"Theo sát tôi, anh chừng nào thì tan tầm, có thời gian tôi sẽ đi tìm anh?" Liễu Vĩnh Nhạc vừa đi vừa hỏi đại thúc.
"Chiều nay."
"Chiều nay tôi không rảnh, khi khác thì sao?" Chiều nay đã có hẹn với mỹ nữ kia rồi.
"Không biết." Không phải cố tình cự tuyệt hắn, mà thật sự không biết, nếu là bác sĩ chính thức sẽ có nội quy riêng, đại thúc hiện tại chỉ đang làm tạm thời, căn bản không có trong biên chế, được ra về hay không còn phải xem tâm tình những bác sĩ khác.
"Um, tôi thì lúc nào cũng có thể tìm anh a. Tôi tên Liễu Vĩnh Nhạc, em gái anh chắc cũng nói cho anh biết rồi, nhưng mà tôi cảm thấy bản thân tự giới thiệu một chút vẫn tốt hơn." Không thể tưởng tượng được cậu trai lịch thiệp lúc này cùng tên thiếu gia bất cần đời ngày ngước đều là một người.
"Tề Thiên Liệt. Lần nào đến cũng làm phiền cậu, thật ngại a." Cười thật ôn nhu. Làm Liễu Vĩnh Nhạc nhìn đến ngây người. Đại thúc vẫy vẫy tay trước mắt hắn, kéo hồn hắn về. Liễu Vĩnh Nhạc sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng cong lên thành một nụ cười không dễ phát hiện. "Sắp tới rồi. Chúng ta đi." Thân thủ bắt lấy tay đại thúc, thật mịn thật ấm a. Đại thúc nghĩ hắn sợ mình đi lạc nên mới nắm tay, hoàn toàn không biết trong đầu bạn học Liễu nghĩ cái gì. Trong lòng còn thầm cảm kích hắn.
"Đến rồi, đây chính là khu dạy học Trung y, anh tự đi lên đi. Tôi cũng không dám gặp em gái nhà anh nữa nha. Tôi đi, nhớ mời tôi ăn cơm đó, gặp lại sau."
Nhìn Liễu Vĩnh Nhạc rời đi, đại thúc không khỏi nhăn mi. Lại thiếu người khác một cái nhân tình, thật phiền toái. Lắc lắc đầu, tối nay còn có một đại phiền toái nữa cần giải quyết nữa a.
"Sao?! Hẹn hò cùng nữ nhân. Thật không? Anh à, tuyệt quá." Tiểu Tuyết kích động đắc khoái thượng phòng*.
"Ừ, tám giờ tối nay."
"Em đi xem với anh, cám ơn trời đất, anh rốt cuộc cũng nghĩ kỹ rồi. Hiện tại mới bốn giờ, đi, chúng ta đi mua quần áo. Phải ăn diện một chút chứ." Không để đại thúc kháng nghị, liền kéo y đi, đúng là khí thế hừng hực, quyết định thật nhanh chóng.
Vì muốn để lại cho người ta ấn tượng tốt, Tiểu Tuyết đem anh trai "lột xác" hoàn toàn. Một thân âu phục màu đen, áo sơ mi trắng, cà vạt caro đỏ sậm, mang giầy da bóng lộn, đến làm gương soi cũng được. Quần áo nhìn qua thực có hương vị nam nhân, nếu đeo thêm cái kính râm nữa, chẳng khác xã hội đen là mấy. Chính là cách ăn mặc vẫn không thay đổi được khí chất. Cái đôi mắt trong veo ngập nước kia, so với hình tượng "đại nam tử sắc bén" cách xa vạn dặm. "Như thế này có được không?" Đại thúc nhìn mình trong gương, thấy thế nào cũng không được tự nhiên.
"Có thế mới đem lại cho phụ nữ cảm giác an toàn, tốt rồi, lấy bộ này nhé. Anh, yên tâm đi, tất cả chỉ cần nghe em là được. Đi thôi, đến trước giờ hẹn mới lễ độ." Thẩm mỹ của Tiểu Tuyết thật không dám khen tặng.
"Như thế nào lại xui như vậy, cố tình là quán cà phê này." Đúng vậy, chỗ này là quán cà phê của nhà Hà Kỳ a, "Lần này mong rằng không đυ.ng phải tên đần kia." Đại thúc ngồi đây thực câu nệ (cẩn trọng): "Nếu người ta không muốn thì làm thế nào? Chúng ta vẫn là nên trở về đi!" "Đừng sợ, đến lượt cô ta không muốn sao, em bằng lòng không còn chưa biết a! Không việc gì."
Đợi không bao lâu liền thấy bác sĩ Lý dẫn theo một cô gái đi về phía này. Đại thúc cùng Tiểu Tuyết đứng lên chào hỏi. "Tiểu Tề, đây chính là cô em họ hàng xa nhà tôi - Lý Mộc Di, Tiểu Di, đây chính là Tiểu Tề "vạn nhân mê" ở khoa anh a. Còn cô nhóc này chắc là em gái Tiểu Tuyết của cậu, đúng không Tiểu Tề?"
"Đúng vậy,anh Lý mạnh khỏe. Có phải anh trai thường nói xấu sau lưng em không? Anh còn biết cả em nữa." Tiểu Tuyết thân thiện cùng bác sĩ Lý nói đùa, cũng cẩn thận đánh giá Lý Mộc Di, chiều cao vừa đủ, dáng người không tệ, làn da trắng nõn, khuôn mặt không tính là quá đẹp, nhưng cũng hơn người bình thường. Mặc váy liền kiểu cổ điển, tóc búi sau đầu, mang cho người ta cảm giác gọn gàng sạch sẽ. Ấn tượng đầu tiên: không tồi.
"Tiểu Tuyết thật đáng yêu, anh trai chỉ khen em không à, sao lại nói xấu chứ." Xoa đầu Tiểu Tuyết, cô nhóc này thật hoạt bát.
"Như thế là tốt rồi! Anh Lý chị Di mau ngồi đi." Tiểu Tuyết có ấn tượng không tệ với Lý Mộc Di, vì vậy liền tranh thủ nhiệt tình tiếp đãi. "Chị Di, em có thể gọi chị là chị không?"
"Ừ! Đương nhiên, Tiểu Tuyết." Lý Mộc Di mỉm cười, trên mặt vì ngượng ngùng mà nổi lên màu đỏ ửng nhàn nhạt. Thi thoảng còn nhìn anh trai của cô. Xem là là thích anh cô a. Nếu nữ nhân này đã phù hợp với tiêu chuẩn chị dâu của cô, vô luận như thế nào cô cũng phải giúp anh trai lấy về.
Bốn người chậm rãi trò chuyện. Hóa ra Lý tiểu thư xuất thân từ dòng dõi thư hương (chỉ những người có học), cha mẹ đều là giáo sư đại học, điều này làm Tiểu Tuyết thực vừa ý. Những người xuất thân như vậy so với người bình thường đều có tu dưỡng a. Bởi vì trước đó (Lý Mộc Di)một lần yêu đương không thành, rất nhanh đã ba mươi tuổi mà còn chưa kết hôn. Lần kia khiến cô đối với tình yêu đã không còn tin tưởng, cho nên không muốn nói lại chuyện yêu đương. Lần này là do cha bắt đến. Có điều nhìn thấy đại thúc bộ dáng thực đẹp lại thành thục. May mắn thật sự đã đến rồi. Trái tim lạnh băng một lần nữa lại bị gọi dậy. Đại thúc thì sao? Y vốn là không giỏi nói chuyện yêu đương gì đó, tất cả đều nghe theo em gái a. Chỉ cần Tiểu Tuyết thích y liền không ý kiến.
"Chị Di, chị hiện tại đang làm công việc gì?" Tiểu Tuyết càng nghe càng ưa thích Lý Mộc Di, qua trò chuyện có thể thấy cô là một người ôn nhu hiền lành, về sau nhất định sẽ không bắt nạt anh trai. Trong lòng liền hạ quyết tâm, đay sẽ là chị dâu của mình. Nhất định phải làm cho tới tay.
"Tự mở một cửa hàng, mua bán đồ cổ. Cha chị làm trong ngành khảo cổ, có thể giúp chị phân rõ đồ thật đồ giả. Bản thân chị cũng yêu thích đồ cổ, cho nên mới làm buôn bán đồ cổ." Ngại ngùng cười, thực sự ấm áp như mẹ vậy.
"Bảo sao trông chị giống mỹ nữ từ quá khứ xuyên tới như vậy. Thưởng thức không tồi a! Đúng không anh?" Huých huých cái người từ nãy không nói được một lời.
"Đúng vậy a! Rất đẹp! Có phẩm vị có phẩm vị." Đại thúc sờ sờ ót xấu hổ cười, y vừa rồi hồn không biết thả về đâu, chỉ mơ hồ nghe được vài chữ cuối. Nhưng người khác lại thấytựa nhưcậu bé vụng về không biết khen bạn gái như thế nào. Lý Mộc Di được đại thúc khích lệ, mặt đỏ lên, cúi đầu. Càng trò chuyện càng vui vẻ, không khí cũng ngày càng hòa hợp. Cuối cùng Tiểu Tuyết trực tiếp cùng Lý Mộc Di đổi chỗ, để cô cùng đại thúc ngồi cùng một chỗ, tuyệt nhiên không hề phát hiện có người nhìn bọn họ chằm chằm từ nãy đến giờ mắt đã sắp bốc hỏa rồi.
---
*đắc khoái thượng phòng: qt để là "nhanh được lên phòng rồi" :v Ứ hiểu a, phòng nào cơ chứ T.T, đại gia giúp với, raw là 得快上房了 Cảm ơn cả nhà nhiều.