Chương 41
Đại thúc mơ mơ màng màng nằm trên giường, người là dao thớt, y là thịt cá. Một y tá cầm kim tiêm vào. Vừa vào liền sợ ngây người. Ba anh siêu đẹp trai đều nhìn cô. Tim đập thình thịch. May mà đeo khẩu trang đội mũ kín mít, sẽ không thấy được mặt mình hồng lên. Tức giận ghen tị nhìn Tiểu Tuyết. Dựa vào cái gì mà ba anh đẹp trai như vậy đều đứng quanh cô ta chứ. Tiểu Tuyết mặt kệ ánh mắt gϊếŧ người của cô kia, sao còn không nhanh chóng tiêm đi.
Đại thúc mệt mỏi mở mắt ra, vừa thấy kim tiêm liền bị dọa tỉnh. "Không muốn không muốn tiêm! Tiểu Tuyết, đừng tiêm. Anh sợ tiêm. Dùng vài gói thuốc Đông y là được rồi. Đừng tiêm."
"Không được. Không có việc gì. Không đau đâu. Anh à, nghe lời nào." An ủi dỗ dành đại thúc hoảng sợ.
"Đừng, anh không tiêm. Anh không thích. Đau." Nằm sấp xuống che lấy mông bắt đầu bò đến bên tường, hoảng sợ nhìn kim tiêm trong tay y tá.
Lâm, Liễu, Hà đồng thời đi lên túm lấy chân đại thúc kéo lại. Mắt y đều đã đỏ lên, biểu cảm đại thúc thật sự là quá 'thụ' rồi. Thật muốn đặt dưới thân hung hăng chà đạp một phen. Bây giờ không phải do choáng váng đầu mới tiêm nữa, là do con mèo nhỏ đại thúc hoảng sợ này quá trêu người, nhất định phải tiêm. "Cô bỏ kim tiêm xuống, lập tức ra ngoài." Lâm Hình Tố mắt rực cháy trừng y tá kia. Hắn không muốn cái mông trắng nõn của đại thúc bị người khác nhìn thấy đâu.
"Các người làm gì vậy? Cô ấy ra ngoài thì ai tiêm cho anh tôi?"
"Tiểu Tuyết, người nọ vừa nhìn là biết không biết tiêm rồi. Tôi là bác sĩ ngoại khoa. Tin tưởng kĩ thuật của tôi." Lâm Hình Tố cũng rất muốn mời Tiểu Tuyết ra, thế nhưng hắn không dám.
"Anh là bác sĩ cũng không phải y tá. Anh biết sao? Mau gọi người trở về."
"Tiểu Tuyết, tin tưởng tôi. Tôi tiêm không đau. Hà Kỳ, Liễu Vĩnh Nhạc đè Thiên Thiên lại." Không cùng Tiểu Tuyết lằng nhằng nữa, càng lằng nhằng càng nhiều chuyện.
"Các cậu làm gì vậy? Tiểu Tuyết lại đây. Đừng mà!" Đại thúc bị Hà Kỳ Liễu Vĩnh Nhạc một người giữ vai một người giữ chân đè lên giường. Mông dùng sức lay động, đích xác cá nằm trên thớt. Không cho Lâm Hình Tố cởϊ qυầи y. Càng hoảng mắt ba người kia càng sáng. Cứ như vậy 'tường phòng cháy' sẽ hỏng mất.
Tiểu Tuyết nhìn mà thấy thật đau lòng. Thế nhưng không tiêm không được a. "Anh, không phải sợ. Tiêm xong là tốt rồi."
Biết rõ hôm nay bản thân xấu số không tránh khỏi việc bị tiêm, đành từ bỏ. "Để Tiểu Tuyết đỡ tôi tôi mới tiêm, các cậu ra ngoài đi. Tôi sợ."
Hà Kỳ Liễu Vĩnh Nhạc nghe xong tức giận muốn véo thịt đại thúc, đúng lúc này lại muốn bọn hắn ra ngoài, không phải đã muốn mạng của bọn hắn sao. Tiểu Tuyết đi đến bên người đại thúc. Ôm đại thúc đặt lên đùi. "Mấy người đi ra ngoài. Anh tôi sợ."
"Cũng không phải bọn tôi tiêm y, sợ cái gì? Thiên Thiên. Bọn tôi sẽ tiếp sức cho anh, ủng hộ anh. Hơn nữa bọn tôi sẽ giúp anh trông chừng họ Lâm kia không 'phạm sai lầm'!!" Anh dám bảo chúng tôi đi ra ngoài. Anh cứ chờ đấy.
"Không được. Mấy người ra ngoài chờ đi. Không cho các người xem."
"Sao họ Lâm kia có thể." Liễu Vĩnh Nhạc tức giận muốn đánh mông đại thúc.
"Mấy cậu đều ra ngoài hết đi! Tiểu Tuyết không chờ được nữa đâu." Lấy Tiểu Tuyết ra xem các cậu còn thế nào được nữa. Có chút hả hê nhìn hai người kia tức giận. Nhưng khi nhìn Tiểu Tuyết ôm đại thúc thì trong lòng lại cảm thấy có gì đó không đúng, mặc dù cô ta là em gái đại thúc. Dùng ánh mắt ra hiệu cho hai người: 'Nếu các cậu không đi, thì Tiểu Tuyết còn ôm đại thúc." Tuy rằng Hà Kỳ khó chịu Lâm Hình Tố đắc ý, có điều hắn ra hiệu đúng. Nuốt lại lời tức giận mạnh mẽ túm Liễu Vĩnh Nhạc ra ngoài.
"Tại sao lại túm tôi ra đây?"
"Cậu không thấy ánh mắt của họ Lâm kia. Chúng ta còn không đi thì 'nữ bạo lực' còn ôm Thiên Thiên. Cậu chờ ở đây. Tôi có chút chuyện." Nói xong vội vã quay người đi.
"Đi làm gì?"
"Đi toilet giải quyết nhu cầu sinh lý."
"Kháo. Của tôi cũng 'nhất trụ kình thiên' rồi. Phải đi tìm nữ nhân giải quyết. Cậu có muốn một cô hay không."
(*Kháo: một câu chửi bậy, tương đương 'đệt/ đm' bên mình | *nhất trụ kình thiên: trụ = cột, kình thiên = giơ lên trời  ̄▽ ̄")/
"Không cần! Thế là phá tan cam đoan với 'nữ bạo lực' rồi. Tối thiểu phải kiên trì vài ngày. Muốn thì tự mình đi, bị 'nữ bạo lực' biết. Trực tiếp nốc ao luôn."
"Kháo. Chờ một chút. Tôi cũng đi. Không tưởng tượng được có một ngày quý công tử yêu mị ta phải tự mình giải quyết vấn đề sinh lý."
Đại thúc ôm Tiểu Tuyết, Lâm Hình Tố kéo quần đại thúc xuống. Ám mắt thẳng tắp nhìn xuống cái mông trắng nõn của đại thúc. Thật muốn ra cắn một miếng. Không biết có thể cắn ra nước hay không. "Anh nhẹ một chút. Anh tôi sợ đau." Tiểu Tuyết nhắc nhở, Lâm Hình Tố tỉnh lại. Lấy tăm bông khử trùng, cầm kim tiêm đâm xuống. Đại thúc sợ đến mức ôm chặt Tiểu Tuyết 'Um' một tiếng. Lâm Hình Tố toàn thân mềm nhũn. Thanh âm thật là dễ nghe. Không hiểu sao thấy khát quá. Cảnh trước mắt, tiếng bên tai. Cho dù định lực tột bậc cũng không chịu được. Tiêm xong liền nhanh chóng chạy vào toilet.
"Tên này sao vậy? Thần kinh. Anh, tiêm xong rồi. Đứng lên nào! Chúng ta về nhà."
"Mông đau."
"Về nhà xoa xoa, đi thôi! Tối nay em không về trường nữa. Ở nhà."
"Uhm. Được!"
.
Chương 42