Đại Thúc, Cẩn Thận Đó

Chương 3

Chương 3

Nữ sinh có mái tóc dài hơi xoăn, quần áo đơn giản mộc mạc, vừa vặn tự nhiên. Nhưng cô lại toát lên một loại khí chất cao quý.

"Anh, là anh à? Anh làm sao vậy?" Nữ sinh này chính là Tề Tiểu Tuyết, nhìn thấy anh trai mình ngồi dưới đất chật vật không chịu nổi, vội vàng chạy đến ngồi xổm trước mặt nam nhân, cầm lấy cánh tay đang phát run của y xem trái xem phải.

"Quần áo anh bị sao vậy? Như thế nào lại tả tơi thế này? Anh có sao không? Có phải anh bị người khác ức hϊếp đúng không?"

Nam nhân nói không ra lời, chỉ có thể nắm tay cô há miệng thở dốc. Thấy phía sau là vị hư hỏng nổi tiếng trong trường, nhớ đến đủ loại 'tiền án' của hắn, vì vậy cô liền kết luận, "Có phải là do cậu không, Liễu Vĩnh Nhạc? Đừng tưởng rằng có cha là tài trợ của trường học thì tôi sẽ sợ cậu! Làm gì anh tôi, tôi không để yên đâu."

Không quan tâm bất luận điều gì, xông lên hung hăng đánh một quyền trên mặt hắn.

Không nghĩ tới nữ sinh này cường hãn như vậy, Liễu Vĩnh Nhạc không kịp phản ứng liền cứ thế mà trúng một quyền. Một quyền này uy lực không hề nương tay. Chiếc mũi thanh mảnh trên mặt lập tức chảy ra máu.

Nhưng chỉ như thế làm sao có thể phục thù giúp anh trai bị ức hϊếp được. Đại thúc tuy nói là anh Tiểu Tuyết, so với cô cũng lớn hơn mười mấy tuổi, nhưng nam nhân tính cách ôn nhu hiền lành, chưa bao giờ biết bảo vệ chính mình.

Tiểu Tuyết thoạt nhìn ôn nhu điềm tĩnh nhưng nội tâm lại mạnh mẽ phóng khoáng. Những năm qua đều là cô bảo hộ y, trong thôn không hề có một ai dám trước mặt nam nhân giở trò lưu manh. Nam nhân vừa vào thành phố ngày đầu tiên đã bị người ức hϊếp, cơn tức này cô sao có thể nuốt trôi dễ như vậy. Sau đó liền nắm tay muốn cho bên kia mặt của Liễu Vĩnh Nhạc một quyền nữa.

'Đẹp trai' lúc này đã kịp phản ứng, không quan tâm đến đau rát trên mặt, một phát bắt được tay cô, "Đừng tưởng rằng tôi không đánh phụ nữ, chớ có được một tấc lại muốn tiến lên một thước. Cái nam nhân kia tôi ngay cả chạm cũng chưa chạm, quỷ mới biết tại sao anh ta lại thành bộ dáng như vậy."

'Đẹp trai' cố nén lửa giận trong lòng, nếu là trước kia hắn đã sớm bạo phát, chẳng biết hôm nay bị làm sao. "Ngoài cậu còn có thể là ai, tôi cảnh cáo cậu đừng nghĩ anh tôi thành thật mà ức hϊếp, có tôi ở đây ai cũng đừng hòng chạm vào một sợi tóc của anh ấy. Nếu không tôi liền liều mạng với cậu."

Tiểu Tuyết gạt tay hắn ra, như gà mẹ bảo hộ con mà chắn phía trước nam nhân hằm hằm nhìn 'đẹp trai'.

Liễu Vĩnh Nhạc lơ đễnh cười nhạt một cái.

"Cậu cười cái gì?" Thấy hắn trắng trợn coi khinh mình, Tiểu Tuyết tức giận. Vừa muốn nổi bão thì người phía sau túm lấy ống quần cô.

"Tiểu Tuyết, không nên động thủ, anh không bị ai làm gì hết." Đại thúc thấy mọi việc không ổn, cố nén khó chịu nghẹn ra một câu. Nói xong tiếp tục thở. Tiểu Tuyết ngạc nhiên, "Vậy là có chuyện gì?" Nhìn đại thúc đang thở.

"Shit! Lúc tôi thấy thì anh ta đã như thế, thực xui xẻo. Đi ra ngoài quên xem hoàng lịch rồi!" Nói xong liền xoay người rời đi, không muốn cùng những kẻ nhà quê này có quá nhiều vướng mắc. Tiểu Tuyết biết được bản thân hiểu lầm nên cũng không có để tâm đến hắn. (tiếng anh trong truyện đều là theo nguyên tác nha :v)

Đại thúc vốn định xem thử vết thương cho hắn nhưng mà không lên tiếng được. Mắt thấy 'đẹp trai' rời đi, muốn Tiểu Tuyết nói lời cảm ơn xin lỗi. Nhưng quên đi, cô nhóc này vừa gặp phải chuyện của y liền không bình tĩnh được, có khi lại càng làm hỏng bét, về sau có cơ hội gặp lại rồi nói sau.

Tiểu Tuyết nâng đại thúc đến ghế đá ven đường nghỉ ngơi. Đợi một hồi, đại thúc trở lại bình thường liền mở miệng nói chuyện: "Tiểu Tuyết, chỗ em học lớn quá, anh không tìm được. Vừa rồi ở cổng trường gặp được người nọ, là cậu ta giúp anh đi tìm em."

"Vậy anh làm sao mà lại chật vật như vậy?" Nhìn đại thúc so với người vừa từ chiến trường trở về thật sự không khác lắm.

"Mang theo quá nhiều đồ, rồi thì đổi xe, đường đi lại xóc nảy, cứ như vậy vài ngày. Vừa nãy từ cổng trường chạy tới đến đây cho nên mới mệt đến thở dốc như vậy."

Nữ sinh nghe xong hối hận không kịp. Lúc ấy nhìn thấy anh trai chịu khổ liền đau lòng, không suy nghĩ kĩ càng, hơn nữa Liễu Vĩnh Nhạc rõ ràng là tên xấu xa, vì thế... Cô cũng không phải người tùy tiện nhưng hễ là sự tình liên quan đến y liền không biết làm sao.

"Liễu Vĩnh Nhạc? Em biết cậu ta à?"

"Toàn bộ cái trường này không có ai là không biết hắn hết! Ỷ vào cha là giám đốc tập đoàn Liễu thị cũng như tài trợ ở trường học này làm mưa làm gió, hoành hành ngang ngược. Còn mang một bộ thân xác thối tha đi lừa gạt thiếu nữ không biết gì, rành rành một hoa tâm (trăng hoa, lăng nhăng) đại thiếu gia. Chẳng muốn nói đến hắn." Nữ sinh vẻ mặt chán ghét.

"A! Đến như vậy sao! Nhưng may mắn lần này cậu ấy giúp anh. Chẳng những chưa cảm ơn còn đánh cậu ấy, sau tìm cơ hội xin lỗi cậu ấy vậy."

"Quên đi, người nọ cũng thiếu đánh, dù sao đã sớm nhìn hắn không thuận mắt rồi." Nữ sinh một vẻ không hề gì giở giọng xem thường.

"Đi, anh đói không, em mang anh đi tắm rửa, đổi quần áo rồi chúng ta ăn cơm. Em đặt trước một chỗ ở khách sạn rồi, mình đi." Hăng hái lôi kéo nam nhân với đống hành lý rời đi.



[Đôi lời muốn nói: lần trước đăng bài lúc internet trục trặc làm cho chương bị lặp, kẻ hèn này sẽ không xóa bỏ, hi vọng các đại nhân lượng thứ.]