Đại Thúc, Cẩn Thận Đó

Chương 19

Ngước nhìn bầu trời, trăng sáng lơ lửng trên cao, mặt đất phảng phất như khoác lên một lớp lụa trắng, đẹp một cách dữ dội. Trăng đêm như vậy không hưởng thụ một phen thật tốt, khác gì phụ lòng chính mình. Ngày trước còn ở trong núi, khi ấy vừa lên mười lăm, khung cảnh đặc biệt xinh đẹp, rất nhiều người thích ngồi chơi bên dòng suối, hồi đó cũng không có những chuyện phiền não gì, đã từng rất tự do tự tại. Thật hoài niệm! Nếu Tiểu Tuyết cũng ở đây thì tốt. Bước chậm lại trước cảnh trăng. Nghĩ đến khoảng thời gian trong thành phố này, luôn bận rộn. Đều chẳng biết phong cảnh bốn phía trông như thế nào rồi. Bồi hồi nơi đường cái được "lụa trắng" phủ lên. Nhìn xe cộ đông nghịt xa hoa trụy lạc phía xa xa, lại có một tia mờ mịt. Không giống với đêm trăng trong núi rừng mang cho người ta một loại an nhàn tường hòa (hài hòa + tốt lành). Đi mệt rồi, về nhà thôi!

Taxi dừng lại ở đầu ngõ. Ngõ nhỏ có chút sâu, chính giữa chỉ có một cái đèn đường lờ mờ. Miễn cưỡng có thể thấy rõ mặt đường. Bản thân ở tại nhà kho chỗ sâu nhất trong ngõ, không được oán trách điều kiện không tốt, thuận tiện là được rồi. Hình như phía trong có một người đứng gần cột đèn, ai muộn như vậy rồi mà vẫn chưa về nhà? Đại thúc đơn thuần cũng không nghĩ đó có thể là ăn cướp. Đại thúc đi vào thấy bóng người, cố định dựa trên cột đèn, người này làm sao vậy? Đại thúc nhanh chóng chạy tới.

Một thân tinh thần sa sút, thoạt nhìn giống như bỏ nhà ra đi hoặc là bị người trong nhà đuổi ra ngoài. Bên người còn để một cái vali hành lý. Toàn thân đầy mùi rượu. Trên mặt đất còn ném một đống lớn chai rượu. "Này, cậu làm sao vậy? Đừng ngủ ở đây a."

Người nọ ngẩng đầu lên, mơ mơ màng màng mở mắt. "Hà Kỳ. Tại sao là cậu? Cậu làm sao vậy?"

Vừa thấy đại thúc, người nọ oa oa khóc lớn: "Thiên Thiên, tôi thật khổ a! Bọn họ đều không quan tâm tôi, Thiên Thiên cũng sẽ không quan tâm tôi sao? Oa oa ~~~~ " Ôm eo đại thúc, vùi đầu khóc.

"Được rồi! Sẽ không không quan tâm cậu, cùng tôi về nhà a! Nhà tôi ngay gần đây, cậu cứ ở tạm chỗ tôi đã." Nâng dậy Hà Kỳ yếu đuối vô lực di chuyển tới phía nhà.

Hà Kỳ bị đuổi ra khỏi nhà, ai mà tin được! Cũng chỉ có đại thúc đơn thuần mới tin. Cẩn thận nhìn Hà Kỳ người đầy mùi rượu một chút, tất cả đều là hắt rượu lên. Muốn mặt đỏ vô lực, dùng ít thuốc hạ áp là được rồi, may mà đại thúc học y, lại không có nhìn ra điểm ấy. Tửu lượng Hà Kỳ rất kém. Tửu phẩm cũng không tốt, cho nên quán hắn mở là quán cà phê chứ không phải khách sạn quán bar gì đấy.

(*tửu phẩm: hành xử sau khi uống rượu)

Sáng sớm sau khi điều tra ra địa chỉ của đại thúc liền "nằm vùng" ngay ở chỗ này. Thế nhưng đại thúc vẫn chưa trở về, chất cồn rất dễ bay hơi. Qua một lúc rượu đã bay hơi gần hết, mùi rượu cũng không còn. Hà Kỳ tức giận, đại thúc đi làm cái gì rồi, đã sớm qua giờ tan tầm. Cả người mỹ vị như vậy (mỹ vị = món ăn ngon :v). Dứt khoát bảo bác Quân mang tới mười chai rượu, cách một giờ đổ một chai, cách nửa giờ lại đến một chai. May mắn chỗ này vắng vẻ, người cũng không nhiều, nếu không người ta còn tưởng hắn định tự thiêu. Đợi một thời gian thật dài, toàn thân cao thấp vừa bẩn vừa hôi, đại thúc vẫn chưa về. Mắt thấy còn thừa lại hai chai, tức giận dứt khoát dốc sạch lên người, dựa vào cột ngủ, mặc kệ. Thϊếp đi được một lúc, đại thúc đã về rồi. Nhìn đại thúc, tức thì tức, còn diễn vẫn phải diễn. Ngoài miệng nói khổ thật khổ, thế nhưng trong lòng thì, Tề Thiên Liệt anh không tuân thủ nữ tắc, muộn như vậy mới về nhà. Xem tôi trừng phạt anh thế nào đi. Giận dỗi đem trọng lượng toàn thân dồn lên người đại thúc.

Một tay đỡ Hà Kỳ, một tay đỡ vali hành lý vào nhà: "Cậu thật nặng a!" Đại thúc bị Hà Kỳ làm cho xiêu vẹo ngã trên sofa. "Cậu uống bao nhiêu rượu rồi hả? Nặng mùi như vậy! Tôi đi lấy cho cậu cốc nước đường."

Tên trộm nhanh nhẹn mở mắt, nhà đại thúc đơn giản sạch sẽ, vừa nhìn liền thấy hết. Ngó ngó chỉ thấy một cái giường, tốt! Định quay đầu nhìn bên kia, thì đại thúc đã quay lại, nhanh chóng nhắm mắt lại.

"Cậu sao lại uống nhiều rượu như vậy, nhiều vỏ chai như thế, không uống đến ngộ độc là may đấy." Ôm lấy người đang nằm nghiêng trên sofa, đưa cốc tới bên miệng. Tác dụng của thuốc vẫn chưa hết. Hà Kỳ cũng không có bao nhiêu hơi sức.

"Không uống. Ngọt lắm."

"Ngoan, uống hết, uống xong cậu sẽ muốn ngủ."

"Không uống, không thích uống."

"Ngoan, uống hết." Không để ý tới hắn phản kháng, ôm lấy đầu hắn mạnh mẽ rót xuống. Cũng không biết tên này vì muốn chiếm đồng tình của đại thúc rốt cuộc đã nốc bao nhiêu thuốc, ngay cả đại thúc chân tay đều một mảnh cũng đẩy không ra.

"Khụ khụ khụ ~~~~ Đại thúc xấu xa, thật khó uống."

"Tốt rồi, ngủ đi. Cậu ngủ giường, tôi ngủ sofa."

"Không được, tôi muốn đi tắm đã. Người hôi quá."

Đại thúc chớp chớp mắt, ngượng ngùng nhìn vẻ mơ mơ màng màng của Hà Kỳ. Vừa thấy liền biết ngay đây là một gian phòng ở, bước vào cửa sẽ thấy tường luôn. Chỗ nào có phòng tắm chứ.

"Vậy đại thúc bình thường tắm thế nào?" Không thể nào a! Người đại thúc rất sạch sẽ a, hàng ngày đều có mùi xà phòng, chưa bao giờ ngửi thấy mùi mồ hôi.

"Tiểu khu chúng ta có một phòng tắm công cộng, tôi mỗi ngày đều tắm ở đó. Hôm nay muộn rồi, nó đã đóng cửa."

"Cái gì? Không cần, tôi sẽ không đi vào cái bể mà ai ai cũng có thể tắm như vậy, thực bẩn. Đại thúc về sau cũng đừng đến đó." Biết được nam nhân khác nhìn thấy cơ thể đại thúc, ghen tị cùng phẫn hận trong lòng đều bùng lên. Người của đại thúc chỉ có hắn mới được xem. Ngày mai bảo bác Quân làm thêm một cái phòng tắm ở phòng bên cạnh.

"Không đi vào đó, vậy giặt giũ thế nào? Mọi người chúng tôi ở đây đều giặt đồ tại đó. Rất sạch mà. Nếu như quá mệt mỏi, thêm mười đồng còn được mát xa nữa. Cậu mát xa kia tính tình tốt lắm, mát xa cho tôi chưa lấy tiền bao giờ."

"Cái gì????" Nếu như Hà Kỳ lúc này có sức thì nhất định đã nhảy dựng lên rồi. "Anh còn để người khác mát xa cho anh, về sau không được đi nữa. Tôi mát xa cho anh."

"Làm sao vậy? Dù gì cũng không cần tiền, sao lại không đồng ý chứ?" Đại thúc cúi đầu vâng dạ phản bác, làm gì mà dữ dội như vậy. "Không phải muốn chiếm lợi của cậu ấy, chính là cậu ấy khăng khăng không cần tiền, còn làm cho tôi mỗi ngày. Tôi cũng không phải cố ý chiếm lợi."

"Chiếm lợi? Là ai chiếm lợi của ai,anh có biết không? Sau này không cho phép đến đấy. Có nghe hay không." Tức chết tức chết rồi, nếu không phải tình hình không cho phép, đêm nay hắn liền cho bác Quân xây luôn cái phòng tắm tại đây. Chuẩn bị thêm cái máy mát xa. Đại thúc ngu ngốc, bị người khác chiếm lợi còn không biết, tức chết hắn rồi.

"Ừ." Ủy khuất ủy khuất, rất ủy khuất. Ngoài Tiểu Tuyết, chưa có ai hung dữ với y như vậy. Hà Kỳ đã mắng y hai lần rồi, đều không biết tại sao, không biết bản thân sai chỗ nào. Nếu Tiểu Tuyết ở đây, Hà Kỳ đêm nay liền gặp được Diêm Vương rồi.

Nhìn đại thúc oan ức khổ sở, nước mắt đã sắp muốn rơi ra, lòng Hà Kỳ cũng theo đó mềm xuống. "Không cho anh đi là vì muốn tốt cho anh, biết đâu bọn họ có bệnh gì, truyền cho anh sẽ không tốt. Tôi đây là vì muốn tốt cho anh." Ánh mắt lạnh như muốn ăn thịt người trong nháy mắt ôn nhu hẳn.

"Ừ, đã biết." Nghe lời gật gật đầu, giống như con cừu nhỏ.