Ngày đông lạnh lẽo, những năm trước dù có tuyết rơi cũng chỉ là một tầng mỏng manh, nhưng bây giờ, tuyết lớn che kín cả đường đi.
Kiều Văn mang ủng da dê, gánh hai cái sọt lớn đi trên đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, hận không thể bọc kín cả người trong áo khoác da, ngăn trở gió lạnh bên ngoài.
Có điều, y không ghét những cơn tuyết lớn, trái lại rất chờ mong. Khí trời phía nam ít khi lạnh thế này, phỏng chừng rất nhiều người sẽ bị cóng không chịu nổi, lúc đó nói không chừng sẽ đến tiệm y mua thịt dê về ăn làm ấm người.
Nghĩ đến việc làm ăn có thể chuyển biến tốt, Kiều Văn cảm thấy trọng lượng trên bả vai mình nhẹ đi nhiều, người cũng có sức hơn, thậm chí tính toán xem kiếm được tiền lời thì nên khao bản thân thứ gì... E rằng, y có thể làm vài món ăn trên thực đơn tổ truyền nhỉ?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Kiều Văn liền không nhịn được nuốt nước miếng, nhưng rất nhanh lại lắc đầu vứt nó ra khỏi óc.
So với việc dùng tiền mua đồ ăn, còn không bằng tiết kiệm. Y đã trả hết số nợ cha mình để lại, tích góp thêm hai năm nhất định sẽ lấy được vợ, cho có người trò chuyện, làm ấm giường. Nếu có con, trong nhà sẽ náo nhiệt hơn nhiều...
Kiều Văn đang đắm chìm trong tương lai tốt đẹp mình tưởng tượng ra, đột nhiên bị thứ gì đó ngáng chân, lảo đảo ngã xuống, hai con dê lột da mới mua từ tay nông dân cũng rơi ra khỏi sọt.
"Đang yên đang lành sao tự dưng trên đường lại nhô ra tảng đá thế này?" Bỏ dê vào sọt, Kiều Văn đưa chân đá cái thứ ngáng mình, chợt cảm thấy có gì đó không đúng.
Đây nào phải đá? Đây rõ ràng là một con rắn! Còn là một con rắn bự thô to như cánh tay người trưởng thành!
Con rắn này cũng ngốc thiệt, ngày đông lạnh còn bò ra, không phải đông cứng rồi chứ? Kiều Văn dùng đòn gánh quét tuyết lấp trên thân rắn ra, rốt cục thấy được dáng vẻ vốn có của nó.
Con rắn màu vàng to như bắp đùi y, dài hơn mười thước, tuy rất nhiều chỗ vảy bị rơi mất, nhưng dưới ánh mặt trời vẫn sáng lên lấp lánh thu hút sự chú ý. Nó nằm cuộn tròn trên đường không nhúc nhích, vừa nhìn là biết bị đông cứng lại rồi... Kiều Văn nhìn một hồi, không nhịn được nuốt nước miếng.
Trong quyển thực đơn cha y để lại, tựa hồ có vài món dùng thịt rắn làm nguyên liệu chính thì phải. Tuy rằng cha không đáng tin lắm, nhưng thực đơn thì ngược lại, y dựa cả vào thực đơn tổ truyền mới có thể khiến cửa hàng thịt dê của mình trở nên độc nhất trên trấn đó.
Vừa nãy muốn làm vài món khao bản thân mà không có tiền, bây giờ lại nhặt được nguyên liệu nấu ăn sẵn có, vận may của mình thật không tệ! Kiều Văn lấy con dê ở phía sau bỏ chung vào sọt phía trước, sau đó không chút do dự xếp con rắn kia vào, lấy cỏ lau che lại, bấy giờ mới tiếp tục đi lên trấn.
Con rắn lớn thế này, một người ăn chắc chắn không hết, y có thể chia ra một nửa nấu canh bán trong cửa hàng nhỉ? Về phần mật rắn, đưa đến hiệu thuốc đi...
Kiều Văn tự cảm thấy mình phát tài rồi, vui mừng khôn kể, nhưng không ngờ vừa đi vào cánh rừng trúc lại bị người ta đẩy ngã xuống đất.
Đây là lần ngã thứ hai trong hôm nay, hồi nãy ngã làm y may mắn nhặt được một con rắn, lần này ngã lại rõ ràng không phải chuyện tốt... Kiều Văn còn chưa bò dậy đã bị đá một phát vào đùi.
Quay đầu lại, Kiều Văn mới phát hiện kẻ cản đường mình chính là ba tên lưu manh nổi danh trên thị trấn, ba người này ăn chơi cờ bạc không gì không làm, còn luôn đến tiệm y ăn uống chùa, là thứ y né còn không kịp, bây giờ ngăn y chắc chắn chả phải chuyện tốt lành gì!
Bò dậy từ dưới đất, mặt Kiều Văn trắng bệch, nắm chặt đòn gánh trong tay: "Các ngươi muốn làm gì?"
"Không phải là sắp ăn tết à, muốn lấy của ngươi ít thịt ăn tết thôi mà?" Tên lưu manh đầu lĩnh đá đá một trong hai cái sọt, hai con dê nhất thời lăn ra.
Dê này dùng toàn bộ gia sản y vất vả tích góp được để mua, nếu bị lấy mất, năm nay e rằng sẽ lại thê lương như mấy năm trước! Kiều Văn tức giận nắm chặt nắm đấm, nhưng đối phương có tận ba người... Cắn răng, y chỉ có thể thương lượng: "Ta làm chút buôn bán nhỏ lẻ cũng không dễ dàng, ba vị lấy nửa con dê đi ăn tết..."
"Ngươi lừa bọn ta chắc? Một sọt hai con dê, hai sọt thì có bốn con lận? Cho bọn ta nửa con?"
"Đại ca, y xem thường chúng ta kìa!" Một tên lưu manh khác nói, nhếch miệng nhìn về phía Kiều Văn.
"Bốn con dê, chúng ta nướng một con còn lại mỗi người cầm một con về nhà không phải vừa đủ à?" Kẻ cuối cùng cười cười.
Đây rõ ràng là bức mình đến đường cùng! Hai mắt Kiều Văn đỏ lên, cầm đòn gánh chắn trước hai cái sọt: "Tượng đất còn có ba phần lửa giận, các ngươi để cho ta con đường sống..."
"Đại ca, nếu tiểu tử này trở về cáo quan, chúng ta nhất định không chiếm được lợi ích."
"Không cho y về là được, tên họ Kiều này trong huyện vô thân vô cố, chết rồi cũng không ai nhặt xác cho đâu, chớ nói chi là giúp hắn cáo quan." Gã cầm đầu cười nhạo, đột nhiên cầm lưỡi liềm chém Kiều Văn.
Kiều Văn dùng đòn gánh chặn lại, trên đùi bị tên còn lại chém một dao, máu tươi chảy ra ngoài, lực trùng kích còn khiến y ngã ngồi lên cái sọt phía sau.
"Gϊếŧ y rồi chôn, chúng ta lấy thịt dê nướng ăn!" Gã lưu manh đầu lĩnh phất phất tay, hai kẻ bên cạnh ngay lập tức nhào về phía Kiều Văn.
E rằng mình sắp mất mạng! Kiều Văn bò lên nắm chặt đòn gánh, liều mạng đập tới mấy kẻ đối diện —— cho dù chết, y cũng phải kéo theo đệm lưng!
Thế nhưng, trên tay Kiều Văn chỉ có một đòn gánh, mấy kẻ kia cầm liềm với rìu, sao y thắng được chứ? Không bao lâu sau, bả vai lại bị chém thêm một đao.
Đòn gánh trong tay rốt cuộc không nắm được nữa, Kiều Văn ngã ngồi xuống đất, y sắp xuống dưới gặp cha mẹ rồi nhỉ?
"Rắn! Con rắn lớn quá!"
"Chạy mau!"
"Cứu mạng!"
Ngay lúc Kiều Văn muốn nằm chờ chết, mấy tên lưu manh đột nhiên hét ầm lên, sau đó bỏ chạy như một làn khói.
Rắn? Chẳng lẽ là nó doạ chạy ba kẻ kia? Kiều Văn buồn bực quay đầu, không ngờ lại đối diện với một đầu rắn, đôi mắt hổ phách của rắn lớn màu vàng đang lạnh lùng nhìn y, nhếch miệng lộ ra mấy cái răng nanh.
Tác người có lời muốn nói:
Kiều Văn: Con rắn này chắc là ăn ngon lắm đây.