Đại Thúc, Cẩn Thận Đó

Chương 23

"Alo, Thụy Đức, cho cậu nửa giờ, trong số toàn bộ các bác sĩ y tá làm trong bệnh viện, toàn bộ các bệnh nhân, bán kính 500m, tìm ra một người có lệ chí đỏ sậm ở khóe mắt trái, bộ dáng rất được, 1m72. Nam nhân, chừng ba mươi tuổi. Nhanh lên." Đứng tại cửa ra vào, "suất ca thư viện" nén tiếng hét trong lòng, một bên gọi điện thoại một lên nôn nóng nhìn quanh. Chỉ lo đại thúc chạy mất, không tìm được nữa. Bản thân mới từ Anh du học trở về, không quen thuộc nơi đây một chút nào, cũng không biết đại thúc có phải người của bệnh viện không. Nếu tìm được thì tốt, ngộ nhỡ không tìm được, về sau cũng không gặp lại thì làm thế nào bây giờ?

Linh quang chợt lóe, máy quay giám sát. Nhanh chóng chạy tới phòng quản chế. Kiểm tra những nơi được thu hình, chết tiệt, thực chết tiệt. Ai lắp đặt máy quay chứ, phải đuổi việc hắn. Trong thư viện vậy mà không có camera. Còn hình thu được ở hành lang, con mẹ nó, đập tan cái camera đi. Chỉ có thể quay được đến cầu thang, còn toàn bộ hành lang thì không thể thấy. Quan trọng là đại thúc đâu có đi thang bộ. Nhìn hết tất cả các màn hình thu lại từ trên xuống dưới các tầng lẫn cửa ra vào, vẫn không thấy được đại thúc. Cũng may, đại thúc chưa ra khỏi đây. Nơi này là khu khám bệnh, không phải bác sĩ cùng y tá thì chính là bệnh nhân, hiện tại chỉ có thể ôm cây đợi thỏ chờ đại thúc tự mình đi ra, hoặc là chờ thông tin của Thụy Đức. Cầm cái cốc của đại thúc trong tay, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào toàn bộ màn hình.

Đại thúc chạy đi, liền trực tiếp trở về văn phòng. Có chút xui xẻo. Thật chết người mà. "A! Cốc. Quên cầm cốc rồi. Bây giờ mà quay lại, kiểu gì cũng bị cười, buổi chiều đến lấy vậy." Cách giờ tan tầm chỉ còn một lúc nữa, nhàm chán ngồi xuống đợi chờ. Con người khi không có việc gì làm thì sẽ cảm thấy đói. Vừa nhớ tới buổi sáng vẫn chưa ăn cơm, đột nhiên điện thoại vang lên, Lý Mộc Di.

"Alo, anh Tề. Có rảnh không?"

"Bây giờ cũng không bận rộn, có chuyện gì?"

"Em muốn đi mua mấy bộ quần áo, anh đi cùng nhé!"

"Cái này ~~ tôi vẫn chưa hết giờ làm."

"Em tự mình đi ra ngoài không an toàn, mà cha cũng không cho em một thân một mình ra ngoài. Đi cùng em đi, rồi trưa nay tới nhà em, cha mẹ em muốn mời anh ăn cơm."

"Thế này không tiện lắm, tôi sao có thể quấy rầy hai bác chứ! Nên để tôi mời mới phải!"

"Có gì không tiện? Tại nơi thành phố này, ta là chủ người là khách. Vả lại cha mẹ em tốt lắm. Gọi cả Tiểu Tuyết đến cùng đi. Anh Lý cũng đến đấy."

"Uhm, vậy được rồi! Hiện tại chưa có tan tầm, đợi một chút nữa sẽ đi."

"Không việc gì, anh Lý sẽ xin phép cho anh. Để em gọi cho anh ấy."

"Không cần xin phép, bác sĩ Lý đã đi rồi. Chỗ này chỉ còn lại hai người. Tôi cũng về trước giờ vậy."

"Em đi đón anh nhé, 10 phút nữa sẽ tới. Em đang trên đường rồi."

"Ừ, tôi chờ."

Gọi điện cho Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết hết sức phấn khởi mà đồng ý, đại thúc tự mình dọn dẹp một chút, đứng ở cổng bệnh viện chờ. Chỉ một lát sau, Lý Mộc Di lái xe đến. Vừa vặn chínhh là, xe của Liễu Vĩnh Nhạc cũng vừa tới đây. Hai chiếc xe một Đông một Tây kẹp đại thúc ở giữa.

"Anh Tề/Đại thúc." Cả hai đồng thời xuống xe gọi đại thúc. "Sao cô/cậu lại ở đây?" Hai người trợn mắt nhìn. "Tôi hẹn anh Tề cùng nhau đi dạo phố. Còn cậu là sao?"

"Tôi đến thăm đại thúc, không được à? Y là anh trai đồng học tốt của tôi. Tôi không thể quan tâm sao?"

"Anh Tề còn là đồng nghiệp của anh trai tôi! Quan hệ chúng tôi gần hơn. Huống hồ, sao tôi lại không thấy quan hệ của cậu cùng Tiểu Tuyết rất tốt thế?"

"Không tranh luận với cô nữa, đàn ông tốt không đấu cùng phụ nữ. Đại thúc, Thiên Thiên. Chúng ta đi ra ngoài chơi được không? Tôi đưa anh đến khu vui chơi Nhạc Ngật, thú vị lắm đó."

Đại thúc lúng túng nhìn hai bên trái phải. Thật khó xử. Một người là bá vương, khó cự tuyệt. Một người là nữ vương ưu nhã, càng khó từ chối. Sờ sờ gáy, cười ngây ngô khó xử. Không biết phải làm sao. Kỳ thật bên nào cũng không muốn đi. Có điều ở loại tình huống này, cười ngây ngô là lựa chọn tốt nhất.

"Anh Tề, chúng ta đã nói chuyện rồi. Không thể đổi ý nha. Với lại cha mẹ em đều đang chờ anh. Tiểu Tuyết cũng đã đồng ý."

Vừa nghe đến "nữ bạo lực", Liễu Vĩnh Nhạc khϊếp đảm. Không phải sợ cô ta. Là trở mặt cùng cô ta trước mặt đại thúc sẽ không tốt. Hơn nữa mỗi lần gặp mặt đều bị đánh, đàn ông không lo thiệt thòi trước mắt. Nếu muốn thuận tiện cùng đại thúc một chút, phải dẹp yên "nữ bạo lực" kia mới được.

"Thiên Thiên, tôi giúp anh nhiều lần như vậy. Anh cũng đã đồng ý mời tôi ăn cơm. Thế nhưng vẫn chưa có thực hiện, làm sao không phụ lòng tôi. Ngày mai nhất định phải ở cùng một chỗ với tôi. Bằng không tôi sẽ thực thương tâm đấy." Đối phó với đại thúc phải mềm mỏng, càng mềm y càng áy náy, đã áy náy liền dễ nói chuyện.

"Không thành vấn đề." Cuối cùng thỏa hiệp được rồi, cảm kích nhìn về phía Liễu Vĩnh Nhạc. Rốt cuộc cũng không có ai tức giận.