Edit + Beta: Winnie
Đại thái giám kia thở dốc một hồi, cuối cùng mới đem lời nói ra, “Thời điểm nô tài đi, đại công chúa đang ở đó dùng bữa, Đặng Trung cùng Vương Sách hai người đứng ở dưới hành lang.”
“Tiểu hồ ly đâu?” Lương Thiệu Ngôn nghe hắn nói xong liền muốn đá hắn một cái, nói chuyện lại không nói rõ trọng điểm.
Biểu tình trên mặt thái giám có chút xấu hổ, ánh mắt toát lên vẻ lo sợ bất an, phảng phất như sợ Lương Thiệu Ngôn phát hỏa: “Đại công chúa nói cảm ơn Thập Lục hoàng tử đã đưa cung nữ tới.”
“Cái gì?” Lương Thiệu Ngôn thiếu chút nữa dậm mạnh chân: “Ta không đưa nàng ta tới làm cung nữ, nàng làm sao có thể đem người của ta cướp đi như vậy chứ?”
Hắn nói lời này mặt cũng không đỏ chút nào, cũng không nghĩ Châu Châu sao có thể tính là người của hắn.
Lương Thiệu Ngôn đứng ngồi không yên, vô cùng lo lắng, vội chạy đếm cung điện của Ngọc Thịnh công chúa, ở cửa cung lại bị ngăn cản. Người cản hắn lại là đại cung nữ tùy thân của Ngọc Thịnh công chúa – Trích Tinh.
“Thập Lục hoàng tử sao lại đến đây rồi?” Trích Tinh cười nhẹ. Tướng mạo nàng ta tuy thanh tú nhưng nhạt nhẽo, thượng trang chỉ đạm quét Nga Mi, môi trang cũng không đồ. Ngọc Tịnh công chúa không muốn người chung quanh hầu hạ mình toàn mùi phấn son.
“Trích Tinh tỷ tỷ.” Lương Thiệu Ngôn ngọt ngào cười, hận không thể bài trừ sự gấp gáp trên mặt, “Ta có việc tìm Đại hoàng tỷ, lần trước hồ ly kia không phải mất sao? Ta muốn đi gặp Đại hoàng tỷ chịu đòn nhận tội.”
“Vậy…Thập Lục hoàng tử có mang cành mận gai sao?” Trích Tinh hồi chi nhất cười, thân thể không chút động.
Lương Thiệu Ngôn nói nên lời tình bất biến, trên mặt vẫn còn treo vẻ tươi cươig, “Trích Tinh tỷ tỷ, ngươi đừng như vậy mà, cho ta vào đi thôi.”
Nói thật, người khiến Lương Thiệu Ngôn sợ hãi cũng không nhiều, nhưng Trích Tinh chính là một trong số đó. Nàng ta là cung nữ tùy thân của Ngọc Thịnh công chúa, khi xuống tay với Lương Thiệu Ngôn cũng không chút nương nhẹ. Cái mông của Lương Thiệu Ngôn đều đã bị Trích Tinh dùng dây mây đánh qua, hắn cũng không biết tìm ai cáo trạng, mẫu hậu cùng phụ hoàng đều sẽ che chở cho Ngọc Thịnh công chúa.
Trích Tinh lắc đầu cười khẽ: “Công chúa đã phân phó, nếu Thập Lục hoàng tử tới, không thể để người tiến vào.”
Tròng mắt Lương Thiệu Ngôn như muốn rớt ra, hai bàn tay phía sau thủ thế, thời điểm hắn tới đã cố ý mang theo mười mấy tên thái giám, tuy rằng này mười mấy tên này có khả năng đều không phải đối thủ của Trích Tinh, nhưng ít nhất có thể ngăn Trích Tinh lại. Hắn thủ thế xong, liền hướng tới bên cạnh Trích Tinh vọt vào trong, bọn thái giám được mệnh lệnh vội vàng đi ngăn đón Trích Tinh.
Lương Thiệu Ngôn cúi đầu cong eo hướng Ngọc Thịnh công chúa trong cung điện chạy tới, còn hô to: “Các ngươi ai cản trở được Trích Tinh tỷ tỷ, trở về sẽ có thưởng lớn!”
Nhưng mà hắn mới vọt tới một nửa liền ngừng lại.
Bởi vì trước mặt hắn thấy một đôi giày.
Trên đôi giày kia có thêu Thanh Loan, hạp cung chỉ có trên giày Ngọc Thịnh công chúa mới có thể thêu lên.
Bước chân hắn chậm rãi lui về sau, không lui tới hai bước, đã nghe giọng nói của Ngọc Thịnh công chúa vang lên, “Lương Thiệu Ngôn, ngươi ở làm cái gì?”
Lương Thiệu Ngôn ngẩng đầu cười xấu hổ, vốn định nói chuyện, nhưng hắn lại thấy được đứng ở sau lưng Đại hoàng tỷ chính là Châu Châu.
Châu Châu nhìn chằm chằm hắn, thấy hắn nhìn qua, cư nhiên còn nấp sau lưng Ngọc Thịnh công chúa mà né tránh.
Lương Thiệu Ngôn tâm tình có chút khó hiểu, hắn chỉ Châu Châu, “Ngươi…… Ngươi trốn cái gì chứ?”
Hắn là vì nha đầu thúi này mới lại đây, nàng cư nhiên còn trốn tránh hắn?
Ngọc Thịnh công chúa một thân hoa phục đỏ thắm, trên đầu chim bói cá vũ bộ diêu lay động rực rỡ, nơi ấn đường họa một đóa phù dung khiến cả khuôn mặt đều toát lên vẻ kiều diễm ướŧ áŧ. Ngọc Thịnh công chúa tuy rằng tính tình có chút khó chịu, nhưng thật ra cũng là một mỹ nhân, bất quá bẻ đẹp của nàng mang theo vài phần anh khí, chẳng cần vẽ hoa điền, đeo bộ diêu, ánh mắt nàng lại càng giống một người nam nhân, không phải nói mặt mày giống nam nhân, mà là đem lại cho người ta cảm giác giống.
Nàng nhẹ nhàng nhìn Lương Thiệu Ngôn, nâng lên tay vịn bộ diêu trên đầu: “Ngươi không thỉnh an, còn ở trước mặt bổn cung ngươi… ngươi cái gì, Lương Thiệu Ngôn ngươi có phải muốn chết hay không?”
Châu Châu nghe được lời này, nhịn không được nén cười.
Lương Thiệu Ngôn nhìn thấy nàng tươi cười, nhưng hắn hiện tại chỉ có thể khổ hề hề thỉnh an Ngọc Thịnh công chúa: “Thiệu Ngôn bái kiến Đại hoàng tỷ.”
Lời vừa dứt hắn liền lập tức nói tiếp: “Đại hoàng tỷ, đó là người của ta, ngươi không thể đoạt.”
Ngọc Thịnh khẽ cười một tiếng, ẩn chứa vài phần châm chọc: “Cái gì, từ lúc nào đã là người của ngươi rồi? Bổn cung hình như chưa từng nghe phụ hoàng nói ban cho ngươi Mị Nô. Nàng ta chắc chắn do ngươi từ nơi khác đoạt lấy, nếu ngươi đã đem nàng đưa đến nơi này của bổn cung, thì đó đã là nhười của bổn cung, vừa đúnh lúc bên người bổn cung thiếu một người xướng tiểu khúc dị nha.”