Thần tiên trên trời? Rõ ràng là một con rắn... Còn mười tám con dê, nuôi nhiều vậy cắt cỏ nổi ư? Nơi này là phía nam, vốn không chuyên nuôi dê...
Không đúng, mình nghĩ chuyện này làm gì? Vàng to bằng nắm tay đó! Tám con dê đâu có cần nhiều đến vậy, con rắn kia dùng vàng đổi dê, sao không dứt khoát cho y vàng luôn đi?
Kiều Văn bỗng u buồn, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Vàng tuy tốt, nhưng không phải của mình, dù giấu trong lòng cũng không thấy yên tâm.
Lúc Kiều Văn phấn chấn tinh thần vì tin tức này, Ngao Tuấn lại đang buồn bực nhìn người ta ăn thịt dê húp canh dê từ trong khe cửa, chóp đuôi không cam lòng chọt mặt đất, làm nát cả nền đất lát gạch xanh.
Rõ ràng thịt dê là của hắn hết! Lại bị mấy kẻ này ăn! Đáng ghét!
Nếu Kiều Văn chỉ nấu cho một mình hắn ăn thì tốt rồi...
Hít một hơi hương thịt dê thật sâu, Ngao Tuấn cầm lòng không đậu mà nuốt nước miếng, nuốt xong hắn lại nghĩ tới những gì Kiều Văn từng nói, hắn không chỉ biết nấu thịt dê, còn làm được nhiều món khác. Hơn nữa có vài món dân dã còn ngon hơn.
Không phải là săn thú thôi ư? Đơn giản!
Tới gần tết, rất nhiều người đến thị trấn họp chợ, đi ngang qua tiệm sẽ mua chén canh ăn. Người có tiền còn có thể cắt mấy cân thịt về nhà, một con dê đến trưa đã bán xong, lúc này, bấy giờ y mới phát hiện mình sắp không chịu nổi.
Đi qua cửa hàng bên cạnh mua ít gia vị về nhà, không kịp chuẩn bị hàng ngày mai, cũng không lo đi tìm con rắn tinh kia, Kiều Văn thả lỏng thần kinh căng ngã đầu xuống giường ngủ say.
Ngao Tuấn mang theo năm con thỏ hoang, ba con gà rừng, một xâu cá lớn về nhà, phát hiện đầu bếp của mình đã ngủ thϊếp đi.
Người phàm thật vô dụng, mới làm có xíu đ mệt muốn chết rồi... Ngửi mùi thịt dê trên người Kiều Văn, Ngao Tuấn đang định liếc y thêm cái nữa, chợt phát hiện có gì đó không đúng.
Kiều Văn nào phải đang ngủ, nhìn giống hôn mê hơn, nhiệt độ cao quá.
Dùng đuôi lắc lắc Kiều Văn, Ngao Tuấn nhíu mày: "Ngươi tỉnh lại đi, mau tỉnh lại."
Kiều Văn mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy mặt rắn còn nhích lại cọ cọ: "Nước..."
Da dẻ Kiều Văn rất trắng, sau khi phát sốt mặt trở nên đỏ bừng, lẫn vào hương thịt dê khiến Ngao Tuấn muốn liếʍ một cái, quả thật hắn cũng làm vậy.
Sau khi liếʍ hai cái, Ngao Tuấn dùng đuôi cuốn bát nước bên cạnh lên, liền đưa tới lên Kiều Văn bên mép, sau đó cẩn thận đút xuống.
Kiều Văn uống nước xong thì ngủ tiếp.
Ngao Tuấn cuống lên, người phàm ngã bệnh phải tìm đại phu, nhưng hắn hiện tại không thể biến thành hình người, nếu tìm đại phu e là sẽ bị người ta bắt lại. Chẳng lẽ hắn phải tự chữa bệnh cho Kiều Văn? Nhưng những thứ trong túi càn khôn người phàm không ăn được... Không đúng, có một thứ dùng được.
Máu rồng là vật đại bổ, vô số người khóc lóc cầu xin chỉ vì muốn bọn họ bố thí một giọt máu để luyện đan. Nếu người phàm ăn vào cũng sẽ bách độc bất xâm, đương nhiên, nguy hiểm hơn có thể nổ tung mà chết.
Chỉ là, Kiều Văn không phải người bình thường, y là người ký khế ước của hắn, uống máu của hắn đương nhiên chẳng vấn đề gì.
Ép độc trong người ra, cắt da nhỏ một giọt máu, Ngao Tuấn lưu luyến không rời đút vào miệng Kiều Văn: "Lợi cho ngươi quá đi mất!"
Máu rồng đại bổ khiến Kiều Văn càng nóng... Nhưng tốt xấu gì cũng ổn rồi mà ha? Ngao Tuấn rất tin tưởng vào dòng máu của mình, bò lên giường quấn lấy Kiều Văn, thoải mái ngủ.
A, người này mềm nhũn nóng hầm hập, ôm thật là thoải mái, tuy mình không sợ lạnh, có điều trước đây mỗi khi mùa đông vừa đến là cảm thấy không thoải mái, giờ có người để cuốn lấy lại chẳng khó chịu nữa.
Kiều Văn mơ thấy mình bị nướng trên lửa, chờ nướng chín, con rắn tinh trong nhà liền quấn lấy muốn nuốt y... Không đúng, hình như rắn tinh không ăn thịt người, còn cho y uống nước... Kiều Văn bỗng nhiên tỉnh lại, phát hiện bản thân bị quấn lấy thật, cái đầu rắn khổng lồ còn gác trên cằm.
Mặc dù không hiểu sao mình lại dồi dào sức lực thế này, nhưng chuyện trước đó Kiều Văn cũng không quên. Y nhớ rõ rằng mình bệnh, mà rắn tinh đút y uống nước, còn dùng thân thể lạnh lẽo hạ nhiệt độ cho y.
Từ khi mẫu thân qua đời, đây là lần đầu tiên có người chăm sóc lúc y sinh bệnh... Kiều Văn chợt có kích động muốn vuốt ve con rắn kia.
"Ngươi tỉnh rồi, đúng lúc lắm, ta đói." Ngao Tuấn - mấy chục năm chưa chắc đã ăn một lần – thẳng thắn bày tỏ, hắn mất một giọt máu rồng, cần được bồi bổ.
Cảm động dường như đều là ảo giác, Kiều Văn ho khan một tiếng, nhìn về phía con rắn này: "Ta có chuyện muốn nói."
"Nói gì?"
"Rốt cuộc một ngày mi phải ăn bao nhiêu? Ta chỉ là một người phàm, không có sức làm mấy con dê cho ngươi, hơn nữa nấu nhiều thì hương vị không sánh được so với khi nấu ít." Ngày nào cũng nấu nhiều thế, dù y không mệt cũng không có thời gian.
Từ giờ ngươi không phải là người phàm nữa, là người phàm ăn máu rồng! Ngao Tuấn đang muốn phản bác, chợt nhớ lại miếng thịt nhỏ Kiều Văn cắt riêng hôm qua, thịt đó quả thực ngon hơn nguyên con dê nướng.
"Ngươi xem, ta có một quyển thực đơn, nếu ngươi không cần ăn nhiềuthì chúng ta có thể nghiên cứu nó, làm thêm nhiều món mỹ vị." Kiều Văn lại mê hoặc nó.
Ngao Tuấn dùng đuôi cuốn thực đơn lên, chóp đuôi thuần thục lật từng trang, tuy rằng không thấy hình ảnh nhưng cũng có ấn tượng với phần miêu tả món ăn, khóe miệng bỗng dưng hơi ẩm ướt.
Hình như, mấy món này ngon hơn con dê còn chưa chín kỹ mình nuốt hôm qua thì phải?
"Vậy sau này ngươi làm ít đi, nhưng ta nhất định phải được ăn!" Hắn hơi ngẩng đầu, mắt to màu hổ phách kiêu ngạo nhìn Kiều Văn: "Bây giờ, có phải ngươi nên làm điểm tâm cho ta rồi hay không?"
Lúc này Kiều Văn mới phát hiện, mình chỉ ngủ một buổi trưa, bệnh đã khỏi hẳn rồi.