Chương 49
Liễu Vĩnh Nhạc lái xe tới bệnh viện, theo chỉ thị điện thoại tìm được đại thúc. Lúc này đại thúc đang tập trung tinh thần đọc một quyển sách rất dày. Quyển sách có vẻ khá cũ rồi. Nhón chân rón rén đi qua. Vỗ mạnh lưng đại thúc một cái.
"A!" Đại thúc giật mình. "Là cậu à! Tan học rồi sao?"
"Uhm, Thiên Thiên. Tôi tới đón anh đi chơi. Tan tầm rồi đúng không?" Liễu Vĩnh Nhạc kéo một cái ghế bên cạnh đại thúc.
"Vẫn chưa. Mà tôi không đi đâu đâu. Còn phải về nhà nấu cơm. Hà Kỳ không phải ở nhà một mình sao? Hắn không biết nấu cơm." Để quyển sách trên tay xuống, thì ra là một quyển sách về kinh mạch Trung y.
"Tự hắn sẽ ăn cơm, chúng ta ra ngoài chơi. Anh ngày hôm qua không phải đồng ý với tôi rồi sao?" Chơi xấu chính là biện pháp tốt nhất. Đặc biệt là với người dễ mềm lòng. Thấy Thiên Thiên còn do dự, Liễu Vĩnh Nhạc dứt khoát ôm lấy cổ của đại thúc lắc lắc lại lắc lắc. "Thiên Thiên, lâu lắm rồi tôi không được đi đâu. Bứt rứt muốn chết rồi, làm sao bây giờ?"
Đầu bị lắc qua lắc lại, đại thúc váng đầu hoa mắt, đành phải đồng ý. Liễu Vĩnh Nhạc xấu xa cười: "Thiên Thiên thật tốt!"
"Đợi tam tầm rồi đi. Cậu cứ ở chỗ này chơi một lát, đợi tôi xem nốt mấy chương." Đè tay của Liễu Vĩnh Nhạc xuống. Tên nhóc nhân cao mã đại* này thật nặng.
(*dáng người cao lớn)
"Uhm. Thiên Thiên anh thật tốt. Thích anh muốn chết." Không hề báo trước hôn lên mặt đại thúc một cái. Khiến đại thúc xấu hổ cúi đầu xuống, mặt hồng hồng. "Đại thúc xấu hổ sao, cái này có là gì? Được rồi Thiên Thiên. Không quấy rầy anh nữa. Anh đang bận, tôi ra đây một chút."
"Ừ."
Liễu Vĩnh Nhạc một mình đi xung quanh quan sát hoàn cảnh nơi đại thúc làm việc. Cũng không tệ lắm. Đãi ngộ của nhà Dennis coi như tạm được. Điện thoại vang lên. Lấy ra nhìn. Không phải của mình, là của điện thoại đại thúc. Lý Mộc Di gọi đến. Nữ nhân chết tiệt này còn muốn quấn quít lấy đại thúc. Đè xuống 'từ chối' không tiếp, cho vào danh sách đen. Điện thoại đại thúc so với điện thoại Liễu Vĩnh Nhạc sẽ chậm hơn ba giây, không đợi điện thoại đại thúc kêu, Liễu Vĩnh Nhạc đã giúp y tắt.
Đi dạo chán, lại quay về bên người đại thúc. Nhìn sườn mặt chăm chú của đại thúc. Đường nét thật ôn nhu. Lông mày tinh tế, lông mi dài. Mắt to cong cong. Càng nhìn càng đẹp, bản thân cũng chăm chú theo rồi. Không ngờ đang nhìn hăng say thì có người đánh lén. Lưng Liễu Vĩnh Nhạc bị vỗ một phát. Đau quá!
"Mẹ nó, là ai?" Nổi giận đùng đùng đứng lên tìm thủ phạm, "Là anh sao! Dennis, anh tới làm gì?"
"Tôi đến đón Thiên Thiên về nhà. Cậu ở đây ngắm cái gì đến mụ mị rồi." Vừa tiến đến liền nhìn thấy Liễu Vĩnh nhạc mê đắm nhìn chằm chằm vào đại thúc. Trong lòng thực khó chịu.
"Hôm nay Thiên Thiên không về nhà. Tôi đưa Thiên Thiên đi chơi. Tự anh về đi."
"Vậy sao? Thiên Thiên."
"Uhm, Hình Tố. Cậu về trước đi. Cậu với Hà Kỳ cứ mua đồ ăn. Có gì tối về nhà tôi nấu thêm cơm cho mấy cậu."
Lâm Hình Tố nhìn Thần sắc đã quyết định của đại thúc, cưỡng ép không tốt. Được rồi, không để đại thúc khó xử. "Vậy tôi về trước. Đến hôn tạm biệt tôi đi."
"Hôn tạm biệt cái gì? Tôi không biết."
"Ở nước Anh, khi bạn bè hay người yêu lúc tạm biệt, đều sẽ hôn nhẹ hai bên mặt đối phương một cái. Giống như chúng ta vẫy tay vậy."
"Thế nào còn có loại lễ tiết này." Đại thúc xấu hổ thụt lùi. Từ khi biết mấy người này, liền thường xuyên gặp phải mấy chuyện xấu hổ. Khiến chính mình đỏ mặt.
"Đương nhiên là có! Anh không hôn tôi sẽ không đi đâu. Đứng im tại chỗ này luôn."
Ở đây nhiều đồng nghiệp như vậy. Giằng co không tốt. Để người khác nhìn thấy cũng khó mà nói. Đại thúc không còn cách nào, một mình không đấu được tên 'vô lại' này. Đành phải kiễng chân, ngẩng đầu hướng về phía mặt Lâm Hình Tố. Lâm Hình Tố cúi người ôm thắt lưng nhỏ của Thiên Thiên đại thúc, đưa mặt sang. Đại thúc nhanh chóng hôn hai bên má trái phải của Lâm Hình Tố một cái, lập tức rời đi. Liễu Vĩnh Nhạc nhìn thấy Lâm Hình Tố chiếm lợi cảm thấy không công bằng, nhao nhao đòi hôn.
"Cậu không đi đâu, hôn tạm biệt cái gì?" Lâm Hình Tố bất mãn nói.
"Đây là hôn gặp mặt. Tôi muốn, Thiên Thiên anh hôn tôi đi. Không hôn tôi liền đứng đây."
Đại thúc không lay chuyển được Liễu Vĩnh Nhạc, dù sao cũng hôn Lâm Hình Tố rồi. Không hôn Liễu Vĩnh Nhạc thì có vẻ rất làm kiêu. Lại hôn hai bên mặt Liễu Vĩnh Nhạc một cái. "Được rồi. Chúng ta đi thôi!" Ở đây thật nhiều người, hôn tới hôn lui làm gì chứ.
"Uhm, đi thôi, Thiên Thiên. Xe tôi ở bên ngoài." Kéo tay đại thúc ra ngoài, còn không quên kɧıêυ ҡɧí©ɧ liếc Lâm Hình Tố một cái.
Không so đo với cậu. Lâm Hình Tố rộng rãi lựa chọn bỏ qua ánh mắt của hắn. Nên quay lại xem phòng xây thế nào rồi. Mời chính là đội ngũ kiến trúc bối cảnh cấp cao nhất, có lẽ không thành vấn đề. Mở ra hệ thống theo dõi cùng nghe trộm, trở về nhà đại thúc.
.
Chương 50