoa thà làm ngọc vỡ, cũng không vì ngói lành.”
“Ân?” Lương Thiệu Ngôn không hiểu, nhưng ngọc thịnh công chúa như là đã mất kiên nhẫn, trực tiếp để Trích Tinh tiễn khách.
Lương Thiệu Ngôn không kịp phản kháng, trực tiếp bị Trích Tinh ném ra khỏi Dịch Hoa điện, tức giận đến đơ hàm, thở phì phì bất mãn rồi cũng đành trở về cung điện chính mình.
Mà trong Dịch Hoa trong điện, ngọc thịnh công chúa hiển nhiên tâm tình không tốt, đem mọi người toàn bộ cho lui, chỉ chừa trích tinh ở bên người, Châu Châu cũng bị đuổi ra.
Nàng nhìn cửa điện từ từ đóng chặt, chỉ c thể tránh ra.
Ngọc Thịnh công chúa tựa hồ có chuyện, Lương Thiệu Ngôn lúc trước nói cái gì Man tộc, còn nói cái gì gả, chẳng lẽ Ngọc Thịnh công chúa muốn xuất giá?
Châu Châu đối với Man tộc hiểu biết không nhiều, cũng không hiểu nếu là Ngọc Thịnh công chúa gả thấp đến Man tộc, đối với Ngọc Thịnh công chúa sẽ có ý nghĩa gì, nàng chỉ có thể cảm giác được Ngọc Thịnh công chúa thập phần không vui.
Ban đêm, Châu Châu hướng Lý Bảo Chương hỏi việc này, Lý Bảo Chương luôn ở trước điện hầu hạ, hẳn là có thể biết được chút tin tức.
“Ca ca.” Châu Châu khẽ meo meo mà hướng Lý Bảo Chương nhích lại.
Lý Bảo Chương vốn dĩ nhắm mắt nằm nghỉ, nghe thấy thanh âm Châu Châu, mí mắt khẽ run lên, chậm rãi mở ra.
“Làm sao vậy?”
Châu Châu hơi hơi ngẩng đầu nhìn Lý Bảo Chương, chỉ cảm thấy dưới ánh trăng mông lung, gương mặt của Lý Bảo Chương càng trở nên đẹp đẽ hơn nhiều lần, ấn đường điểm chu sa hồng phảng phất ở trong đêm tối lay động đến rực rỡ, Châu Châu cảm thấy giống như đóa hồng liên nàng thấy trong ao ban sáng.
“Ca ca, ta hôm nay nghe Thập lục hoàng tử nói Ngọc Thịnh tỷ tỷ phải gả đến Man tộc.”
Lý Bảo Chương ánh mắt sậu lãnh, hắn nghiêng đầu nhìn Châu Châu: “Thập lục hoàng tử lại tới tìm ngươi?”
Châu Châu há miệng thở dốc, lại khép miệng, nàng cảm giác Lý Bảo Chương tựa hồ có chút tức giận. Lần trước Lý Bảo Chương tức giận đã hôn nàng, kia……
Lý Bảo Chương vốn đang bị khí lạnh vây quanh, đột nhiên trợn tròn mắt.