Đại Thúc, Cẩn Thận Đó

Chương 56

Liễu Vĩnh Nhạc cười trộm.Đại thúc thật dễ dụ.Đưa tay ôm lấy đại thúc .Thả xuống ngồi trên bàn ăn.Ngã một lần khôn ra thêm,trên bàn chỉ xếp mấy món điểm tâm nhỏ.Ba người vây quanh đại thúc kêu gào.

"Ta cũng đói bụng ,Thiên ta cùng ngươi ăn." Hà Kì ngồi vào bên phải đại thúc.

Chính mình nếm thử thúc ăn trước xem có hợp khẩu vị đại thúc không.

"Những thứ này đều là đồ ăn nhẹ ,dễ tiêu hóa.Sẽ không xuất hiện tình trạng giống sáng nay." LIễu Vĩnh NHạc ngồi vào bên trái đại thúc nói.

Lâm Hình Tố bị đẩy sang phía bàn đối diện ngồi.May đây là bàn gia đình không quá to,đưa tay là trạm được đại thúc phía đối diện

Đại thúc nhìn thấy đồ ăn ngon.Hai con mắt lại sáng lên,ánh mắt thỏa mãn dường như quên truyện sáng nay.Có thể dduowcj ăn một bữa no nê rồi.Trong lòng đắc ý nghĩ.Nhưng bị Lâm Hình Tố dội cho chậu nước lạnh.

"Thiên,Không được ăn quá nhiều.Buổi sáng vừa mới nôn xong.Dạ dày còn yếu."

"Nha~~" Đại thúc không cao hứng lải nhải miệng.Chỉ biết bắt nạt ta.Rất muốn ăn a!

Lâm Hình Tố nhìn đại thúc tức giận đồng thời oan ức chu chu lên cái miệng nhỏ.

"Ăn cái này đi ,ăn cá dễ tiêu hóa."

Hà Kỳ cũng không chịu thua kém,gắp một miếng củ từ tẩm đường bỏ vào bát đại thúc.

"Củ từ này mềm .Ăn cái này ."

Liễu Vĩnh Nhạc không đưa đĩa rau cho đại thúc ,Mà lại lấy tay đặt trên bụng đại thúc,giúp đại thúc xoa xoa bụng cho dễ tiêu hóa.Hắn không dám ép đại thúc ăn rau như lúc sáng.

Ba người hầu hạ thật là tốt, tỉ mỉ chu đáo.

Đại thúc cứ như thế ăn cũng không phát hiện có gì ám muội trong này.Ba người hầu hạ hắn ăn cơm nhưng cũng đồng thời chú ý đến sự biến hóa ở bụng hắn.

Chỉ chốc lát, Liễu Vĩnh Nhạc cảm thấy đại thúc ăn đã nhiều rồi có vẻ khá  no.

Lập tức ngăn lại Hà Kì và Lâm không gắp cho đại thúc ăn nữa .

Vội vàng gọi người hầu đem thức ăn dọn đi. Chỉ sợ đại thúc vẫn còn muốn ăn tiếp.

"Các người làm gì mà thu thập nhanh vậy chứ,không muốn lấy đi không muốn lấy đi." Trong lòng đại thúc đang reo hò nhưng là người hầu làm như không nghe được a.

Dùng sức nắm cái bát ngay trước mắt không muốn người hầu mang đi.

Người hầu cũng miễn cưỡng kéo cái bát trong tay đại thúc, không biết làm sao nhìn về phía thiếu gia nhà mình đang ngồi không có ý kiến gì.

Liễu Vĩnh Nhạc không đành lòng giật cái bát trong tay đại thúc ra . Vuốt vuốt bụng hắn nói nhỏ:

"Thiên ,ngày mai lại còn có đồ ăn ngon hơn a."

Lấy giấy ăn, lau khóe miệng cho đại thúc.

"Lúc này không thể ăn nhiều được. Sau này còn có nhiều cơ hội ăn nữa nha."

Đại thúc từ nhỏ đói bụng quen rồi, dù bụng đói cũng chưa từng dám nói ra. Nếu món ăn đã dọn đi. Ăn nữa có vẻ không có tiền đồ.

Không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn đói bụng nói:

"Nha~~~"

Ba người chỉ cho ràng đại thúc là thèm. Nghĩ tới sáng nay, dù hắn thèm cũng không thể cho hắn ăn.

"Đại thúc, nhanh 7h rồi. Chúng ta về nhà đi." Hà Kì mở miệng,hắn mới không muốn đại thúc ở nơi này lâu hơn.

"Sáng sớm bảy giờ?" đại thúc nhìn trời bên ngoài, trời như thế nào còn chưa sáng .

"Đã là buổi tối rồi. Tiểu hồ đồ." Lâm Hình Tố đối với đại thúc mơ hồ có cảm giác thất bại không nói lên lời.

"A! Hôm nay ta không đi làm! Chiều nay ta đã nghỉ làm. Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Có thể bị đuổi việc không." Công việc này tìm không dễ a, làm sao bây giờ!

"Yên tâm. Mèo con tham ăn. Dennis đã giúp ngươi xin nghỉ " Liễu Vĩnh Nhạc an ủi tâm trạng lo lắng của đại thúc. Kỳ thực nghỉ việc càng tốt. Ở nhà ta sẽ nuôi ngươi.

"Xin nghỉ? A~~~~ đúng, là ta, ta đã cùng viện trưởng nói rồi." Xin nghỉ cái gì a. Đến nước nào rồi mà còn nhớ tới xin nghỉ a? Lâm Hình Tố nghĩ.

"Viện trưởng a! Trời cao hoàng đế ở xa. Đã nói với chủ nghiệm bọn ta chưa?" Vẫn có chút lo lắng đại thúc nói.

"Nói rồi. Hắn bảo ngươi an tâm nghỉ ngơi."

"Nha ~~ vậy cảm ơn a."

"Không có việc gì, chúng ta đi về thôi, ta đã đem nhà sửa lại rồi. Trở lại nhìn. Rất đẹp a."

"Làm sao ngươi cũng ở nhà ta? Ngươi cũng không có nhà để về sao? Liễu Vĩnh Nhạc ngươi không phải có nhà to sao? Làm sao còn ở nhà ta ?" đại thúc đưa ra nghi vấn.

"Nhà ta rất xa bệnh viện đi làm có chút không tiện.Nhà Thiên cách bệnh viện tổng hợp,bệnh viện đa khoa gần.Thiên, không phải ngươi không cho ta ở đi? Lâm HÌnh Tố đáng thương giải thích.

"Ta cũng thế. Ngươi xem nơi này cách trường học bao xa a. Ta một ngày làm phiền bao nhiêu người đưa ta đến trường học. Quá phiền toái." Liễu Vĩnh Nhạc cũng vội vàng giải thích.

"Như vậy a! Các ngươi tùy tiện ở. Ngược lại ta sẽ không tán gẫu mới ai cả."Đại thúc không biết đây chính là tự dẫn sói vào nhà.

"Ngươi như vậy sẽ không buồn chán đi."Ba người âm thầm nói. Phía sau tỏa ra một luồng khí nguy hiểm.