Chương 51
Xoay mệt, đặt đại thúc ngồi trên tảng đá nhỏ bên dòng nước. Cởi giày y ra, để bàn chân ngập trong nước biển ôn hòa. "Thoải mái chứ! Thiên Thiên."
"Ừ." Đại thúc cao hứng đá nước. "Cậu xem cậu xem. Nước dưới đáy sáng lên kìa. Thật đẹp, là thủy tinh sao?"
"Là muối. Cái này không giống nước từ khe núi chảy ra giống chỗ anh. Đây là nước biển được dẫn vào. Trong nước biển có muối đọng tại đáy, phản xạ lại ánh mặt trời. Thiên Thiên còn ngốc hơn tôi nha. Thành tích của tôi đã rất kém rồi." Cưng chiều điểm một cái vào mũi đại thúc.
"Tôi không được đi học đầy đủ, cũng chưa từng thấy biển bao giờ. Chỗ này tên là gì?"
"Trước kia gọi là trang viên Tất Đặc Phúc, một trang viên rất đẹp."
"Hiện tại tên gì?"
"Độc thự Thiên Nhạc. Là nơi của tôi cùng Thiên Thiên. Sau này anh cứ ở đây đi, Thiên Thiên."
"Không không! Tôi làm sao mua được." Đại thúc xua tay từ chối. Tuy ở đây rất thích nhưng từ nhỏ chả đã dạy, không thể tùy tiện lợi dụng người khác.
"Thiên Thiên, tôi muốn nói cho anh chuyện này. Anh lắng nghe a." Liễu Vĩnh Nhạc đột nhiên nghiêm mặt nói. Hắn muốn tỏ tình. Đây là lần đầu tiên trong đời bày tỏ với người khác.
"Chuyện gì?"
"Thiên Thiên, tôi thích anh."
"Sao? Thích? Ừ! Tôi cũng thích cậu! Cậu là hôn phu của Tiểu Tuyết, tôi sẽ thích cậu như thích Tiểu Tuyết. Đối xử như nhau, sẽ không thiên vị con bé đâu." Đại thúc trịnh trọng hứa hẹn.
"Không phải! Thiên Thiên! Thích của tôi không phải giống anh với Tiểu Tuyết. Là tôi yêu anh. Anh hiểu không? Thiên Thiên, tôi yêu anh. Là yêu người yêu." Nói xong liền động tình. Liễu Vĩnh Nhạc ôm đại thúc lên đùi mình, cúi đầu hôn y thật sâu.
Đại thúc bị tỏ tình bất thình lình mà kinh sợ. Không biết làm sao. Thân thể cứng đờ không biết nói gì. Liễu Vĩnh Nhạc mυ'ŧ lấy lưỡi đại thúc, hắn đã sớm ngấp nghé từ lâu, hôm nay rốt cuộc ăn được. Thật ngon miệng, không kìm lòng được mà cắc một cái.
"A!" Đầu lưỡi tê rần khiến đại thúc bừng tỉnh, vội vàng đẩy Liễu Vĩnh Nhạc ra. "Cậu làm cái gì vậy?"
"Thiên Thiên, tôi đã nói rồi. I love you. Mau chấp nhận tôi đi."
"Không ~~~ không được!" Đại thúc vừa hoảng vừa ngại. Cùng là đàn ông sao lại hôn nhau chứ, cái này là không đúng. Hơn nữa giữa hai người đàn ông sao có thể nói yêu.
Dục tốc bất đạt, trong đầu Liễu Vĩnh Nhạc vang lên lời cảnh các của Mạc Kỳ Doanh. Không thể dọa đại thúc chạy mất được. "Thiên Thiên, tôi biết anh không thể chấp nhận ngay. Không sao cả, tôi sẽ chờ. Nhưng tôi không lấy Tiếu Tuyết đâu. Anh yên tâm, chuyện của cô ta tôi sẽ làm thỏa đáng."
"Cái này ~~~ Cậu không thể ~~~~ thích tôi được." Đại thúc cúi đầu, xấu hổ không nói nên lời.
"Được rồi, Thiên Thiên, chúng ta đi ăn cơm. Buổi chiều còn đi làm. Tôi đưa anh đi." Đánh gãy lời từ chối của đại thúc, nhanh chóng lảng sang chuyện khác.
"Ừm."
Liễu Vĩnh Nhạc ôm y, đi về biệt thử. Chỗ đó đã sắp xếp xong xuối. Đại thúc mặc cho hắn ôm, dù sao lúc nãy cũng đã hôn rồi. Còn từ chối nữa lại có vẻ như đang làm kiêu. Chỉ là ngại ngùng không dám nhìn Liễu Vĩnh Nhạc, đem mặt chon vào l*иg ngực hắn. Liễu Vĩnh Nhạc cúi đầu cười cười. Có thể ôm y cả đời như vậy cũng là một chuyện hạnh phúc.
Ôm đại thúc vào phòng khác, đồ ăn đã được người hầu chuẩn bị xong, đều là đầu bếp của khách sạn Nhạc Ngật tạm thời gọi đến. Có cơm ta cũng có cơm tây. Hắn không biết đại thúc ăn gì, vậy nên mỗi loại đều cho làm một ít.
"Ngồi đây."Nhẹ nhàng đặt đại thúc xuống đệm ghế mềm mại, đẩy ghế về phía trước đồng thời cũng ngồi xuống bên cạnh. "Thiên Thiên, anh thích ăn gì?"
"Thật nhiều đồ ngon a! Cái bàn này sao lớn như vậy, còn có khách của cậu nữa à?" Cái này còn lớn hơn cái bàn họp trong bệnh viện, 100 người ngồi cũng không thành vấn đề.
"Không có, chỉ hai chúng ta thôi."
"Thế sao làm nhiều đồ ăn vậy, có thể ăn hết ư?"
"Không việc gì! Anh thích ăn cái gì thì ăn cái đó." Liễu Vĩnh Nhạc đưa cho đại thúc một đĩa thức ăn.
Bắt chước đại thúc, đại thúc gắp gì liền gắp cái đấy, ăn được một lúc, Liễu Vĩnh Nhạc phát hiện y đặc biệt thích ăn đồ ngọt, mỗi lần đều ăn thêm vài miếng. Liễu Vĩnh Nhạc yên lặng ghi nhớ trong lòng. Đem tất cả các món ngọt tụ lại quanh đại thúc. Chưa bao giờ được nếm nhiều đồ ngon như vậy, đại thúc hai mắt tỏa sáng, ăn đến quên trời quên đất, Liễu Vĩnh Nhạc cũng gắp quên trời quên đất. Thỉnh thoảng gắp đưa tới miệng đại thúc, y cũng không cự tuyệt, há miệng ăn.
"Ăn ngon ăn ngon. Cậu cũng ăn đi."