Chương 39
Tiểu Tuyết nóng nảy, đứng lên xông tới phía Lâm Hình Tố đánh lần nữa. Tên sắc lang này đã ức hϊếp anh ta thành như thế con dám đánh ta. Liều mạng. Tiểu Tuyết sao có thể là đối thủ của Lâm Hình Tố dáng người cao lớn (nhân cao mã đại). Còn chưa kịp đến gần đã bị Lâm Hình Tố 'ném' ra ngoài. Đại thúc sốt ruột nói không ra lời. Kéo tay áo Hà Kỳ. Lo lắng muốn nói chuyện. Bảo hắn ra can bọn họ. Thế nhưng càng gấp càng nói không ra lời. Chỉ có thế nôn nóng kéo Hà Kỳ chỉ vào Tiểu Tuyết. Hà Kỳ an ủi đại thúc: "Đừng lo. Tôi đi giúp Tiểu Tuyết." Dennis. Đắc tội 'nữ bạo lực', cậu xong rồi.
"Tiểu Tuyết, cô không sao chứ?" 'Sốt ruột' chạy tới nâng Tiểu Tuyết dậy. 'Quan tâm' hỏi thăm.
"Tôi không sao. Mấy người mau giúp tôi cứu anh tôi." Đỡ cánh tay bởi ngã mà bị thương, trừng Lâm Hình Tố.
Lâm Hình Tố vừa nghe là 'Tiểu Tuyết' nghĩ thầm 'Hỏng, đâm đầu vào nòng súng rồi'. Vội vàng hỏi: "Cô là Tề Tiểu Tuyết, em gái Thiên Thiên?" Thế nào mà tính tình 'mãnh liệt' vậy? Không phân biệt tốt xấu. Liền đánh người. Tính khí quá 'hung bạo'. Hoàn toàn không giống với Thiên Thiên.
"Phải. Là tôi. Thừa dịp không có tôi dám động vào anh tôi, anh chán sống rồi. Hà Kỳ! Đánh cho tôi. Liễu Vĩnh Nhạc trông chừng anh tôi."
"Tuân lệnh!" Thưa! Nữ vương điện hạ! Hà Kỳ Liễu Vĩnh Nhạc cười thầm trong lòng. Dennis, xem cậu còn diễn tuồng thế nào?
Hà Kỳ không nói hai lời liền tiến lên đánh nhau cùng Lâm Hình Tố. Hà Kỳ đã từng học qua võ thuật Trung Quốc từ chuyên gia, không có vấn đề. Lâm Hình Tố một người 'lưu lạc' nhiều năm ở nước ngoài, cũng học qua rất nhiều món võ phương Tây. Hơn nữa trong lúc đi học cùng từng kiêm chức cận vệ Nữ hoàng Anh. Hai người đánh nhau. Thật sự là tuyệt sát giang hồ phiên bản hiện đại. Một pha thực sự rất đẹp trai a! Người xem hoa cả mắt. Dẫn tới rất nhiều người vây xung quanh xem.
Đại thúc thấy cục diện càng lúc càng nguy. Lại thêm đau đầu. Túm lấy tay Liễu Vĩnh Nhạc, chỉ vào hai người kia ý nói hắn ra can bọn họ. Liễu Vĩnh Nhạc cố ý xuyên tạc ý y. Vỗ tay đại thúc an ủi, "Thiên Thiên, không cần vỗ. Chúng tôi tới cứu anh rồi."
Lâm Hình Tố đắc tội Tề Tiểu Tuyết. Về sau cùng đại thúc 'nói chuyện yêu đương' khẳng định sẽ gặp khó khăn. Con gấu Tiểu Tuyết này không giống hạng người bình thường. Sao lúc trước lại không cẩn thận điều tra cô ta chứ! Ai có thể nghĩ đến một đại thúc ôn nhu như vậy lại có cô em gái như vậy. Ra đây là Hà Kỳ. Thế nhưng bản lĩnh lại ngang với ta, không đơn giản. Tiếp tục thế này không phải cách hay. Phải làm cho Tiểu Tuyết này bớt giận. Dứt khoát thu tay lại để cho Hà Kỳ đánh lên chính mình. Một đấm này của Hà Kỳ sao có thể giống Tiểu Tuyết 'khoa chân múa tay'. Một đấm đánh tới làm Lâm Hình Tố phải lùi lại vài bước trên mặt đất. Lúc này một đám bảo vệ trị an vây đến ngăn lại vụ việc ầm ĩ.
"Là ta, các người tránh ra." Liễu Vĩnh Nhạc trừng mắt mấy nhân viên an ninh đến phá rối chuyện tốt. Quát lớn bọn họ lui ra. Bảo vệ trị an thấy là thiếu gia nên không dám dị nghị, "Nếu có chuyện gì, lập tức bảo chúng tôi. Chúng tôi ở ngay gần đây."
"Được rồi, nhanh về đi."
"Vâng. Đi. Tản ra. Không được vây xem. Đi mau."
Đại thúc cuối cùng cũng trở lại bình thường. Ôm bụng, nhìn Tiểu Tuyết: "Tiểu Tuyết, em không sao chứ? Mau tới đây. Hình Tố, cậu không sao chứ? Thực xin lỗi, Tiểu Tuyết này rất dễ xúc động."
Con gấu Tuyết kiêu ngạo cố chịu đựng cánh tay đau đi đến bên người đại thúc. "Anh, anh đừng sợ. Bọn em tới cứu anh đấy. Anh có sao không? Chúng ta lập tức đi bệnh viện."
"Anh không sao. Em sao lại đánh người lung tung nữa rồi. Tiểu Tuyết, kia là bằng hữu anh. Liễu Vĩnh Nhạc, Tiểu Kỳ. Sao hai cậu cũng không phân tốt xấu. Hình Tố, cậu thế nào rồi?"
"Thiên Thiên. Tôi không sao. Tôi không biết đó là em gái anh. Thực xin lỗi. Tiểu Tuyết. Bây giờ không phải lúc tức giận. Thiên Thiên say xe. Chúng ta lập tức đi bệnh viện."
"Không so đo cái này với anh nữa. Anh, anh sao lại không nghe lời như vậy. Không phải em đã nói không nên cùng những người thân phận không rõ ràng này ở một chỗ sao. Hơn nữa em cũng đã nói không được ra ngoài một mình vào buổi tối rồi mà. Nếu đi thì cũng là em cùng anh."
"Hình Tố là bằng hữu anh. Hôm nay cậu ấy đã cứu anh. Anh đây cũng không phải ra ngoài một mình a."
"Cái gì? Anh, anh làm sao? Bị thương?"
"Không có. Tiểu Tuyết, em hai lần ba lượt đánh sai người tốt. Chừng nào em mới chịu sửa lại tính tình của mình a. ~~~ ụa ~~~~ " Nói chưa dứt lời bụng lại khó chịu liền nôn ra.
"Anh/Thiên Thiên." Bốn người vây tới: "Làm sao vậy? Thế nào rồi? Sao xe cứu thương còn chưa đến?" Đang lúc sốt ruột thì trên không trung truyền đến âm thanh ù ù. Một chiếc máy bay trực thăng từ xa bay đến. Đáp xuống gần chỗ bọn họ.
Trên máy bay đi ra mấy người mặc áo trắng. "Thiếu gia. Cậu bị bệnh à? Nhận được lệnh chúng tôi liền lập tức chạy tới. Dọc đường ùn tắc, cho nên dùng máy bay của cậu bay đến."
"Làm tốt lắm. Mau mang cáng ra." Lâm Hình Tố chịu đựng đau nhức trên mặt nói. Hà Kỳ này ra tay thực nặng. Hôm nay là lỗi của mình, không nên đưa đại thúc tới đây, coi như chuộc tội.
—
Dịch bậy-er có điều muốn bày tỏ: = = Đệt, chỉ là say xe thôi mà, có lố quá không -_-
Chương 40