Mạc Phụ Hàn Hạ

Quyển 2 - Chương 4

Hè qua thu đến, thời gian hai tháng giống như ánh sáng nhanh chóng trôi qua.

Hôm nay trời trong mát mẻ, Mộc Hàn Hạ đứng dưới một gốc cây đại thụ bên đường, cầm chai nước uống nước. Cách đó không xa là cảnh tượng náo nhiệt. Hôm nay là ngày Phong Thần khai trương cửa hàng thứ hai, lúc này khách khứa đầy sảnh, ngoài cửa chất đầy lẵng hoa, pháo giấy rực rỡ đầy đất.

Di động của cô vang lên, nhìn thấy cái tên trên màn hình, cô lè lưỡi tiếp điện thoại:“A lô, Jason.”

“Ở đâu?”

“Bên ngoài cửa hàng.”

“Đang làm gì?”

“Nghỉ ngơi một lát.”

Quả nhiên Lâm Mạc Thần ở đầu kia khẽ cười:“Tôi làm lụng vất vả trong này, còn quản lí Mộc lại đang nghỉ ngơi? Vào đây.”

“Vâng.” Mộc Hàn Hạ cúp điện thoại, đi vào trong cửa hàng.

Tầng hai có mấy văn phòng nhỏ, mấy nhân viên cửa hàng chào hỏi cô:“Quản lí Mộc.” “Quản lí Mộc.”

Mộc Hàn Hạ mỉm cười gật đầu, không giống như hai tháng trước thẹn thùng câu nệ.

Lâm Mạc Thần ngồi trong văn phòng, cầm trong tay chồng bảng biểu báo cáo số liệu, đang nói chuyện với cửa hàng trưởng ở bên cạnh. Hôm nay anh ta mặc cả cây âu phục màu đen, áo sơ mi màu trắng bên trong, kết hợp với cà vạt màu đỏ, đồng hồ giày da, không có chỗ nào không quý giá. Dáng dấp tùy ý ngồi ở chỗ kia tỏa ra bầu không khí khiến người khác cảm thấy bị áp lực.

Mộc Hàn Hạ đi qua, cửa hàng trưởng báo cáo xong, cười với Mộc Hàn Hạ rồi đi, Lâm Mạc Thần ngẩng đầu nhìn cô:“Cô chủ Mộc, đi vui vẻ ở nơi nào thế?”

“”Lão Đại, tôi chỉ ra ngoài hít thở không khí thôi.”

Lâm Mạc Thần nhếch môi nhưng cũng không cười nhạo cô, Mộc Hàn Hạ ngồi xuống bên cạnh anh ta, cầm lấy mấy bảng số liệu, rồi lấy laptop ra, bắt đầu làm việc với anh ta.

“Số lượng W3-11?”

“Bán được 33 chiếc. Size M và L nhiều nhất.”

“33%.”

“Số liệu đồng nhất một cửa hàng.”

“43 chiếc, 45%, size M, size L.”

“”So với hàng trong kho chiếm bao nhiêu?”

“40%, đầy đủ. Trong đó cần phải điều động năm kiểu.”

Hai người một hỏi một đáp, tốc độ rất nhanh. Bên ngoài cửa có nhân viên đi qua cũng không dám lớn tiếng, sợ ảnh hưởng tới bọn họ. Khuôn mặt hai người đều chăm chú, rõ ràng là sự phối hợp này ăn ý mười phần.

Thực ra lúc đầu Mộc Hàn Hạ không theo kịp tư duy và tốc độ tra cứu của Lâm Mạc Thần. Lần đầu tiên cô làm trợ thủ cho anh ta, tìm mười phút trong máy tính cũng không tìm được. Lúc ấy Lâm Mạc Thần cười lạnh nói:“Hừ, tôi mời đầu gỗ về sao?”

Lúc ấy cô không phục cãi lại:“Hệ thống máy tính lớn như vây, anh tưởng tìm một bảng báo cáo s

ố liệu trong đó dễ dàng như vậy sao?”

Lâm Mạc Thần nhìn chằm chằm cô nói:“Tôi đã từng gặp mỗi một người quản lí thị trường xuất sắc, ai cũng đều thuộc nằm lòng tất cả số liệu thị trường. Nếu không cô cho rằng tại sao bọn họ có thể duy trì sự nhạy bén đối với thị trường vượt qua người thường? Mộc Hàn Hạ, cô không chịu cố gắng hết sức gì cả.”

Anh ta nói xong khiến Mộc Hàn Hạ sững sờ.

Lâm Mạc Thần cũng không nói gì với cô nữa.

Một lát sau, cô đến bên cạnh anh ta khẽ nói:“Jason, tôi sai rồi, tôi thật hẹp hòi, cám ơn anh đã chỉ bảo cho tôi.”

Anh ta liếc nhìn cô, vẻ mặt cô thành thật nhận sai. Hai người đối mặt một lát, tay anh ta khẽ chạ

m lên đầu cô:“Cô ngơ ngác làm gì? Làm việc đi.”

Làm việc lâu, miệng cô đã hơi khô, liếc mắt nhìn chén trà bên cạnh trống rỗng, vừa định cầm lấy đi rót nước, lại có một bàn tay cầm trước.

Lâm Mạc Thần đứng lên, cầm trong tay hai chiếc chén, đi ra rót nước.

Mộc Hàn Hạ nhìn bóng dáng anh ta khom lưng lấy nước, trong lòng thoáng chốc tựa như bóng đêm ngoài cửa sổ, dịu dàng mà mơ hồ.

Lâm Mạc Thần xoay người, ánh mắt hai người chạm nhau.

Đôi mắt anh ta trầm tĩnh như nước.

Đúng lúc này, cửa hàng trưởng và mấy vị quản lí khác đi vào cười nói:“Jason, hôm nay khai trương thành công như vậy, có muốn tổ chức tiệc mừng không?”

Lâm Mạc Thần cũng cười:“Được. Mọi người chọn địa điểm đi.”

Tiếng hoan hô vang lên.

Mọi người đi đến một nhà hàng hải sản đắt nhất gần đó. Không khí rất tốt, mọi người ăn uống cũng rất vui vẻ. Ngay cả Lâm Mạc Thần cũng uống không ít rượu, ngồi ở chỗ chủ vị, ánh mắt trong suốt, vẻ mặt hơi lười biếng.

Ăn uống xong, mọi người vẫn còn chưa thỏa mãn, la hét muốn đi ca hát, Lâm Mạc Thần cũng vui vẻ đáp ứng. Mọi người đi KTV, thuê một gian phòng xa hoa, lại gọi một đống rượu và đồ ăn.

Mấy cô gái hoạt bát dẫn đầu lên hát. Có người nói:“Ông chủ, anh cũng hát một bài cho mọi người nghe đi.” Tiếng mọi nười ồn ào, Lâm Mạc Thần chỉ tựa vào sô pha đáp:“Mọi người tự chơi đi.”

Tất nhiên không ai ép buộc anh ta nữa.

Mộc Hàn Hạ lấy miếng bỏng ném vào miệng, thực ra cô rất thích ca hát, nhưng nhóm đồng nghiệp đối xử với cô rất tốt, nên cô không muốn phá hỏng không khí... Bỏ đi.

“Cô không đi hát à?” Lâm Mạc Thần ở bên cạnh hỏi, tiếng nói đã ngà ngà say.

Mộc Hàn Hạ lắc đầu.

“Khó nghe?”

Mộc Hàn Hạ trừng anh ta.

Anh ta nở nụ cười.

Mộc Hàn Hạ:“Anh cười cái gì?”

“Không có gì.” Anh ta chậm rãi nói,“Nghĩ đến ở trong tình huống này, cô là một người vô cùng sôi nổi.”

Mộc Hàn Hạ nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt anh ta, bỗng nhiên phát hiện, không phải anh ta hơi say đấy chứ? Không biết tại sao trong lòng cô bỗng nhiên trở nên vô cùng tốt, khẽ “hừ” một tiếng, cầm cốc nước trái cây lên ở bên cạnh anh ta im lặng uống. Anh ta cũng im lặng, hơi nheo mắt, cùng cô nghe người khác hát.

Một lát sau, di động của anh ta vang lên như ẩn như hiện trong tiếng nhạc ồn ào.

Anh ta tiếp điện thoại:“Ừ, em đến Bắc Kinh? Anh và người của công ty đang ở bên ngoài. Được rồi, anh cho em địa chỉ.”

Buông điện thoại, qua một lúc, anh ta gọi một nhân viên:“Tiểu Vương, ra cửa đón người.”

“Ông chủ, đón ai vậy?”

“Trình Vi Vi. Cô ấy nghe nói chúng ta tổ chức tiệc mừng, nên cũng muốn đến đây.”

Mọi người giật mình, nhắc đến Trình Vi Vi, tất cả mọi người đều biết. Bởi vì nhà cô ta là siêu thị Vĩnh Chính, khách hàng lớn của Phong Thần. Sản lượng hàng tháng của Phong Thần đều tiêu thụ trong nhiều cửa hàng của Vĩnh Chính. Hai tháng nay, Trình Vi Vi cũng bay đến Bắc Kinh mấy lần, mỗi lần đều đến công ty bọn họ.

Cũng có người phỏng đoán quan hệ của cô ta và Lâm Mạc Thần, nhưng ngoài chuyện công việc, hai người dường như không có qua lại gì khác, hơn nữa Lâm Mạc Thần chưa bao giờ bay đến thành phố Giang, nên cũng không có ai dị nghị gì.

Khi Trình Vi Vi đến công ty cũng đã gặp Mộc Hàn Hạ. Lúc ấy biểu tình của cô ta vô cùng kinh ngạc, nhưng hai người cũng không tiếp xúc nhiều.

Qua một lúc, Tiểu Vương dẫn người vào. Dưới ngọn đèn rực rỡ, Trình Vi Vi tóc dài như thác đổ choàng khăn, trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc áo choàng đỏ sậm, phía dưới là đôi chân thon dài đi giày cao gót, dáng vẻ ngời sáng trước mắt người khác.

“Trình tổng.” “Trình tổng.” Tất cả mọi người chào hỏi cô ta, có người thân với cô ta cảm thán nói:“Oa! Chị Vi Vi hôm nay đẹp thật.”

Lâm Mạc Thần gật đầu với cô ta.

Trình Vi Vi cười nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Mộc Hàn Hạ bên cạnh Lâm Mạc Thần, rồi mới dừng lại trên người Lâm Mạc Thần:“Jason, hôm nay khai trương cửa hàng thứ hai toàn thắng, chúc mừng anh.”

Lâm Mạc Thần cười nói:“Lại đây ngồi đi.”

Có người đứng dậy, có người ở phía sau lui ra tránh đường, Mộc Hàn Hạ cũng dịch chuyển, nhường chỗ bên cạnh Lâm Mạc Thần cho cô ta. Trình Vi Vi ngồi xuống, cũng không nhìn Mộc Hàn Hạ, quay đầu nói chuyện với Lâm Mạc Thần.

Mọi người tiếp tục vui chơi.

Mộc Hàn Hạ nói chuyện với đồng nghiệp bên cạnh, mơ hồ ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Trình Vi Vi, tiếng nói chuyện của cô với Lâm Mạc Thần cũng rõ ràng truyền đến.

“Sư ca, chúc mừng anh.”

“Cám ơn.” Hai người khẽ cụng ly rượu vang.

“Em cũng mang tin tốt đến đây, doanh số của Phong Thần trong hệ thống Vĩnh Chính tháng này lại tăng 15%. Sư ca, anh cảm tạ em thế nào đây?”

“Em muốn cảm tại như thế nào? Nếu không anh tặng em một bộ sản phẩm mới của Phong Thần trong quý này.”

“Chỉ có vậy thôi sao? Sư ca, anh đúng là biết tính toán, lại còn tiết kiệm nữa, có phải em sẽ trở thành quảng cáo sống cho các anh không?”

“A...”

Mộc Hàn Hạ đứng dậy ra ngoài đi WC.

Ngoài phòng ánh sao sáng rực.

Mộc Hàn Hạ dựa vào hành lang bên ngoài, gió lạnh thổi, có người đi tới.

Cô quay đầu, là một đồng nghiệp nam ở bộ phận thiết kế, hai mươi lăm hai sáu tuổi, cao gầy nhã nhặn, uống đến mức mặt đã đỏ, ánh mắt lóe sáng nhìn cô.

Mộc Hàn Hạ mỉm cười với anh ta.

“Hàn Hạ, cô ở chỗ này à, sao không đi vào?”

“Tôi hít thở không khí một chút.”

“À.” Đồng nghiệp này là điển hình cho con trai ngành kĩ thuật, đứng ở bên cạnh cô, cùng ngắm sao trời, muốn nói lại thôi.

“Hàn Hạ, hiện tại cô có bạn trai không?” Ngay cả tai anh ta cũng đã đỏ lên.

Trong lòng Mộc Hàn Hạ hơi hồi hộp, khi học trung học, cô cũng từng được mấy người tỏ tình, nhưng mấy năm nay dường như không có, không hiểu sao cô cũng bắt đầu khẩn trương:“Hả?”

“Tôi rất thích cô, cô có thể cân nhắc...” Tiếng nói của anh ta rất thấp nhưng chân thật.

Mặt Mộc Hàn Hạ cũng đã đỏ lên. Nói một cách công bằng, đồng nghiệp nam này thực sự rất tốt, tốt nghiệp trường danh tiếng, năng lực vô cùng giỏi, thái độ làm người kiên định dịu dàng. Trước đó cô chưa từng nghĩ tới, người như vậy sẽ thổ lộ với mình.

Cô quay đầu nhìn anh ta, định lên tiếng, lại liếc mắt thoáng nhìn hai người phía sau tấm kính thủy tinh, không biết từ lúc nào Lâm Mạc Thần hai tay đút trong túi, quan sát bọn họ. Không, chính xác là đang nhìn cô. Ngọn đèn mờ chiếu vào khuôn mặt lạnh lùng của anh ta.

Mộc Hàn Hàn nhìn vào ánh mắt anh ta, trong đầu hiện lên suy nghĩ: Nơi này cách ghế lô rất xa, tại sao anh ta lại nhìn ra đây?

Tuy vậy ánh mắt anh chàng đồng nghiệp vẫn còn nóng bỏng nhìn cô. Mộc Hàn Hạ chuyển tầm mắt, nhìn người trước mặt, vô cùng có lỗi nói:“Cám ơn anh, xin lỗi.”

Người đồng nghiệp thất vọng bỏ đi, xung quanh lại trở nên yên lặng.

Không hiểu sao tim Mộc Hàn Hạ lại đập thình thịch, giống như mấy ngôi sao thưa thớt trên đầu, vừa sáng vừa lạnh, không tiếng động đập mạnh. Cô xoay người, đẩy cửa ra, lại phát hiện không còn thấy bóng dáng Lâm Mạc Thần đâu.

Cô nghĩ không biết anh ta còn quay về ghế lô không, mới đi được mấy bước, lại thấy một căn phòng nhỏ bên trái cửa khép hờ, bên trong truyền ra tiếng người nôn mửa.

Cô ló đầu vào thấy bóng dáng Lâm Mạc Thần. Hai tay anh ta đặt trên bồn rửa, cúi đầu, sắc mặt tái nhợt.

Đó là một phòng nghỉ, chứ không phải phòng KTV. Mộc Hàn Hạ vội đẩy cửa đi vào, đi đến bên cạnh anh ta:“Anh sao vậy? Không uống được rượu thì nên uống ít đi chứ.”

Lâm Mạc Thần dù đã say rượu, nhưng phong thái vẫn rất tao nhã. Anh ta cầm lấy chiếc khăn mặt ở bên cạnh, khẽ lau khóe miệng, sau đó thản nhiên nói:“Tôi thực sự không thích uống rượu, nhưng trong nước lại chú ý đến văn hóa rượu, cho dù là việc công hay tư. Đối với cấp dưới của tôi, nếu tôi không thật lòng đối đãi, làm sao khiến cho bọn họ can tâm tình nguyện bán mạng cho tôi đây?”

Lời này rất có ý tứ, nhưng Mộc Hàn Hạ nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của anh ta trở nên trắng bệch, nghĩ thầm không biết anh ta rốt cuộc có say hay không nữa.

Anh ta liếc nhìn cô, để khăn mặt sang một bên, xoay người ngồi xuống sô pha chợp mắt.

Mộc Hàn Hạ hỏi:“Trình Vi Vi còn ở ghế lô, anh không quay về sao?”

Anh ta thản nhiên nói:“Cô ấy thích ở thì ở, còn tôi không phải là người hầu rượu.”

Mộc Hàn Hạ không nhịn được cười, nhìn sắc mặt anh ta thực sự không tốt lắm, bước đến bình nước, muốn rót cho anh ta một cốc nước ấm. Lúc này lại nghe thấy anh ta lên tiếng:“Tại sao không tiếp nhận cậu ta?”

Mộc Hàn Hạ nhìn nước trong cốc dần đầy lên, mặt nước dập dờn dưới ngọn đèn êm dịu, nhưng vào lúc này trong lòng cô vô cùng yên tĩnh tựa như có thứ gì đó đang phá kén chui ra.

Cô xoay người đi đến bên cạnh anh ta khẽ nói:“Tôi không thích anh ta.”

Lâm Mạc Thần mở mắt ra, không nhận nước trong tay cô, tiếng nói đã say hơi khàn:“Vậy cô thích ai?”

Mộc Hàn Hạ im lặng một lát, chỉ cười không nói chuyện.

Lâm Mạc Thần nhìn nụ cười nhạt trên miệng cô, chợt bắt lấy tay cô, kéo cô vào trong lòng. Mộc Hàn Hạ giật mình, cảm thấy tay anh ta khóa chặt bên hông cô, còn trong lòng anh ta là hơi thở ấm áp pha lẫn mùi rượu.

Trong khoảnh khắc đó thế giới của cô trở nên yên tĩnh.

Giây tiếp theo, anh ta buông cô ra, nằm xuống sô pha.

Mộc Hàn Hạ như đang nằm mộng, vào lúc này, cô xác định được anh ta thực sự say. Bởi vì anh ta bình tĩnh nở nụ cười, nụ cười rất lạnh nhạt, giống như mỗi lần khi anh ta ra quyết sách buôn bán, bộ dáng sát phạt quyết đoán.

Anh ta nói:“Mộc Hàn Hạ, đừng yêu tôi, cũng đừng hấp dẫn tôi. Bởi vì chúng ta không xứng với nhau.”