Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 43

Chương 43
Sự xuất hiện của “Tây Dương Phạm” đúng là có ảnh hưởng đến lượng tiêu thụ của DG Trung Quốc.

“Tây Dương Phạm” khiến một bộ phận người tiêu dùng nảy sinh sự nghi ngời về

Zamon, nhưng hiện tượng này vẫn chưa lan rộng, chưa phát triển đến mức

không thể cứu vãn.

Do đó, Charles lập tức tiến hành một loạt biện pháp phòng ngự cứng rắn.

Đầu tiên, anh ta báo cáo tình hình với công ty mẹ ở Mỹ, đề nghị công ty mẹ

lấy tư cách doanh nghiệp, có văn bản kiến nghị với hải quan hai nước

Trung Mỹ, yêu cầu kiểm tra nghiêm ngặt việc đưa sản phẩm Zamon vào Trung Quốc trong thời gian gần đây. Đề nghị này nhận được sự ủng hộ tuyệt đối từ công ty mẹ.

Tiếp theo, Charles ra lệnh cấp dưới điều tra kỹ

lưỡng, thu thập chứng cứ, nhằm tìm ra manh mối giữa Ái Đạt và Tây Dương

Phạm, bởi anh ta vẫn không từ bỏ hy vọng khởi kiện Ái Đạt. Về vấn đề

này, Trần Tranh không mấy lạc quan. Trông mong Lệ Trí Thành làm việc

không kín kẽ, để lại dấu vết ư? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Charles còn liên hệ với đại diện các nhãn hiệu xa xỉ nổi tiếng thế giới tại

Trung Quốc, đề nghị mọi người cùng liên kết kiến nghị tới Bộ Công thương Trung Quốc. Nhưng đề nghị này không nhận được sự hưởng ứng, bởi vì

người tinh ý đều nhận ra, sự tồn tại của trang web mua bán trực tuyến

Tây Dương Phạm chính là phản ánh cuộc chiến thương mại giữa DG và các

doanh nghiệp nội địa. Trên Tây Dương Phạm cũng có các sản phẩm thuộc

hàng hiệu khác, nhưng chỉ vài mẫu mang tính tượng trưng, phần lớn đều

hiển thị “hết hàng”, rõ ràng muốn bọn họ “nước sông không phạm nước

giếng.”

Hơn nữa, các thương hiệu xa xỉ khác đều là đối thủ cạnh

tranh của DG tại Trung Quốc. Một năm qua, Zamon ồ ạt chiếm lĩnh thị

trường, bọn họ đã rất chướng tai gai mắt. Vì vậy, tất cả chỉ ậm ừ lấy

lệ, tọa sơn quan hổ đấu.

Trước thái độ của bọn họ, Charles chỉ có thể chửi thề một câu: “Shit!”

Cuối cùng là động thái quan trọng nhất, Charles muốn giảm bớt mức độ ảnh

hưởng của Tây Dương Phạm trong phạm vi cả nước. Anh cũng biết đến câu

nói của chủ tịch Mao Trạch Đông: “Một đốm lửa nhỏ cũng có thể cháy lan

ra đồng cỏ.” Ở Trung Quốc vốn có một số người cương quyết tẩy chay DG,

anh ta không thể để thế lực này nhân cơ hội ngóc đầu dậy, ngộ nhỡ tạo

thành phản ứng dây chuyền trong người tiêu dùng thì hỏng bét.



vậy sau khi thương lượng với Trần Tranh, Charles quyết định đổ tiền kiểm soát giới truyền thông và mạng internet. Trần Tranh biết rõ đạo lý này

nên vỗ ngực nhận nhiệm vụ. Anh ta bắt đầu luồn lách, đi lại quan hệ với

các cơ quan truyền thông lớn và trang web tên tuổi. Không biết bao nhiêu tiền đổ vào cái động không đáy đó, nhưng tục ngữ nói rất đúng, có tiền

mua tiên cũng được.

Tuy nhiên, Charles và Trần Tranh chỉ đoán

đúng một nửa. Bước tiếp theo của Lệ Trí Thành quả nhiên mượn Tây Dương

Phạm phát động cuộc tấn công nhằm vào DG.

Nhưng anh không lợi

dụng dư luận và giới truyền thông như nửa năm trước, mà dùng hình thức

quảng cáo trên truyền hình, trực tiếp tuyên chiến với DG ngay trước mặt

người tiêu dùng cả nước.

Chỉ trong một đêm, cả nước đều biết, giá sản phẩm Zamon ở trong và ngoài nước chênh lệch lớn đến mức nào, biết

được cuộc chiến phản thu mua của doanh nghiệp quốc nội với doanh nghiệp

nước ngoài, nhằm mục đích bảo vệ thương hiệu dân tộc.

Không cần nghĩ cũng biết, người dân Trung Quốc sẽ làm thế nào.

***

Buổi đêm tĩnh mịch, Lâm Thiển và các đồng nghiệp vẫn ở văn phòng, tất bật chuẩn bị quảng cáo thứ hai của “Khuynh Thành”.

Thời gian qua, sự ra đời của trang web Tây Dương Phạm thu hút sự quan tâm

của tất cả mọi người trong ngành túi xách. Các đồng nghiệp trong công ty của Lâm Thiển cũng bàn tán sôi nổi. Có người cảm thấy chiêu này như tát vào mặt DG, nhưng cũng không ít người lo ngại, việc bán hàng trên mạng

dù sao cũng có hạn, không thể tạo thành mức độ ảnh hưởng lớn. Chỉ cần

sóng gió qua đi, việc kinh doanh của DG sẽ trở lại như cũ.

Trước những lời nhận xét đó, Lâm Thiển chỉ im lặng mỉm cười.

Bởi vì cô biết rõ chiêu tiếp theo của Lệ Trí Thành. Một khi tìm ra nhược

điểm của đối thủ, anh sẽ “ra đòn” liên tiếp, đánh đến khi đối phương

không đứng dậy nổi mới thôi.

Đang vùi đầu vào công việc, Lâm

Thiển đột nhiên nghe thấy một đồng nghiệp kêu “A” một tiếng rồi gọi cô:

“Giám đốc Lâm, mọi người mau xem tivi đi.”

Lâm Thiển và những

người khác đều hướng ánh mắt về phía chiếc tivi tinh thể lỏng treo

tường. Bây giờ là “giờ vàng” của buổi tối, tin thời sự vừa phát xong,

một quảng cáo mới đột nhiên xuất hiện.

Màn hình hoàn toàn tối đen, sau đó hiện ra ba chữ màu trắng rất đẹp: Tây Dương Phạm.

Lâm Thiển dán mắt vào màn hình. Cô biết Lệ Trí Thành sẽ đi bước này, nhưng cô không rõ nội dung quảng cáo ra sao.

Sau đó, màn hình vụt qua vô số hình ảnh, đồng thời một giọng nam giới cất lên: “Tokyo, Paris, New York, Sydney…”

Đây đều là cảnh sắc phồn hoa của đô thị lớn trên thế giới. Hình ảnh được xử lý rất tốt, mang lại cảm giác phục cổ tĩnh lặng trong sự náo nhiệt.

Sau đó, màn hình lại chuyển cảnh, nhưng không phải hình ảnh thành phố, mà

là các tủ kính bày túi xách hàng hiệu. Ánh đèn rực rỡ, mặt kính lấp

lánh, những chiếc túi xách ở bên trong càng trở nên sang trọng bắt mắt.

Tuy nhiên, khi ống kính lia qua, logo của túi xách đã bị che mất, thay

thế bằng ký hiệu “XXXX”.

Giọng đàn ông vang lên: “Ở nước ngoài,

chúng được bán với giá như sau.” Ống kính lại đặc tả con số bên dưới mỗi túi xách: $400, €100… sau đó là một dãy số đổi thành nhân dân tệ.

“Còn ở trong nước, chúng được bán với giá hoàn toàn khác.”

Màn hình lại chuyển cảnh tới đường Vương Phủ Tỉnh ở Bắc Kinh, Từ Gia Hội

Thượng Hải, khu Thiên Hà Quảng Châu… Những nơi đó đều có tủ bày sản phẩm túi xách tương tự, giá bán là ¥8000, ¥ 42.000, ¥ 200.000… đắt gấp ba

lần, thậm chí bảy, tám lần ở nước ngoài.

Tiếp theo, màn hình biến thành màu cam đỏ, nhạc nền nổi lên, từng con chữ của địa chỉ trang web

Tây Dương Phạm nhảy ra, trông rất sống động.

Giọng đàn ông lại

vang lên: “Tây Dương Phạm, bán hàng chính hãng các nhãn hiệu toàn cầu,

xóa bỏ mức chênh lệch về giá cho người Trung Quốc.”

Cuối cùng, màn hình xuất hiện ba hàng chữ:

“Mọi hộ kinh doanh đều được chứng thực danh tính.

Bán hàng giả mua một phạt mười. Trang web sẽ bồi thường ngay.

Tất cả mặt hàng giảm từ 30 – 90%.”

***

Lâm Thiển chống cằm, lặng lẽ xem hết quảng cáo. Các đồng nghiệp lộ vẻ phấn

chấn, một nhân viên nam bật ngón tay tách một tiếng: “Làm rất hay.”

Lâm Thiển không nhịn được cười. Chiêu này của Lệ Trí Thành đúng là thâm thật đấy.

Quảng cáo không nói sản phẩm xa xỉ “có sự cách biệt về giá giữa các khu vực”

mà nhấn mạnh “xóa bỏ mức chênh lệch về giá cho người Trung Quốc.” Chắc

bất cứ người nào nghe câu này cũng bị khơi gợi lòng kiêu ngạo và nỗi bực tức.

Tuy nhiên đây cũng là sự thật. Cho dù chính sách thuế nhập

khẩu của Trung Quốc khiến giá thành hàng ngoại tiêu thụ ở nội địa cao

hơn ở nước ngoài, nhưng Lâm Thiển từng nghiên cứu phân tích về vấn đề

này nên biết rõ, giá cả cũng không đến mức cao ngất trời như hiện nay.

Vì vậy, DG coi như tự chuốc hậu quả. Ai bảo họ nghĩ người Trung Quốc ngốc nghếch lắm tiền, sẽ ngoan ngoãn cống nạp cho bọn họ?

Cô rút di động, nhắn tin cho Lệ Trí Thành: “Rất tuyệt vời.”

Lệ Trí Thành có lẽ đang bận, một lúc sau mới nhắn lại: “Phu nhân quá khen.”

Lâm Thiển đọc tin nhắn, không nhịn được cười.

Đúng như Lâm Thiển, Lệ Trí Thành, Ninh Duy Khải, Cố Diên Chi dự đoán, quảng

cáo Tây Dương Phạm đã tạo nên làn sóng dữ dội. Các trang web, cá nhân,

thậm chí giới truyền thông đều đăng tải và chia sẻ quảng cáo này.

Mọi người bắt đầu thảo luận, thương hiệu quốc tế bán với giá rất cao trong nước, liệu có hợp tình hợp lý?

Nhiều người tiêu dùng trở thành fans trung thành của Tây Dương Phạm.

Ngày càng có nhiều người dồn ánh mắt vào đối tượng công kích chủ yếu của Tây Dương Phạm, đó là tập đoàn DG và thương hiệu Zamon.

Chỉ trong chốc lát, vô số lời chất vấn, nghi ngờ, phản đối vang lên. Sau

một đêm, DG trở thành mục tiêu công kích của cả nước. Nó trở thành cái

tên nóng hổi nhất trên weibo và các trang web tìm kiếm.

DG là

doanh nghiệp hàng đầu thế giới, nó có sụp đổ tại thị trường Trung Quốc

hay không là điều chẳng ai dám khẳng định. Nhưng có một thực tế không

phủ nhận, lượng tiêu thụ của các nhãn hiệu trực thuộc bắt đầu giảm sút

nghiêm trọng.

Đúng lúc này, Lệ Trí Thành tung ra quảng cáo thứ hai.

Charles và Trần Tranh đều không ngờ, thậm chí Lâm Thiển cũng không nghĩ, Lệ Trí Thành vẫn còn đợt tấn công thứ hai. Nhưng cũng chính quảng cáo dài ba

mươi giây này đã thành công đẩy tâm trạng tẩy chay DG của người tiêu

dùng và sự quan tâm đến cuộc chiến thương mại giữa doanh nghiệp trong và ngoài nước lên tới cao trào.

Vào buổi tối thứ Bảy vài ngày sau

đó, bởi vì quảng cáo “Khuynh Thành” thứ hai sắp phát sóng nên Lâm Thiển ở nhà nghỉ ngơi, nạp “năng lượng” trước cuộc chiến.

Đúng tám giờ

năm phút, tivi lại phát quảng cáo Tây Dương Phạm. Lâm Thiển vẫn theo dõi như thường lệ. Dù công việc bận rộn đến mức nào, cô cũng dành thời gian xem quảng cáo này. Đây đã trở thành niềm vui nho nhỏ của cô, ai bảo lần này chồng cô “đánh chó bị rơi nước[1].”

[1] Đánh chó bị rơi nước: nghĩa là tiếp tục đánh kẻ xấu đến cùng, dù hắn đã thất bại.

Nào ngờ buổi tối hôm nay, Lệ Trí Thành mới cho cô thấy, thế nào gọi là “đánh chó bị rơi nước” thật sự.

Tám giờ hai mươi phút, Lâm Thiển đang lướt web xem tin tức, di động bỗng đổ chuông.

Là tin nhắn của Lệ Trí Thành: “Em hãy bật kênh vệ tinh lúc tám giờ ba mươi phút.”

Lâm Thiển lập tức bấm điều khiển mở tivi. Truyền hình đang phát quảng cáo

kẹo ngọt, một cậu bé cầm kẹo cười híp mắt. Trong lòng Lâm Thiển trở nên

hưng phấn và mong chờ trong giây lát.

Đúng tám giờ ba mươi, màn hình đột nhiên sáng rực, đó là cảnh đường phố ở Washington.

Đoạn mở đầu giống hệt quảng cáo Tây Dương Phạm, từ hình ảnh, thủ pháp quay,

nhạc nền, thậm chí cả giọng thuyết minh. Lâm Thiển đoán, cả hai quảng

cáo đều xuất phát từ cùng một đạo diễn.

Nhưng lời thuyết minh hơi khác: “Mỹ, Nhật Bản, Australia, Hồng Kông…”

Màn hình xuất hiện hình ảnh sản phẩm tại rất nhiều cửa hàng, nhưng lần này

logo thương hiệu không bị che khuất. Đó là Ái Đạt trong cửa hàng

flagship ở Mỹ, Sa Ưng tại quầy riêng Nhật Bản, Minh Đức torng cửa hàng ở Đài Loan… Cuối cùng là hình ảnh túi xách Ái Đạt và Sa Ưng trên trang

mua bán trực tuyến của Mỹ Amazon, bên dưới niêm yết giá bằng đô la Mỹ.

Giọng thuyết minh vang lên: “Ở nước ngoài, chúng tôi bán với mức giá này.”

Tiếp theo, ống kính vụt qua một loạt túi xách và niêm yết giá bằng nhân dân

tệ, thấp hơn giá bán trên Amazon không ít. Đồng thời, màn hình còn xuất

hiện hàng chữ đỏ nổi bật, đưa ra mức chiết khấu cụ thể: “10% Off, 20%

Off, 30% Off…” Mặc dù vậy, mức chênh lệch giá bán ở trong và ngoài nước

vẫn không lớn như Zamon.

Màn hình lại chuyển cảnh, xuất hiện rất

nhiều người. Để ý kỹ, đó là những công nhân nở nụ cười chất phác rạng

rỡ. Đằng sau họ là nhân viên văn phòng mặc comple chỉnh tề, nữ quản lý

mặc váy công sở chững chạc, còn có các bà mẹ bế con, trên tay còn cầm

túi xách của Ái Đạt… Thậm chí có cả người nước ngoài, David và mấy người đàn ông Italy đứng cuối cùng, cười híp mắt trước ống kính.

Giọng đàn ông trầm ấm vang lên:

“Bảo vệ thương hiệu dân tộc!

Lương tâm của người trung Quốc, túi xách chất lượng đẳng cấp thế giới.”

Câu nói này khiến Lâm Thiển chấn động.

Tiếp theo, màn hình đột ngột tối đen. Sau đó, từng logo của các nhãn hiệu

túi xách vô cùng quen thuộc với người tiêu dùng trong nước lần lượt xuất hiện: Aito Ái Đồ, Aier Ái Nhĩ, BH Sa Ưng, MIND Minh Đức, Vinda… thậm

chí có cả nhãn hiệu chủ lực của các doanh nghiệp túi xách khác.

Theo từng tiếng “tùng” mạnh mẽ, chúng liền hiện ra trên màn hình. Mỗi một

nhãn hiệu tựa như mang đến sức mạnh lay động lòng người.

Cuối cùng, chúng xếp thành một thế trận hoành tráng, ngay hàng thẳng lối và trang nghiêm.

Lâm Thiển hoàn toàn ngây người.

Đột nhiên, mọi thương hiệu cùng tan biến, như bị cuốn vào màn hình tối đen. Quảng cáo chính thức kết thúc.

Nhưng trong lòng mỗi khán giả dường như vẫn chưa hết chấn động bởi hình ảnh

vừa rồi. Những thương hiệu đó đều là của người Trung Quốc, từng vươn ra

khắp nơi, chinh phục thị trường toàn cầu. Cuối cùng, bọn họ kết thành

liên minh, công khai tuyên chiến với sự thu mua và xâm chiếm của doanh

nghiệp nước ngoài.

Viền mắt Lâm Thiển ươn ướt trong giây lát. Bảo vệ thương hiệu dân tộc, một câu nói đơn giản biết bao, một câu nói xuất hiện nhiều đến mức ngán ngẩm. Nhưng đã bao lâu, cô chưa từng nghe âm

thanh có sức lay động như vậy?

Tivi đã bắt đầu phát sóng phim

truyền hình, nhưng Lâm Thiển vẫn dán mắt vào màn hình hồi lâu. Cuối cùng trong đầu cô hiện lên gương mặt tuấn tú điềm tĩnh và thân hình cao lớn

của Lệ Trí Thành.

Lâm Thiển lại mở di động, nhìn tin nhắn ngắn gọn anh vừa gửi: “Em hãy bật kênh vệ tinh, lúc tám giờ ba mươi phút.”

Lâm Thiển, hãy xem anh vây quân bốn mặt, đốt lửa rực trời ở kênh vệ tinh, lúc tám giờ ba mươi phút.”

Lâm Thiển giơ hai tay che mặt. Cô đang cười, nhưng nước mắt dâng trào khóe mi.

Cô yêu anh biết bao, cô tự hào biết bao, cô cam tâm tình nguyện ngước nhìn anh biết bao, anh có biết không?

Vào thời khắc này, ngoài Lâm Thiển cũng có vô số người dân ở nhiều thành

phố, nhiều gia đình, trên các nẻo đường, trên mạng internet đều cười vui vẻ khi xem quảng cáo của Zamon và Tây Dương Phạm, rồi lại yên tĩnh xem

quảng cáo bi tráng của liên minh doanh nghiệp túi xách Trung Quốc.

Một sự kiện quan trọng tạo thành sự thất bại thảm hại của một thương hiệu

quốc tế tại khu vực nào đó là hiện tượng không hiếm gặp trong lịch sử

thương mại điện tử.

Ví dụ, sau khi bị phát hiện sử dụng chất cấm, nhãn hiệu mỹ phẩm SKII bị dỡ hết hàng khỏi các quầy trong phạm vi cả

nước, hình tượng thương hiệu bị ảnh hưởng nghiêm trọng, dẫn đến nhiều

năm sau vẫn không thể hồi phục.

Ví dụ nhãn hiệu đồ uống Pepsi

Cola từng thất tín với người tiêu dùng Phillipines, dẫn đến sự sụp đổ,

cuối cùng chỉ có thể rút khỏi thị trường.

Hiện tại, DG cũng lâm

vào tình trạng tương tự. Sáng sớm ngày thứ hai, báo cáo số liệu thị

trường mới nhất được đưa tới bàn làm việc của Charles.

So với tốc độ lượng tiêu thụ giảm sút trước đó, số liệu trong tuần vừa rồi càng

khủng khϊếp hơn. Dường như Charles có thể nhìn thấy đáy vực đang chờ đợi bọn họ ở một nơi không xa. Từ đáy sâu trong nội tâm Trần Tranh cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía trước thủ đoạn đáng sợ của Lệ Trí Thành. Lúc này, anh ta lâm vào cảnh “cửa thành cháy, vạ đến cá dưới ao.” Anh ta nôn

nóng muốn giúp Charles cứu vãn cục diện. Bằng không… anh ta sẽ hoàn toàn trắng tay.

“Anh có biết không Ben?” Vào thời điểm này, Charles

vẫn giữ được sự tỉnh táo và bình tĩnh của một người lãnh đạo cao nhất

khu vực Châu Á Thái Bình Dương. Anh ta nắm tay Trần Tranh, nói: “Trước

mắt đúng là nguy cơ to lớn, nhưng chúng ta chẳng còn cách nào khác, chỉ

có thể cố gắng vượt qua giai đoạn này.”

Trần Tranh nghiêm mặt gật đầu.

Anh ta hiểu ý của Charles. Bây giờ, DG Trung Quốc đang gặp nguy cơ nghiêm

trọng, Lệ Trí Thành liên tục tấn công, đẩy bọn họ đến bên bờ vực thẳm.

Tuy nhiên, giống như “loài rết chặt đứt thân vẫn có thể hoạt động[2]”,

DG Trung Quốc dù thất bại nặng nề, nhưng chỉ cần thị trường không sụp đổ toàn diện, dù chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, cố gắng vượt qua giai đoạn này là được. Bản chất của người tiêu dùng là dễ quên, yêu nước cũng chỉ là xúc động nhất thời. Với thực lực của tập đoàn DG, trong tương lai họ thừa khả năng làm lại từ đầu.

[2] Loài rết chặt đứt thân vẫn có

thể hoạt động: chỉ người có thế lực lớn tuy gặp thất bại nhưng vẫn không phá sản hoàn toàn, tầm ảnh hưởng vẫn còn.

Hai người lấy lại niềm tin rồi lại triệu tập nhân viên thương lượng, quyết định ra sức củng cố thị trường, đồng thời tăng cường hoạt động từ thiện và thu mua doanh

nghiệp ở Trung Quốc, nhằm đánh lạc hướng người tiêu dùng.

Bọn họ

sẽ cho người tiêu dùng thấy, họ dùng tiền kiếm được đ6ẻ giúp đỡ khu vực

nghèo khó. Bọn họ sẽ cho người tiêu dùng thấy, cũng có doanh nghiệp

Trung Quốc muốn được thu mua. Bởi vì tương lai cả hai sẽ cùng thắng, họ

sẽ mang đến kỹ thuật và cách thức quản lý tiên tiến, họ sẽ thúc đẩy sự

phát triển và phồn vinh của ngành thương mại Trung Quốc.

Tuy

nhiên Charles và Trần Tranh không ngờ, việc làm của bọn họ còn chưa đạt

được hiệu quả thực tế, bên Lệ Trí Thành lại tung chiêu tiếp theo.

Ngày mùng Ba tháng Một, cựu CEO của Tân Bảo Thụy Ninh Duy Khải công khai

tuyên bố thông tin đã giành 51% cổ phần của Tân Bảo Thụy, trở thành cổ

đông lớn nhất kiêm chủ tịch công ty. Hoạt động thu mua của DG ở Trung

Quốc như bị tát vào mặt. Hai công ty lớn nhất trong ngành là Tân Bảo

Thụy và Ái Đạt đã thoát khỏi mạng lưới của bọn họ, khiến toàn bộ kế

hoạch thu mua chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.

***

Ngày

mùa đông nắng vàng rực rỡ, rọi chiếu vào phòng làm việc. Ninh Duy Khải

đứng dậy, thong thả đi đến trước gương, chỉnh lại quần áo comple trên

người mình.

Sắp tới buổi họp báo, Nguyên Tuấn và một số tâm phúc

đã tụ tập ở đây. Khác với vẻ bình thản của Ninh Duy Khải, bọn họ đều

tươi cười rạng rỡ.

“Chủ tịch, chúng ta nên đi thôi.” Nguyên Tuấn lên tiếng.

Khóe miệng Ninh Duy Khải hơi nhếch lên. Hừm, tên nhóc này đúng là biết nịnh

bợ. Chủ tịch, cách xưng hô êm tai biết bao, cách xưng hô mà anh ta mơ

ước từ mấy năm trước.

“Đi thôi!” Ninh Duy Khải gật đầu với bọn

họ, đi khỏi văn phòng đầu tiên. Đoàn người ăn mặc chỉnh tề đi thang máy

xuống tầng dưới, xuyên qua khu văn phòng làm việc của nhân viên, đến hội trường đa năng, nơi tổ chức buổi họp báo ngày hôm nay.

Trên suốt quãng đường, mọi nhân viên của Tân Bảo Thụy đều đứng dậy, cúi người chào vị chủ tịch mới của Tân Bảo Thụy.

Đây không phải hoạt động sắp xếp từ trước, mà hoàn toàn là hành vi tự phát của nhân viên.

Bị đè nén và sa sút tinh thần một thời gian dài, cuối cùng bọn họ cũng

chào đón vị lãnh tụ trở về. Rõ ràng Ninh Duy Khải chẳng làm gì, nhưng

mỗi người đều như nhìn thấy viễn cảnh tương lai tươi sáng.

Chứng

kiến cảnh tượng này, trong lòng Ninh Duy Khải rất ấm áp. Nếu đổi lại là

quá khứ, trước ánh mắt kính nể của mọi người, anh ta sẽ chẳng bận tâm,

ung dung đi thẳng. Bởi vì anh biết rõ, cái gọi là “lòng dân” đều như vậy cả. Bọn họ muốn bạn ở trên đầu họ, bạn không cần tỏ ra hòa nhã thân

thiện, bạn chỉ cần mang uy danh và niềm tin đến cho bọn họ là được.

Nhưng hôm nay, trong lòng Ninh Duy Khải thật sự cảm động. Anh ta đi chậm lại, mỉm cười gật đầu với mỗi nhân viên, dùng ánh mắt quyết đoán vỗ về sự

mong chờ và khát khao của bọn họ.

Đám nhân viên vô cùng xúc động, không thể dùng lời lẽ diễn tả.

“Chào chủ tịch! Xin chào chủ tịch!” Câu chào hỏi đơn giản và cung kính liên

tục vang lên, cuối cùng như kết thành một khối, làm chấn động màng nhĩ

của Ninh Duy Khải.

Ninh Duy Khải bất ngờ phát hiện, viền mắt hơi

cay cay. Nhưng anh ta cố đè nén tâm trạng, vẫy tay với mọi người rồi đi

vào hội trường.

Trong hội trường đã không còn một chỗ trống, đèn đóm sáng trưng.

Ninh Duy Khải và Nguyên Tuấn ngồi ở sau hậu trường, quan sát toàn cảnh bên

ngoài qua cánh cửa. Người phát ngôn của Tân Bảo Thụy đang tươi cười trả

lời từng câu hỏi của phóng viên. Theo chương trình, Ninh Duy Khải sẽ

xuất hiện sau cùng, anh ta chỉ cần trả lời vắn tắt mấy câu hỏi mà thôi.

Chỉ có điều, vào thời khắc này, đứng trước đám đông ồn ào, nội tâm anh ta có chút tự giễu.

Hồi tưởng lại nửa năm qua, Ninh Duy Khải thật sự bận tối mắt tối mũi. Hơn

nữa đây là lần đầu tiên, anh ta làm việc âm thầm lặng lẽ như thế. Anh ta giao hết đội ngũ tinh anh của mình cho Lệ Trí Thành, hai bên hợp tác

xây dựng trang web Tây Dương Phạm, làm ra hai quảng cáo ấn tượng, điều

động mọi mối quan hệ của anh ta để gây thanh thế cho cuộc phản thu mua

trong dư luận, trên internet, giới truyền thông… Trong quá khứ, anh ta

hành sự luôn hoành tráng, thu hút sự chú ý của mọi người chứ đâu như bây giờ.

Có điều, âm thầm cũng có cái hay của âm thầm. Nghĩ tới văn

bản sở hữu cổ phần nằm trong ngăn kéo ở văn phòng, Ninh Duy Khải nở nụ

cười nhàn nhạt.

Nếu không phải trong giai đoạn trước đó, anh ta

và Lệ Trí Thành cố ý để DG đưa thương hiệu Zamon vào Trung Quốc, làm sao có thể hình thành cục diện doanh nghiệp trong và ngoài nước đối chọi

gay gắt? Sao có thể khiến dư luận cảm thấy doanh nghiệp quốc nội lâm vào thế yếu? Sao có thể khiến anh em nhà họ Chúc cắn câu, bán Tân Bảo Thụy

với giá rẻ?

Lần này Ninh Duy Khải mắc món nợ ân tình Lệ Trí

Thành. Doanh nhân người Bắc Kinh đứng ra mua cổ phần là bạn của Lệ Trí

Thành, nghe nói do Khang tổng của Minh Thịnh giới thiệu.

Ninh Duy Khải không thể không thừa nhận, sau hơn nửa năm hợp tác, mối quan hệ

giữa anh ta và Lệ Trí Thành đã hết sức gắn bó. Hai bên đều tán thưởng

đối phương và có sự ăn ý tuyệt đối.

Sau khi đánh đổ DG, ngành túi xách Trung Quốc chắc chắn sẽ bước vào một cục diện hoàn toàn mới. Ninh Duy Khải hơi nheo mắt.

Đúng lúc này, một nhân viên đi đến gõ cửa. Nguyên Tuấn trao đổi vài câu rồi

quay đầu về phía anh ta: “Chủ tịch Ninh, anh có thể ra ngoài rồi.”

Ninh Duy Khải gật đầu, đứng dậy.

Thong thả đi lên sân khấu trong tiếng vỗ tay vang dội, Ninh Duy Khải không

nghĩ đến Lydia, cô gái trẻ mà anh ta tránh mặt đã lâu, không nghĩ đến

chuyện sắc mặt của anh em nhà họ Chúc bây giờ khó coi đến mức nào.

Anh ta đột nhiên nhớ tới Chúc Hàm Dư. Đầu óc anh ta vụ qua một ý nghĩ rõ

ràng và mãnh liệt. Anh ta đã giành được 51% cổ phần của Tân Bảo Thụy.

Chồng cô đã trở thành chủ nhân mới của công ty.

Anh ta muốn cô nhìn thấy.

Khi tin tức về buổi họp báo được phát trên truyền hình, phản ứng của mọi người tất nhiên không giống nhau.

Nhiều người dân bình thường đã bị khơi gợi lòng yêu nước sau quảng cáo về

ngành túi xách Trung Quốc đều cảm thấy vui mừng phấn khởi. Trong lúc

tinh thần dân tộc đang dâng cao, doanh nghiệp hàng đầu của ngành túi

xách đã bảo vệ thành công chủ quyền, không rơi vào tay công ty nước

ngoài. Tin tức này khiến mọi người hết sức phấn chấn.

Chứng kiến thành quả mà bản thân và Ninh Duy Khải đã xác định từ trước, Lệ Trí Thành chỉ mỉm cười.

Sau khi xem tin tức, Lâm Thiển càng có cảm tình với Ninh Duy Khải. Cô chủ động nhắn tin cho anh ta: “Anh làm tốt lắm.”

Một số người ngược lại tức đến phát điên, ví dụ anh em nhà họ Chúc, Charles và Trần Tranh.

Chúc Hàm Dư một mình ở nhà, ngơ ngẩn dõi mắt vào máy thu hình. Nhìn người

đàn ông điềm tĩnh ung dung, bụng dạ thâm sâu trên màn hình, cô đột nhiên không thể kiềm chế, nước mắt chảy giàn giụa.

***

“Khuynh Thành 2.”

Tối ngày mồng bảy tháng một, khi truyền hình xuất hiện dòng chữ này, rất

nhiều fans của nhãn hiệu “Khuynh Thành”, những khán giả chưa mua sản

phẩm nhưng thích thú với quảng cáo của Khuynh Thành và người trong ngành đều dán mắt vào màn hình tivi, chờ xem nhãn hiệu túi xách nữ mới ra đời mang đến sự bất ngờ như thế nào?

“Tùng tùng”, vẫn là tiếng trống đầy ấn tượng, quảng cáo chính thức bắt đầu.

Bây giờ đã là mùa đông giá lạnh, người quân nhân xuất ngũ mặc áo khoác đơn

giản, đạp xe xuyên qua ngõ nhỏ. Trên đường có học sinh chào hỏi anh. Bây giờ anh đã trở thành một giáo viên trẻ tuổi.

Đến cổng nhà cô gái, chàng trai dừng xe đạp. Anh ngẩng mặt, đưa tay lên miệng huýt sáo, động tác dứt khoát đẹp đẽ.

Cánh cửa mở ra, cô gái như một làn gió tươi mát chạy ra ngoài, ngồi lên yên sau xe đạp.

“Hôm nay chúng ta đi đâu?” Cô gái hỏi, đồng thời đeo chiếc túi xách màu tím qua vai.

“Đi đánh CS[3].” Chàng trai trả lời.

[3] Đánh CS: đánh trận giả.

Màn hình chuyển cảnh, hai người tới một doanh trại huấn luyện đối kháng ở

ngoại ô. Cô gái và chàng trai thay bộ đồ rằn ri, tay cầm khẩu súng sơn,

nấp dưới một gò đồi nhỏ. Một điều bất thường là cô gái vẫn đeo cái túi

xách màu tím đó.

Chàng trai cau mày: “Em hãy cất đi, màu sắc rực rỡ thế này sẽ trở thành mục tiêu mất.”

“Không được.” Cô gái ôm túi xách vào lòng: “Đây là túi xách em thích nhất.”

Vừa dứt lời, một viên đạn bay đến, cô gái còn chưa kịp phản ứng, chàng

trai nhanh tay kéo cô ra sau lưng.

Sau đó… anh “trúng đạn” một cách quang vinh.

Cô gái trợn mắt há mồm.

Chàng trai ném khẩu súng sang một bên. Bắt gặp vẻ mặt áy náy của cô, anh liền mỉm cười.

“Không có anh, em phải làm thế nào?” Chàng trai nói nhỏ, giọng điệu mang hàm ý sâu xa. Sau đó, anh ngồi xuống đất.

Cô gái hơi ngẩn người. Đúng lúc này, một viên đạn bay tới, cô cũng bị “trúng đạn”.

Hai người một đứng một ngồi đối diện nhau. Xung quanh đạn bay vèo vèo,

nhiều người chạy đi chạy lại, chỉ có bọn họ yên lặng nhìn nhau.

Sau đó cả hai cùng bật cười.

Cô gái ngồi xuống cạnh chàng trai, nói rất thản nhiên: “Vậy thì chúng ta cứ ở bên nhau là được.”

Lần này đến lượt chàng trai ngây ra, bởi vì cô nói rất tự nhiên, nhưng cũng tựa như số phận đã định sẵn. Anh giơ tay đỡ gáy rồi hôn cô. Hình ảnh

trở nên mờ mờ lãng mạn.

Tiếp theo, cô gái tựa vào lòng chàng

trai, rút một cái ví tiền đàn ông từ túi xách màu tím đưa cho anh: “Đây

là quà em tặng anh…”

Chàng trai cúi xuống nhìn cô gái. Thảo nào cô giữ gìn cái túi như vậy, thì ra trong đó có món quà tặng anh.

Chàng trai nhận ví tiền, liếc qua túi xách “Khuynh Thành” của cô, đồng thời

lên tiếng: “Túi xách này quá sặc sỡ và không thực dụng. Lần sau anh sẽ

tặng em chiếc túi xách quân dụng.”

“Ai cần túi xách quân dụng chứ?”

Màn hình chuyển cảnh, chàng trai đạp xe đưa cô gái về nhà. Cô gái ôm eo,

tựa đầu vào lưng đối phương. Gương mặt tuấn tú của chàng trai hiện lên

nụ cười nhàn nhạt.

“Tháng sau em phải về Thượng Hải. Em đã tìm được công việc mới.” Cô gái đột nhiên mở miệng.

Xe đạp liền dừng lại, chàng trai chống chân xuống đất, ngoảnh đầu nhìn cô.

“Anh có muốn đi Thượng Hải cùng em không?” Cô hỏi.

Chàng trai im lặng.

Hình ảnh dừng lại ở giây phút đó, sau đó từ từ biến mất. Một hàng chữ hiện ra: Xin hãy đón xem phần cuối của “Khuynh Thành”.

Không thể không thừa nhận, khi nghe nhân vật nam chính trong quảng cáo nói

túi xách “Khuynh Thành” quá sặc sỡ và không thực dụng, Lâm Thiển cũng

không nhịn được cười. Khi nghe nữ chính nói sẽ đi Thượng Hải, cô cũng

cảm thấy rối bời.

Nhãn hiệu sản phẩm có thể đi vào lòng người chính là nhãn hiệu tốt, Lâm Thiển rất tin tưởng chân lý này.

Quả nhiên, năm tiếng sau khi quảng cáo phát sóng, phó giám đốc công ty đẩy

cửa đi vào, cười nói: “Giám đốc Lâm, lượng tiêu thụ trực tuyến đã bắt

đầu tăng cao.” Ngữ khí phấn chấn của anh ta khiến Lâm Thiển cũng vui

lây.

“Chỉ có điều…” Anh đột nhiên chuyển đề tài: “Mọi người quan tâm đến câu chuyện trong quảng cáo còn hơn bản thân sản phẩm.”

“Đợi đến khi phần cuối phát sóng, bọn họ sẽ lại dồn sự chú ý vào sản phẩm.”

Lâm Thiển cất giọng chắc nịch: “Nội hàm ẩn chứa trong nhãn hiệu và bản

thân sản phẩm là hai yếu tố không tách rời. Bây giờ khán giả yêu thích

quảng cáo này bao nhiêu, tương lai họ sẽ gửi gắm tình cảm vào bản thân

sản phẩm bấy nhiêu.”

Phó giám đốc gật đầu tán thành, lại nói: “Đúng rồi, người của DG vừa liên lạc với chúng ta.”

Lâm Thiển chơi chau mày: “Bọn họ muốn gì?”

Ánh mắt phó giám đốc mang hàm ý sâu xa: “Bọn họ muốn thu mua Khuynh Thành.”

Lâm Thiển tựa vào thành ghế, ý cười trong khóe mắt càng sâu hơn.

Cô nghe nói gần đây DG vẫn không từ bỏ hoạt động thu mua, nhằm mục đích chia rẽ các doanh nghiệp trong ngành.

Cuối cùng, bọn cũng tìm đến cô. À không, là tìm đến Khuynh Thành, bởi thân phận của cô vẫn được giữ bí mật.

Lâm Thiển nhướng mày, nói với phó giám đốc: “Anh hãy cử người tiếp xúc với

bọn họ, khéo léo để lộ thái độ muốn hợp tác, nhưng tuyệt đối không được

cho bọn họ biết chúng ta có quan hệ với Ái Đạt, cũng đừng cho họ biết sự tồn tại của tôi.”

“Vâng.”

Sau khi phó giám đốc rời đi, Lâm Thiển xoay nửa vòng ghế, dõi mắt ra ngoài cửa sổ.

Hừ… Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cuối cùng cơ hội cũng đến.

Dù sao cũng không phải là người bụng dạ thâm sâu như Lệ Trí Thành, vào

thời khắc này, cô có chút xúc động, một chút hồi họp và do dự.

Có lẽ do tâm linh tương thông, Lệ Trí Thành xuất hiện đúng lúc cô cần anh. Lâm Thiển đang chìm trong suy tư, di động bỗng đổ chuông, là anh gọi

tới.

Lâm Thiển bắt máy, cất giọng biếng nhác, ngọt ngào và đắc ý: “A lô!”

Ở đầu kia điện thoại, Lệ Trí Thành đang ngồi trong văn phòng của mình. So với khoảng thời gian trước đó, bây giờ anh nhàn rỗi hơn một chút. DG

Trung Quốc rơi vào thế yếu bởi tinh thần bảo vệ thương hiệu dân tộc của

người tiêu dùng đã lêи đỉиɦ điểm. Chỉ cần tung một đòn vào thời điểm

thích hợp là có thể cắt đứt hơi thở cuối cùng của DG.

Do đó, vấn đề lớn nhất của anh bây giờ chính là… vợ của anh vẫn chưa trở về.

“Bao giờ em mới chịu quay về?” Lệ Trí Thành mở miệng hỏi thẳng.

Lâm Thiển không nhịn được cười.

Không ngờ Lệ Trí Thành cũng có lúc không thể kiềm chế.

Chẳng phải anh thản nhiên để lại cho cô nụ hôn rồi âm thầm bỏ đi mất hay sao? Anh chơi chiêu “lạt mềm buộc chặt”, đợi cô tự động quay về vòng tay anh đúng không?

Nhưng Lâm Thiển biết rõ, tại sao anh gọi điện vào lúc này.

Bất cứ ai xem quảng cáo thứ hai cũng biết nhãn hiệu Khuynh Thành chắc chắn thành công. Thành công rồi trở về là lời hứa của cô.

Con người Lệ Trí Thành từ trước đến nay nói một là một, hai là hai, chỉ e anh sẽ không để cô ở bên ngoài thêm một ngày ấy chứ.

“Cho em thêm mấy ngày.” Lâm Thiển cất giọng dịu dàng mang một chút xảo

quyệt: “Trở về như vậy vẫn không đủ hoành tráng”. Ngừng vài giây, cô

tiếp tục mở miệng: “Em đã từng nói, phải khiến tất cả mọi người nhìn

thấy.”

Lệ Trí Thành trầm mặc trong giây lát.

Có lẽ vào

thời khắc này, Lâm Thiển không biết tâm tình trong lòng người đàn ông.

Giọng nói lanh lảnh của người phụ nữ anh yêu mang theo một chút ngạo mạn và láu cá giống như hạt trân châu rực rỡ tô điểm trái tim anh.

Anh thừa nhận bản thân hoàn toàn bị người phụ nữ này mê hoặc. Tình cảm đó

khác với tình cảm trong quá khứ. Trước đây, anh cũng có du͙© vọиɠ chiếm

hữu mãnh liệt đối với cô, nhưng lúc bấy giờ anh vô cùng ung dung, bởi cô luôn ở trong bàn tay anh. Sự thật đúng là vậy, dù cô có độc lập đi

chăng nữa nhưng vẫn lệ thuộc vào anh, bất kể tình yêu hay sự nghiệp.

Anh thừa nhận, từ trước đến nay bản thân rất hưởng thụ sự lệ thuộc của cô.

Nhưng bây giờ, cô hoàn toàn dựa vào bản thân, mở ra một khung trời mới trong

lĩnh vực thương mại của anh. Cô bắt đầu có suy nghĩ và chiến lược của

mình, mà anh không hề hay biết.

Cảm giác này đúng là rất phức tạp.

Nhưng Lệ Trí Thành biết rõ một điều, hơn nữa ngày càng thông suốt một sự

thật. Người phụ nữ này đã khơi gợi cảm xúc lạ lẫm trong con người anh.

Đó là hứng thú và cảm giác mới mẻ ngày càng mãnh liệt hơn đối với cô.

“Được”. Lệ Trí Thành đáp: “Anh có thể nhịn thêm vài ngày.”

Lâm Thiển phì cười, cố ý nói: “Cảm ơn anh.”

Lệ Trí Thành bình thản trả lời: “Không cần cảm ơn, sớm muộn gì anh cũng đòi lại từ người em.”

Lâm Thiển á khẩu trong giây lát.

Từ người cô ư? Nhất định là cô nghĩ lung tung, bởi Lệ Trí Thành là người

có giáo dục, về cơ bản sẽ không bao giờ nói những lời trắng trợn.

Trò chuyện một lúc, Lâm Thiển chợt nảy ra ý tưởng: “Chúng ta liên lạc bằng hình ảnh đi.”

“Được.” Lệ Trí Thành đồng ý.

Đây là lần đầu tiên hai người liên lạc kiểu này, Lâm Thiển cũng thấy hơi kỳ lạ. Rõ ràng cô muốn gặp anh như vậy, nhưng trước đó chưa từng nghĩ đến

chuyện kết nối hình ảnh.

Có lẽ bởi vì, cô không thể tưởng tượng

nổi một người đàn ông chín chắn như Lệ Trí Thành lại thò mặt trước màn

hình máy tính, trò chuyện với cô.

Hai người đồng thời đi khóa trái cửa văn phòng của mình.

Hình ảnh nhanh chóng được kết nối. Đập vào mắt Lâm Thiển đầu tiên là dáng vẻ của Lệ Trí Thành. Anh ngồi bên cửa sổ, bộ dạng điềm tĩnh như thường lệ. Anh chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, cổ hơi mở ra, nhưng vẫn vô cùng

tuấn tú. Ngoài ra, đôi mắt thâm trầm hơn màn đêm của anh vượt qua hàng

ngàn cây số, lặng lẽ ngắm nhìn cô ở cự ly gần.

Lâm Thiển đột nhiên thẫn thờ, nỗi nhớ nhung gào thét trong tim.

Khi nhìn thấy gương mặt anh, cô mới phát hiện bản thân nhớ anh biết nhường

nào. Bình thường nỗi nhớ đó được che giấu trong công việc bận rộn, trong sự phấn đấu không ngừng nghỉ. Cho đến khi bốn mắt chạm nhau, nỗi nhớ

mới dâng tràn như thác lũ, không có cách nào kìm nén.

Mọi lời nói đều tắc nghẽn ở cổ họng Lâm Thiển. Cô vốn chuẩn bị trêu chọc anh, chuẩn bị tán gẫu nhưng bỗng dưng mất hết hứng thú.

Trong lòng chỉ còn một câu duy nhất, cô nhẹ nhàng thốt ra miệng: “Em yêu anh.”

Ở đầu bên kia, Lệ Trí Thành lặng lẽ ngắm gương mặt gầy rộc của người phụ nữ và đôi mắt ngấn lệ của cô.

Anh vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, giơ ngón tay cái từ từ chạm vào màn hình,

nơi khóe mắt Lâm Thiển: “Tốt nhất em hãy đẩy nhanh tốc độ, sức chịu đựng của anh sắp đến cực hạn rồi.”

***

Vài ngày sau, một tin

tức tựa như trái bom nổ tung trên internet. Nghe nói “Khuynh Thành”,

nhãn hiệu nóng hổi nhất trong thời gian gần đây rất có khả năng sẽ bị

bán cho công ty DG Trung Quốc. Đối với những người đang có tinh thần tẩy chay hàng ngoại, đây đúng là một “trái bom hẹn giờ”.

Chỉ trong

chốc lát, những ý kiến phê bình, nghi ngờ, công kích, thất vọng… tràn

ngập trên các phương tiện thông tin đại chúng. Thậm chí một số sinh viên còn tổ chức cuộc biểu tình phản đối trước văn phòng của Khuynh Thành ở

Vũ Hán.

Tuy nhiên, giống như DG từng tạo ra hai trạng thái trái

ngược trên thị trường, Khuynh Thành cũng tương tự. Ý kiến phê bình chỉ

trích ngày càng nhiều, lượng tiêu thụ sản phẩm trong cả nước ngày một

tăng cao.

Trả lời phỏng vấn, người phát ngôn của DG Trung Quốc

phát biểu một câu rất hàm súc: “Đúng là chúng tôi đang bàn chuyện hợp

tác với một số công ty trong nước.” Điều này khiến dân mạng càng đoán

già đoán non, tạo thành bầu không khí sôi nổi trên mạng.

Mặc dù trở thành tiêu điểm, nhưng công ty Khuynh Thành vẫn giữ thái độ im lặng từ đầu đến cuối.

Vài ngày sau, khi sự ngờ vực đạt đến đỉnh điểm, một nguồn tin xác thực được tung ra. Tập quảng cáo cuối cùng của Khuynh Thành sẽ được phát sóng vào ngày Mười lăm tháng Một. Cùng ngày, công ty Khuynh Thành và tập đoàn DG tổ chức buổi họp báo ký kết hợp đồng. Thương hiệu Khuynh Thành được bán cho tập đoàn DG với mức giá ất cao, tới hai trăm triệu nhân dân tệ.