Tiểu Tuyết kéo Lý Mộc Di đại thúc rời đi, mắt trừng hai người Liễu Hà, cấm không được đi theo. Hà Kỳ tức giận nghiến răng ken két. Mua quần áo cho cái nữ nhân chết tiệt kia sao, về sau tiền do tôi giữ sẽ không chia cho cô dù chỉ một phân.(ổng đang nói tới chuyện chia tài sản chăng ._. ? Em vợ mà :v)
"Làm gì bây giờ? Tôi phải cùng các người ở một chỗ nha, nếu không tôi liền nói cho đại thúc, cậu nói dối. Cậu xem thế nào rồi tự tính đi." Hắn thực tức giận hành động vừa rồi của Hà Kỳ. Nếu không phải có "nữ bạo lực" trước mặt, hắn đã cùng Hà Kỳ đánh nhau từ lâu rồi. Cái đồ qua cầu rút ván tá ma sát lư.
(*Tá ma sát lư 卸磨杀驴 Trong đó: tá – tháo dỡ, ma – cối xay, sát – gϊếŧ, lư – con lừa. Nghĩa là sau khi xay xong thì gϊếŧ chết lừa (lừa dùng để xay thóc) Đồng nghĩa với "qua cầu rút ván", "ăn cháo đá bát".)
Hà Kỳ cân nhắc nhiều lần, vẫn đành thỏa hiệp. Hiện tại bọn hắn đang đứng cùng một thuyền, chung kẻ thù là "nữ bạo lực" và nữ nhân chết tiệt. Nếu tranh chấp nội bộ thì nhất định sẽ lưỡng bại câu thương (hai bên đều thiệt), đoàn kết mới tốt. Chờ sau khi đuổi được nữ nhân chết tiệt đi, sẽ đối phó Liễu Vĩnh Nhạc. Không còn cách nào, vì thế nói với Liễu Vĩnh Nhạc: "Tiền trảm hậu tấu, cậu cứ tỏ ra mình thật mệt mỏi với đại thúc, y sẽ không đuổi cậu, tuyên bố trước, phòng đại thúc ở thật sự rất nhỏ, so với WC nhà cậu còn nhỏ hơn. Cậu tốt nhất là cho chú Lương nhà cậu dời đi một số phòng ở sau phòng đại thúc, nếu không chính cậu ngủ trên sàn nhà đi."
"Coi như cậu thức thời. Tôi liền lập tức phân phó chú Lương đi làm. Bây giờ còn theo dõi nữa không?" Hài lòng nhìn Hà Kỳ.
"Không cần nữa, vừa rồi tôi ôm đại thúc đã thả máy nghe trộm trên người y, chúng ta cứ nghe là được rồi. Bây giờ về nhà đại thúc." Chuẩn bị địa bàn của tôi. Bác Quân có lẽ đã giúp hắn xây lại phòng ở gần xong rồi.
"Nhóc con, thông minh a!" Kỳ thật tôi so với cậu càng thông minh hơn, chức năng chụp ảnh cũng có. "Được, lập tức quay về."
Tiểu Tuyết mang Lý Mộc Di đến một tiệm quần áo thực cổ phong, bên trong rất nhiều quần áo mô phỏng theo hàng hiệu. Vừa may có một bộ sườn xám rất giống với bộ trên người cô (Lý Mộc Di). Vừa nhìn giá cả, hơn bốn trăm, đã bằng hai bộ bình thường. Thế nào lại đắt như vậy chứ? Trong lòng bất mãn, nhưng bên ngoài tỏ ra thật cao hứng. "Chị Mộc, chị xem, bộ này cùng bộ trên người chị kia rất giống. Có ưng không?"
Lý Mộc Di vừa nhìn liền biết ngay đó là hàng kém chất lượng. Chất vải sờ thực kém, giá cũng thiếu đi hai số 0. Lại nhìn đại thúc vẻ mặt rất áy náy, vì vậy: "Bỏ đi, rất đắt, Tuyết, đi tiệm khác nhìn xem." Thật ra thực sự không muốn, chẳng qua là nói "rất rẻ" thành "rất đắt" mà thôi.
Tiểu Tuyết cũng cảm thấy thực đắt, chỉ là mọi người đều đã nói đến nước này rồi, thế nào lại không mua: "Chị Mộc, sao lại nói vậy! Thích thì liền mua. Chị đi thử xem." Nói rồi rồi bảo nhân viên bán hàng mang bộ y phục xuống, đưa cho Lý Mộc Di. Lý Mộc Di cầm lấy. Nếu nói từ chối, vậy cũng có vẻ quá làm kiêu rồi. Vì thế cầm y phục bước vào phòng thử đồ.
Lý Mộc Di vào phòng thử đồ. Tiểu Tuyết mang 500 đồng vẻn vẹn chỉ có trên người đưa cho đại thúc. "Anh, tí nữa anh đi trả tiền, biết không?"
"Tiểu Tuyết, em làm sao còn có tiền? Chúng ta không thể lại dùng tiền, em hẳn cũng không có bao nhiêu tiền." Y không muốn tiêu tiền bừa bãi, "Mang quần áo đi giặt là được, hà tất phải mua một cái giống hệt như thế, mua một bộ quần áo để mặc thôi không được sao. Mau chóng tiết kiệm tiền ~~~~ "
"Tiết kiệm để làm của hồi môn chứ gì? Biết rồi! Em tiết kiệm tiềm đây! Anh khỏi phải xen vào!" Tiểu Tuyết giận muốn chết, anh trai ngốc như vậy làm sao có thể dỗ dành phụ nữ chứ. Gõ gõ đầu y. "Anh, anh đấy! Tại sao mỗi ngày đều nhắc của hồi môn của hồi môn vậy, anh cứ muốn đá em đi như vậy sao! Huống chi đây cũng không phải trong thôn, nữ nhân không nhất định nhất định phải có của hồi môn mới có thể gả đi. Anh thử nghe em xem nào. Nếu không cứ đợi em trừng phạt anh thế nào đi! Cầm lấy tiền. Lát nữa nhiệt tình một chút." (từ "nhất định" không phải bị lặp nha :v)
Những lời này từ đầu đến cuối đều truyền tới tai hai người Liễu Hà. Hai người bọn họ linh cơ (nhanh trí) khẽ động, "Tôi có cách rồi!" Hai người đồng thời nói, "Cậu nói trước đi." Hà Kỳ phấn chấn nói.
"Đại thúc không phải vẫn luôn phiền não chuyện gả "nữ bạo lực" đi sao? Chúng ta liền giúp cô ta tìm bạn trai, ngăn trở cô ta, không cần của hồi môn, mà của hồi môn là cái gì?"
"Không biết, nghe bảo mẫu nói là nữ nhân khi gả đi, phải cho nhà trai rất nhiều thứ, cái đó chính là của hồi môn. Hai ta muốn một đồng sao, cái này cậu lo liệu, các cậu cùng một trường. Tôi đi điều tra tình hình thu nhập của "nữ bạo lực", có tiền thì có của hồi môn, đã có của hồi môn thì có thể gả đi, gả đi liền rời khỏi đại thúc, đến lúc đó đại thúc sẽ là của chúng ta rồi." Hừ ~~~ sẽ là của tôi.
"Tiểu Tuyết, vào đây giúp chị một chút." Lý Mộc Di ở phòng thử đồ gọi.
"Chuyện gì vậy? Chị Mộc."
"Chị không với tới khóa kéo sau lưng, em giúp chị."
TIểu Tuyết ánh mắt vừa chuyển linh cơ khẽ động, "Em đang bận rồi, để anh trai tới giúp chị."
Lý Mộc Di nghe xong, hơi kinh ngạc một chút, hiểu được dụng ý của Tiểu Tuyết, lập tức nở nụ cười. "Cũng được, anh Tề, giúp em một chút."
Hai người Hà Liễu vừa nghe liền lắp bắp kinh hãi, cái nữ nhân chết tiệt này, dám quyến rũ đại thúc. Hà Kỳ lấy điện thoại gọi cho đại thúc, ngẳn cản nữ nhân chết tiệt này.
Đinh linh linh ~~~ "Tình yêu!" Đại thúc nhìn điện thoại thấy tên "Tình yêu", "Đây là ai vậy? Anh không nhớ là có số này a."
"Để em xem! Không phải là em. Anh đi giúp chị Mộc đi, có thể là số rác, em nghe hộ anh."
"A ~~~~ anh không đi, được không?"
"Không được! Đi vào!" Đại thúc rất nghe lời Tiểu Tuyết, bị Tiểu Tuyết Trừng mắt, đành phải ngoan ngoãn đi vào. Tiểu Tuyết thỏa mãn cười cười, "Alo, xin chào. Ai vậy? A? Sao lại cúp rồi?"
"Không được, là "nữ bạo lực" nghe, chúng ta mà gọi qua, bọn họ chắc chắn sẽ hoài nghi." Hà Kỳ tức giận nói.
"Trước hết cứ nghe động tĩnh của nữ nhân kia đã rồi nói sau, nếu cô ta dám trêu ghẹo đại thúc, hừ!" Liễu Vĩnh Nhạc nghiến răng nói. "Cậu để tên mình trên điện thoại đại thúc là "Tình yêu"?"
"Phải! Sao nào?" Kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn về phía Liễu Vĩnh Nhạc.
"Không thế nào cả, tôi cũng muốn đổi tên. Gọi là "Tình yêu của tôi"."
"Sao cũng được, không so đo với cậu, chuyện cấp bách hiện giờ không phải cái này, chuyên tâm nghe động tĩnh đại thúc bên kia đi."
"Biết rồi!"
———-
[Tối nay có thể sẽ có thêm một chương, chậm rãi bổ sung trước khi lặn xuống a]