Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 25

Chương 25
Lâm Thiển đặt mình

xuống tấm đệm mềm mại, người Lệ Trí Thành ở phía trên, hoàn toàn che

khuất tầm nhìn của cô. Điều này khiến cô cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng cũng hơi căng thẳng.

Lệ Trí Thành không vội đi vào chủ đề chính mà

chống tay xuống hai bên người Lâm Thiển, quan sát cô từ trên cao. Ánh

mắt anh như thăm dò, cũng giống như đang thưởng thức cô.

Trước ánh mắt khó đoán của Lệ Trí Thành, Lâm Thiển đỏ mặt, nói nhỏ: “Anh nhìn gì chứ?”

Anh không trả lời, khóe mắt ẩn hiện ý cười. Rõ ràng chỉ là nụ cười bình

thường, nhưng cũng đủ khiến Lâm Thiển bối rối. Cô có cảm giác bản thân

giống con mồi, cuối cùng cũng rơi vào tay anh.

Vào thời khắc này, Lệ Trí Thành có tâm trạng rất tốt.

“Em cởϊ qυầи áo ra đi.” Anh cất giọng trầm thấp đầy mê hoặc.

Lâm Thiển nhìn Lệ Trí Thành. Đôi mắt đen của anh tựa như động không đáy, có một sức hút vô hình, khiến cô cam tâm tình nguyện chìm đắm trong đó.

“Vâng…” Lâm Thiển đáp khẽ, từ từ cởi váy ngủ, cho đến khi trên người chỉ còn

lại chiếc qυầи ɭóŧ. Mặt Lâm Thiển nóng ran, nhịp tim cũng mỗi lúc một

nhanh hơn.

Lệ Trí Thành lặng lẽ ngắm cô vài giây rồi cúi đầu ngậm nụ hoa trên ngực cô, hai tay anh di chuyển xuống dưới. Vuốt ve thắt

lưng cô một lúc, anh nhẹ nhàng cởϊ qυầи lót của cô.

Trái tim của

Lâm Thiển lâng lâng như không thuộc về bản thân. Cổ họng khô rát, cô vô

thức phối hợp với Lệ Trí Thành, giơ chân để anh cởi hẳn qυầи ɭóŧ, ném

sang một bên.

Cuối cùng Lâm Thiển cũng hoàn toàn khỏa thân trước

mặt anh. Buổi tối tháng năm, không khí rõ ràng vẫn hơi giá lạnh nhưng

trong phòng như đốt cháy bởi một ngọn lửa vô hình. Lâm Thiển vừa mong

chờ vừa sợ hãi, vừa thẹn thùng vừa căng thẳng. Thân thể cô tựa hồ bị

trúng tà, không thể nhúc nhích, cũng không dám động đậy.

Nhưng Lệ Trí Thành vẫn tỏ ra điềm tĩnh, anh chống tay xuống giường, tiếp tục

ngắm cô từ trên cao. Sau đó, ánh mắt anh từ từ di chuyển xuống dưới,

dừng lại ở nơi bí ẩn mà anh chưa từng khám phá, đôi mắt ngày càng tối

thẫm.

Lâm Thiển vô cùng ngượng ngùng, vội giơ tay che đi. Nào ngờ phản ứng của Lệ Trí Thành càng nhanh hơn, anh nắm cổ tay cô ấn xuống

giường, bàn tay còn lại thâm nhập vào khu vườn bí ẩn.

Ngón tay

anh vừa chạm vào nơi nhạy cảm, toàn thân Lâm Thiển run rẩy. Cô bật ra

một tiếng kháng cự theo bản năng: “Đừng…” nhưng thân thể vẫn nằm nguyên

một chỗ, bất lực trước sự tấn công của Lệ Trí Thành.

Lâm Thiển

cảm thấy bản thân sắp phát điên. Rõ ràng chỉ là ngón tay của anh, nhưng

sao có thể đẩy cô đến ranh giới của sự sụp đổ. Toàn thân cô như có hàng

ngàn hàng vạn con kiến đang kêu gào đòi giải thoát. Quá trình đó vừa đau khổ vừa dễ chịu, khó có thể chịu đựng. Lâm Thiển cong người, muốn trốn

tránh, lại vừa muốn chìm đắm, muốn kêu lên lại vừa muốn thốt ra tiếng

nấc nghẹn.

Trong lúc mơ màng, cô đột nhiên phát hiện Lệ Trí Thành thay đổi tư thế từ lúc nào, anh ngồi dậy, cúi đầu nhìn cô. Vào thời

khắc này, gò má anh cũng ửng đỏ. Ngón tay trong thân thể cô mỗi lúc một

nhanh hơn.

Lệ Trí Thành vẫn mặc áo choàng tắm nghiêm chỉnh, thần

sắc trầm ổn, trong khi Lâm Thiển không mảnh vải che thân, bị anh làm cho hồn xiêu phách lạc. Cảnh tượng hoàn toàn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lâm Thiển, khiến cô cảm thấy một luồng khí nóng từ nơi sâu thẳm trong thân thể trào ra,

nhanh chóng tới nơi ngón tay anh đang ma sát… Một cảm giác sắc nhọn bao

trùm toàn thân cô trong giây lát. Cô kêu một tiếng, hai đùi khép chặt,

thân thể cuộn tròn, bắt đầu run rẩy kịch liệt.

Chứng kiến cảnh

tượng này, Lệ Trí Thành chỉ cảm thấy cổ họng khô rát, bụng dưới căng

cứng. Anh dừng động tác, từ từ nằm đè lên người Lâm Thiển. Lâm Thiển vẫn chưa hết cơn khoái lạc, cô xấu hổ vùi mặt vào chăn. Lệ Trí Thành lại

bắt đầu hôn lên ngực và cổ cô, khiến thân thể tựa hồ vừa trải qua cuộc

đại chiến của cô càng mềm nhũn.

Một lúc sau, Lâm Thiển mới lấy lại chút tinh thần, cô giơ tay đẩy đầu Lệ Trí Thành: “Anh đừng hôn nữa…”

Lệ Trí Thành ngẩng lên nhìn Lâm Thiển. Cô đã hoàn toàn buông hết “áo

giáp”, còn anh vẫn chưa chính thức bắt đầu. Lâm Thiển đột nhiên có cảm

giác xong đời.

“Giúp anh cởϊ qυầи áo.” Lệ Trí Thành cất giọng trầm khàn.

Lâm Thiển bất động.

“Tại sao em đã cởϊ qυầи áo của em, còn phải cởϊ qυầи áo của anh nữa?” Cô

đánh bạn phản đối. Tại sao anh lại ép cô chủ động trong việc này?

Nhưng Lệ Trí Thành mặc kệ, anh cầm tay cô đặt lên thắt lưng mình, mắt vẫn

tiếp tục nhìn cô chăm chú, giống như ở giây tiếp theo sẽ ăn thịt cô vậy.

Lâm Thiển lại đỏ mặt, ngoan ngoãn cởi dây đai trên áo choàng tắm của anh.

Mặc dù đã từng ngắm cơ thể anh mấy lần, nhưng khi giúp anh cởi đồ, nhịp

tim của cô vẫn gần như mất kiểm soát.

Đây là lần đầu tiên hai

người đối diện nhau trong trạng thái nguyên thủy nhất. Cổ họng Lâm Thiển khô rát dữ dội. Lệ Trí Thành đặt cô nằm xuống giường rồi đè lên người

cô.

Vào khoảnh khắc đó, Lâm Thiển không cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ,

không xúc động, thậm chí cũng không hoảng loạn, mà chỉ có cảm giác yên

bình.

Cảm nhận trọng lượng cơ thể anh, nhịp tim trong l*иg ngực

của anh, cô thấy một sự bình yên chưa từng có. Cô chưa bao giờ có cảm

giác rõ ràng và mãnh liệt như lúc này, anh là của cô, cô là của anh, hai người hoàn toàn thuộc về nhau.

Trong lúc Lâm Thiển dạt dào cảm xúc, giọng nói trầm thấp của Lệ Trí Thành vang lên bên tai cô: ‘Lâm Thiển, anh tiến vào đây.”

Vào giây phút đó, trái tim Lâm Thiển xao động.

“Vâng.” Cô nói nhỏ, giơ tay ôm lưng Lệ Trí Thành.

Em chưa bao giờ cam tâm tình nguyện, chưa bao giờ rung động như vậy, chỉ nguyện trao tất cả cho anh.

Lệ Trí Thành lần đầu tiên trải qua cảm giác nóng bỏng đến nhường này. Thân thể của người phụ nữ khít chặt, mới chỉ tiến vào một chút đã bị mắc

kẹt. Nơi đó vừa ướŧ áŧ, vừa ấm áp, tựa như một hang động mê hồn, khiến

đàn ông hỗn loạn, cam tâm tình nguyện trầm luân.

Bộ não của anh lúc này chỉ có cô, thân thể cũng bị cô chi phối, anh chỉ muốn cô, muốn chiếm hữu cô hoàn toàn.

Lệ Trí Thành cúi đầu ngậm nụ hoa trên ngực Lâm Thiển, một tay đưa xuống

dưới vuốt ve nơi bí ẩn của cô, để cô càng dễ dàng dung nạp anh hơn.

Vào thời khắc này, người phụ nữ nằm dưới thân Lệ Trí Thành chỉ có một cảm giác.

Đau… đau quá… tại sao đau như vậy chứ?

Sách truyện, phim ảnh đúng là lừa đảo. Cái gì mà phụ nữ sau khi tiết chất nhờn sẽ đỡ hơn, cô nên sớm nghĩ đến điều này mới phải…

Mỗi khi anh nhích vào, thân thể Lâm Thiển như bị xuyên qua, khiến cô bất

giác run rẩy. Đúng lúc này, môi lưỡi và tay anh bắt đầu hoạt động, tiếp

đó cô rơi vào cảm giác vừa đau đớn vừa dễ chịu khó diễn tả.

Thấy

Lâm Thiển nhắm mắt, cổ họng bắt đầu âm thanh khe khẽ, Lệ Trí Thành rời

khỏi ngực cô, đỡ eo cô, nhấn người, tiến sâu vào bên trong.

Lâm Thiển bất giác rên lên một tiếng. Anh nhìn cô, khóe mắt thấp thoáng ý cười.

Anh bắt đầu chầm chậm ra vào. Dần dần, Lâm Thiển không còn cảm thấy đau như lúc đầu, mà thay vào đó là cảm giác dễ chịu.

Dưới sự “tấn công” mạnh mẽ của Lệ Trí Thành, Lâm Thiển chỉ có thể phó mặc thân thể theo tiết tấu của anh.

Cô rất nhanh không chịu nổi, bắt đầu phát ra tiếng rên khẽ. Âm thanh này

khiến cô hết sức xấu hổ, cô ra sức nghiến răng, đồng thời giương đôi mắt long lanh nhìn Lệ Trí Thành. Lệ Trí Thành đương nhiên hiểu cảm giác của cô. Trong lúc không ngừng vận động, anh giơ tay bóp má cô.

“Kêu ra đi.” Anh nói.

Lâm Thiển càng xấu hổ, liền che mặt mình. Anh đúng là ngày càng xấu xa, không muốn nhìn anh nữa.

Lúc này, Lệ Trí Thành hơi dừng động tác, lên tiếng: “Lấy bao đi em.”

Lâm Thiển ngước lên, liền nhìn thấy hộp bαo ©αo sυ Okamoto trên tủ đầu giường, giơ tay là có thể với tới.

Cô cầm cái hộp đưa cho anh. Lệ Trí Thành rút một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn cô.

“Giúp anh đeo vào.” Anh cất giọng khàn khàn.

“Không!” Lâm Thiển từ chối: “Anh tự làm đi.”

Lệ Trí Thành im lặng. Sau đó, anh bỗng bế cô ngồi dậy. Lâm Thiển kêu “A”

một tiếng. Đến khi định thần, cô phát hiện anh ngồi ở mép giường, nơi ấy của anh vẫn chôn sâu trong thân thể cô, còn cô ngồi giạng chân trên đùi anh.

Tư thế này khiến Lâm Thiển không khỏi ngượng ngùng, cô chống tay lên ngực Lệ Trí Thành: “Anh định làm gì vậy?”

Lệ Trí Thành liền đưa cái bao cho cô: “Đeo vào cho anh.”

Lâm Thiển hết cách, đành nhận lấy. Lúc này, Lệ Trí Thành đỡ người cô, đồng thời rút du͙© vọиɠ ra khỏi người cô.

Lâm Thiển dễ dàng bị anh điều khiển, trong lòng không rõ là ngọt ngào hay

bối rối. Tuy cô không béo nhưng cũng không đến nỗi như cây sậy, vậy mà

anh vẫn dễ dàng lôi đi lôi lại, đáng ghét thật.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô vừa bóc vỏ bao vừa lầm bầm: “Này, anh xuống tay nhẹ nhàng thôi.”

Lệ Trí Thành cười cười, hỏi nhỏ: “Em sợ rồi à?”

Sau một hồi giày vò, Lâm Thiển rõ ràng đã bị anh chi phối nhưng vào thời

khắc này, cô nhướng mắt nhìn anh: “Còn lâu em mới sợ.” Vừa dứt lời, Lệ

Trí Thành lập tức nhấc người cô rồi từ từ đặt xuống, anh lại tiến vào

thân thể cô.

Lần này, Lâm Thiển sắp phát điên thật. Bởi vì cả hai người vẫn ở tư thế ngồi, rõ ràng trọng lượng thân thể cô dồn lên người

Lệ Trí Thành, nhưng anh vẫn thoải mái chuyển động, tốc độ và sức mạnh

không thua kém lúc nằm trên giường.

“Có đúng… đây là… lần đầu

tiên của anh?” Lâm Thiển cất giọng ngắt quãng. Lần đầu tiên phải ngượng

ngập như cô mới đúng, tại sao anh có thể thành thạo và trấn tĩnh như

vậy? Hơn nữa còn biết áp dụng tư thế mất hồn này?

Câu hỏi của cô

lại làm Lệ Trí Thành không hài lòng. Anh hơi chau mày, bởi vì đang vận

động, giọng anh kèm theo hơi thở hắt ra: “Em lại nói linh tinh rồi.”

Lâm Thiển thủ thỉ: “Thì đúng là vậy mà.”

Thế là cô lại bị trừng phạt. Lệ Trí Thành mặc kệ những lời loạn ngôn của

cô, anh cúi đầu cắи ʍút̼ nhũ hoa trên ngực cô. Dưới hai tầng kí©ɧ ŧɧí©ɧ,

Lâm Thiển không còn sức lực thốt ra lời, cô chỉ biết ôm cổ anh, thở hổn

hển.

“Lần đầu tiên.” Lệ Trí Thành ghé sát tai cô nói nhỏ: “Thật sự là lần đầu tiên, em đã tin chưa?”

“Ưm… Em tin rồi!”

Dần dần, hơi thở của cả hai người ngày càng gấp gáp. Dần dần, tiếng rên của Lâm Thiển ngày càng đứt đoạn, đôi tay ôm cổ Lệ Trí Thành ngày càng siết chặt.

Lệ Trí Thành đột nhiên ôm cô quay người, đặt cô nằm xuống

giường. Đầu anh vùi xuống vai cô, hơi thở hòa quyện, thân thể hòa nhập.

Sau đó, anh bắt đầu một đợt tấn công mãnh liệt, nhanh và sâu hơn.

Toàn thân Lâm Thiển như lạc vào giấc mộng chưa từng trải qua bao giờ. Rõ

ràng thân thể đang va chạm kịch liệt nhưng trong lòng cô hoàn toàn tĩnh

lặng. Nhất thời cô không nghe thấy bất cứ âm thanh, cũng không nhìn thấy bất cứ hình ảnh gì. Cô giống như con thuyền chao đảo giữa ngọn sóng

cuồn cuộn, lắc lư như muốn chìm xuống đáy. Còn anh chính là đại dương

mênh mông, là ngọn nguồn của vạn vật, đuổi theo cô, chiếm hữu cô, khiến

cô quên đi tất cả.

Cuối cùng, sau một loạt cú va chạm “chết người”, toàn thân Lâm Thiển co giật, cô kêu lên một tiếng “A” sắc nhọn.

Cuối cùng cô cũng bị sóng biển chôn vùi, sụp đổ trong lòng anh. Thân thể và

linh hồn Lệ Trí Thành dường như tương thông với cô. Ở giây tiếp theo,

anh ôm chặt cô trong lòng, nằm im bất động.

Cảm nhận nhịp tim gấp gáp trong l*иg ngực của anh, viền mắt Lâm Thiển bỗng dưng ươn ướt. Trái tim cũng được anh lấp đầy giống như thân thể cô.

Trong lòng dâng tràn tình cảm yêu thương, Lâm Thiển giơ tay vuốt tóc anh, đồng thời cất giọng khẽ khàng: “Lệ Trí Thành, em yêu anh.”

Lệ Trí Thành nhổm

người, nhìn cô chăm chú. Đôi mắt anh sẫm hơn bóng đêm, trong suốt hơn

biển cả. Anh giơ tay vuốt ve gò má nóng bỏng của cô.

“Anh yêu em.” Anh lên tiếng: “Từ lần đầu tiên gặp gỡ.”

***

Ngày hôm sau, lúc Lâm Thiển tỉnh giấc, trời đã sáng. Ánh nắng ban mai lọt

qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng, tạo thành sự tương phản rõ rệt trong căn phòng tối, như những sợi dây vàng rực rỡ và tĩnh mịch.

Lệ Trí

Thành vẫn chưa tỉnh. Một cánh tay anh gối dưới đầu cô, cánh tay còn lại

vòng qua eo cô, còn chân cô quất chặt vào người anh.

Khụ khụ khụ… Kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, hồi tưởng lại buổi tối hôm qua, Lâm Thiển có cảm giác chỉ là giấc mơ hoang đường và tươi đẹp. Sau lần đầu gần như hoàn hảo,

Lệ Trí Thành nghỉ ngơi một lúc rồi ôm cô trò chuyện. Sau đó, anh lại

muốn một lần nữa, mà lần thứ hai càng kéo dài và mãnh liệt hơn… Nghĩ đến đây, Lâm Thiển không khỏi xấu hổ, bởi đến giây phút cuối cùng, cô đã

không còn là cô nữa. Còn anh vẫn là anh, người đàn ông trầm tĩnh, mạnh

mẽ, kiệm lời nhưng cũng “thủ đoạn” vô biên, khiến cô chỉ còn nước buông

hết áo giáp đầu hàng.

Lâm Thiển ngắm Lệ Trí Thành ở cự ly gần.

Gương mặt anh trong giấc ngủ đặc biệt thanh khiết ôn hòa, đôi lông mày

đen nhánh như nét mực sinh động.

Tuy nhiên, diện mạo hiền lành

hiếm thấy này chỉ là hình ảnh giả tạo. Mới trải qua một đêm, nhưng Lâm

Thiển đã nhận thức sâu sắc một sự thật, người đàn ông như Lệ Trí Thành

chắc chắn nắm quyền kiểm soát tuyệt đối khi ở trên giường.

Bình

thường, anh ít nhiều cũng nhường nhịn cô, nhưng vào thời khắc thân mật

này, anh hoàn toàn bộc lộ mặt đàn ông của mình, anh muốn chinh phục cô,

từ thân thể đến trái tim, hết lần này đến lần khác.

Lâm Thiển có

thể nhận ra, thực ra anh cũng rất dịu dàng. Khả năng kiềm chế của anh

rất mạnh, anh luôn quan sát cảm nhận và phản ứng của cô, luôn để cô đạt

kɧoáı ©ảʍ trước, rồi mới giải phóng bản thân.

Hừm, cô là người lười nhác, cả đời này ở trên giường cũng không cầu mong vùng lên, cam tâm tình nguyện thuận theo là được.

Nằm một lúc, Lâm Thiển dè dặt rút chân ra ngoài, đồng thời kéo tay Lệ Trí

Thành khỏi người mình. Ai ngờ bắp chân vẫn còn kẹp giữa hai đùi anh, anh đột nhiên tỉnh giấc, mí mắt từ từ mở ra, nhìn cô chăm chú.

Lâm Thiển khẽ khàng cất tiếng: “Chào buổi sáng…” Đáp lại cô là vòng eo bị siết chặt, Lệ Trí Thành lại kéo cô vào lòng.

“Chào buổi sáng.” Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên bên tai. Lâm Thiển hơi hoảng hốt, bởi cô chợt nhớ đến khoảng thời gian trước khi đi

công tác, hai người ngủ ở nhà cô, sáng nào Lệ Trí Thành cũng đòi hỏi một lần, dù cô chỉ dùng tay…

Bây giờ toàn thân cô dính nhơm nhớp,

không rõ mồ hôi hay là thứ gì, quả thực không có một chút ham muốn. Thế

là Lâm Thiển chớp mắt, giả bộ nôn nóng: “Anh mau buông ra để em đi vệ

sinh đã.”

Lệ Trí Thành nhìn cô vài giây mới buông tay, nhưng

không rõ vô tình hay hữu ý, anh thuận tay bóp mông Lâm Thiển một cái,

khiến toàn thân cô tê tê. Cô trừng mắt với anh, xuống giường nhặt váy

ngủ mặc vào người rồi đi nhanh vào nhà tắm.

Vào trong nhà tắm,

Lâm Thiển vô thức khóa trái cửa, mở vòi hoa sen trong bồn. Toàn thân cô

đau nhức rã rời, được tắm nước nóng đúng là dễ chịu thật.

Phụ nữ

thường tắm rất lâu, hôm nay Lâm Thiển càng chậm như rùa. Trong lúc đang

hưởng thụ, đột nhiên bên ngoài tấm rèm vang lên tiếng lạch cạch, cửa nhà tắm mở ra, sau đó một thân hình cao lớn từ từ đi vào.

Lâm Thiển

vô cùng quẫn bách. Bây giờ cô mới nhớ ra đây là nhà ai, khóa trái cửa có tác dụng gì? Chắc chắn Lệ Trí Thành có chìa khóa.

Lâm Thiển thò

đầu ra ngoài tấm rèm lên tiếng phản đối với người đàn ông ngang nhiên

đột nhập: “Em đang tắm, anh hãy tôn trọng sự riêng tư của người khác,

mau ra ngoài đi.”

Lệ Trí Thành khoác áo choàng tắm màu đen, đầu

tóc lòa xòa. Anh đi thẳng tới như không nghe thấy lời cô nhắc nhở, đồng

thời cất giọng nhàn nhạt: “Anh cũng cần tắm rửa.”

Lâm Thiển chưa kịp phản ứng, anh đã cởϊ áσ choàng, bước vào trong bồn.

Bồn tắm khá lớn nhưng khi hai người đứng vào cũng trở nên chật chội. Lệ Trí Thành một tay chống lên tường, một tay ôm cô vào lòng. Sau đó, anh cúi

đầu nhìn cô dưới làn nước nóng. Lâm Thiển không trốn tránh, vẽ vòng tròn trên ngực anh: “Anh muốn làm gì?”

Giọng cô hết sức nũng nịu, Lệ

Trí Thành càng siết chặt vòng tay trên eo cô. Trầm ngâm một lúc, anh mới hỏi: “Em đã tắm xong chưa? Còn đau không?”

Lâm Thiển giơ tay ôm thắt lưng anh: “Không đau nữa.”

Hai người đứng im dưới làn nước nóng, lặng lẽ ôm nhau, đón nhận cảm giác tươi đẹp của thời khắc này.

Một lúc sau, Lâm Thiển nhướng mắt nhìn anh: “Để em kỳ lưng cho anh.”

Cảnh phụ nữ kỳ lưng cho người đàn ông trong các bộ phim truyền hình luôn mang lại cảm giác vợ chồng gắn bó thiên trường địa cửu.

“Được.” Lệ Trí Thành đáp. Anh quay lưng về phía cô, đồng thời đưa tay rửa mặt.

Không thể không thừa nhận, động tác này vô cùng cuốn hút.

Lâm Thiển không nhịn nổi, lên tiếng: “Anh nên đi đóng quảng cáo sữa tắm và dao cạo râu mới phải.”

Lệ Trí Thành ngoảnh đầu nhìn cô. Ánh mắt uy hϊếp của anh khiến Lâm Thiển có chút chột dạ.

“Em nói đùa ấy mà…” Đương nhiên cô không muốn người phụ nữ khác thưởng thức thân thể người đàn ông của cô.

Kỳ cọ một lúc, Lâm Thiển ngắm tấm lưng rắn chắc của Lệ Trí Thành, cô kiễng chân hôn lên cổ anh: “Xong rồi.”

Lệ Trí Thành quay người đối diện cô, ánh mắt vẫn thâm trầm khó đoán. “Đến lượt em.” Anh nói ngắn gọn.

Trong lòng Lâm Thiển rất ngọt ngào. Đường đường một Boss lớn lại đi kỳ lưng

cho người phụ nữ nhỏ là cô. Lâm Thiển lập tức quay người, chống hai tay

lên tường: “Cảm ơn anh.”

Lâm Thiển đâu biết, trong con mắt đàn ông, tư thế này của cô hấp dẫn đến mức nào?

Dòng nước chảy dọc theo tấm lưng trắng ngần, đỉnh đồi phía trước ẩn hiện,

cặp mông tròn bắt mắt ở ngay trước mặt. Lệ Trí Thành không nói một lời,

nhận bông tắm từ tay Lâm Thiển, bắt đầu kỳ lưng người con gái anh yêu.

Động tác của anh dịu dàng lại tỉ mỉ, khiến Lâm Thiển vô cùng dễ chịu. Một

lúc sau, Lệ Trí Thành dừng lại. Lâm Thiển hỏi: “Xong chưa anh?”

Anh không đáp lời. Lâm Thiển vừa định đứng thẳng người, eo đột nhiên bị anh ôm từ đằng sau. Tiếp theo, thân thể anh đè vào người cô, nơi nào đó bắt đầu lách vào bên trong. Lệ Trí Thành đồng thời hỏi nhỏ: “Cho anh một

lần nữa?”

Mặt Lâm Thiển nóng ran, hai người lần đầu tiên dùng tư

thế này. Anh đúng là ngày càng xấu xa, cô cũng thế. Du͙© vọиɠ đã ngủ say

trong thân thể cô tựa hồ lại bị đánh thức.

“Ừ… nhưng đây là lần cuối cùng của ngày hôm nay, chúng ta thỏa thuận rồi đầy nhé…”

Sau một hồi quấn quýt trong nhà tắm. Lệ Trí Thành bế Lâm Thiển về giường.

Toàn thân cô rã rời, vậy mà người vận động nhiều hơn là anh lại như

không có chuyện gì xảy ra. Anh ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn cô, khóe

mắt cười cười.

Người đàn ông sau khi thỏa mãn bộc lộ niềm vui như chàng trai mới đôi mươi. Trong lòng Lâm Thiển vừa ngọt ngào vừa ấm áp.

“Em có ngủ thêm chút nữa không?” Anh hỏi.

Lâm Thiển xem đồng hồ ở đầu giường, đã hơn mười một giờ trưa. Cô lắc đầu: “Dậy thôi, em đói bụng rồi.”

Hai người mặc quần áo. Thấy Lệ Trí Thành mặc áo sơ mi và quần dài, tế bào

lãng mạn trên người Lâm Thiển bất chợt trỗi dậy, cô ném áo phông của

mình sang một bên, giơ tay về phía anh: “Em muốn mặc đồ của anh.”

Nói thật, việc mặc áo sơ mi đàn ông chẳng có gì mới mẻ, nhưng không thể không thừa nhận nó cũng rất thú vị.

Buổi trưa ánh nắng chói chang, Lâm Thiển mặc áo sơ mi trắng của Lệ Trí Thành đi đi lại lại trong nhà, tự thấy bản thân cũng khá gợi cảm.

Đồ

ăn gọi bên ngoài vẫn chưa mang tới, Lâm Thiển vào nhà bếp cắt cam và

kiwi ra đĩa. Khi cô quay lại phòng khách, Lệ Trí Thành đang ngồi ở sofa

xem tin tức. Anh đang xem kênh kinh tế của thành phố Lâm. Bởi vì sản

xuất túi xách là một trong những ngành trụ cột của thành phố Lâm nên

kênh này thường đưa tin về ngành, những lúc rảnh rỗi Lâm Thiển cũng hay

xem.

Cô đặt đĩa hoa quả xuống bàn, ngồi tựa vào lòng anh, vừa xem tin tức vừa dùng cái dĩa nhỏ cắm miếng cam đưa vào miệng anh.

Lệ Trí Thành một tay đặt lên thành phố phía sau, một tay ôm Lâm Thiển, để

trọng lượng thân thể cô dồn vào người mình. Ăn vài miếng, anh cúi đầu

hôn cô, miệng hai người còn vương mùi hoa quả thơm mát. Buổi trưa tĩnh

mịch, chẳng ai muốn động đậy, cũng chẳng ai muốn đi ra thế giới bên

ngoài, chỉ muốn lặng lẽ ôm nhau, hưởng thụ khoảnh khắc bình yên này.

Áo sơ mi của Lệ Trí Thành mặc trên người Lâm Thiển vốn rất rộng nên anh có thể dễ dàng vùi đầu vào trong áo. Lâm Thiển cảm thấy cứ tiếp tục như

vậy, chắc sẽ “củi khô bén lửa” một lần nữa. Thế là cô kiên quyết đẩy

người anh: “Tạm dừng, chúng ta đã nói rồi, chúng ta đã dùng hết số lần

của ngày hôm nay.”

Lệ Trí Thành cười cười. Dù sao Lâm Thiển cũng

mới trải qua lần đầu, hơn nữa chỗ đó còn hơi sưng tấy, khiến anh không

khỏi xót xa. Thế là anh buông người cô, trầm mặc một lát mới lên tiếng:

“Em thích mặc đồ của anh?”

Lâm Thiển: “Thích thì sao, không thích thì sao?”

Lệ Trí Thành cúi xuống hôn lên trán cô: “Sau này ở đây, em đều có thể mặc.”

Lâm Thiển không đáp lời, nhưng khóe miệng cong cong. Buổi chiều nắng vàng

rực rỡ, thời tiết hơi nóng, Lâm Thiển muốn ra ngoài hít thở không khí

nhưng hai chân đau nhức nên cô không muốn đi bộ. Do đó, cô hỏi Lệ Trí

Thành ở nhà có gì chơi vui không.

Thực ra Lệ Trí Thành chẳng có

kinh nghiệm gì về phương diện này. Sau khi cân nhắc đề nghị của cô, anh

hỏi lại: “Hay là chúng ta trồng nho?”

Lâm Thiển tròn mắt. Trồng nho ư? Chắc cũng chỉ có anh mới nghĩ ra trò tiêu khiển sáng tạo này, bạn trai cô quả là đặc biệt.

Tháng trước Lệ Trí Thành mua mấy cây nho giống nhưng vì công việc bận rộn nên vẫn để tạm ở ngoài ban công. Hai người cầm cây nho giống đến vườn hoa

nhỏ ở sân trước, Lâm Thiển không biết trồng, đành nghe theo sự chỉ huy

của anh.

Lệ Trí Thành cầm cái xẻng xúc đất, động tác rất nhanh

nhẹn, loáng một cái đã đào một cái hố nhỏ. Lâm Thiển thè lưỡi: “Có phải

trước đây anh từng làm lính công binh không?” Lệ Trí Thành mỉm cười,

đứng dậy: “Quá khen, đâyy chỉ là dùng dao mổ trâu đi gϊếŧ gà thôi.”

Lâm Thiển cười tủm tỉm. Sau khi đào hố xong, Lâm Thiển cẩn thận đặt cây nho vào trong rồi lấp đất. Cô làm rất tốt công việc này, rành mạch đâu ra

đấy. Lệ Trí Thành đứng một bên, để cô tự mình xử lý.

Xong xuôi,

Lâm Thiển ngồi xổm cạnh cây nho, ngẩng đầu nhìn giàn gỗ cao cao. Không

biết năm tới khi cây nho leo đầy giàn, cô và Lệ Trí Thành sẽ ra sao?

Nhất định vẫn tốt đẹp như bây giờ.

Lâm Thiển thỏa mãn đứng dậy.

Vừa ngoảnh lại, cô liền thấy Lệ Trí Thành đứng bên luống hoa, hai tay

đút túi quần, nhìn cô chăm chú.

Lâm Thiển liền đi tới, trên tay còn dính đất nên không thể ôm anh, cô quàng hai tay lên cổ Lệ Trí Thành, kiễng chân hôn anh.

“Em yêu anh.” Cô nói nhỏ.

Lệ Trí Thành không lên tiếng, anh ôm cô vào lòng, ngậm môi cô, cuồng nhiệt đáp trả. Một lúc lâu sau, anh mới buông người Lâm Thiển, cầm ống nước

tưới cây ở bên cạnh đưa cho cô.

Lâm Thiển rất thích công việc

tưới nước. Nhìn mặt đất và cây non dần trở nên ẩm ướt, cô có cảm giác

đạt thành tựu. Trong khi Lâm Thiển tưới nước, Lệ Trí Thành ngồi xuống

chiếc ghế bên cạnh, chăm chú dõi theo cô.

Vô tình bắt gặp bộ dạng thoải mái, chân vắt veo của Lệ Trí Thành, chợt nảy ra một ý nghịch

ngợm. Nhân lúc anh không chú ý, cô lén chuyển đầu ống nước, phun vào

người anh.

Lệ Trí Thành không kịp đề phòng, ngực áo bị ướt một

mảng, quần cũng bị dính nước. Anh ngẩng đầu, liền thấy Lâm Thiển đứng

dưới giàn nho, tay vẫn cầm ống nước, vẻ mặt giả bộ vừa kinh ngạc vừa áy

náy: “Xin lỗi, em lỡ tay.”

Ngày đầu hạ, nước thấm vào da mang lại cảm giác giá lạnh. Lệ Trí Thành từ từ đứng dậy. Không thể không thừa

nhận, đàn ông mặc áo sơ mi bị ướt dính chặt vào người có một vẻ gợi cảm

đặc biệt. Thấy anh đứng lên, Lâm Thiển liền lùi lại phía sau, cất cao

giọng: “Này, là em lỡ tay, anh không được đáp trả đâu đấy.” Lệ Trí Thành vừa tiến lên một bước, cô liền giơ ống nước ra uy hϊếp: “Anh còn tiến

lại gần… em sẽ phun đấy.”

Lệ Trí Thành vẫn tiếp tục đi qua bên

này. Lâm Thiển không nghĩ ngợi, lập tức phun nước vào người anh. Trong

giây lát toàn thân Lệ Trí Thành ướt sũng, nhưng anh chẳng hề bận tâm,

tiếp tục đi tới, giơ tay ôm cô.

Lâm Thiển không nhịn được cười,

kêu một tiếng rồi quay người né tránh. Ai ngờ động tác của Lệ Trí Thành

còn nhanh hơn, anh một tay ôm cô, một tay đoạt ống nước rồi tưới từ đầu

đến chân cô.

Lâm Thiển ra sức đẩy anh nhưng vô hiệu, ngược lại

còn bị Lệ Trí Thành ôm chặt hơn. Tầm mắt mờ mịt, cô chỉ lờ mờ nhìn thấy

gương mặt anh rất gần, khóe miệng nhếch lên, để lộ nụ cười vui vẻ. Lâm

Thiển cũng cười, cô thôi không vùng vẫy mà đẩy ngực anh: “Ghét thật đấy! Anh ỷ mạnh hϊếp yếu.”

Bắt gặp bộ dạng ướt sũng của cô, đường nét cơ thể hiện rõ trong chiếc áo sơ mi mỏng, Lệ Trí Thành không nhiều lời, đưa tay khóa ống nước rồi cúi đầu hôn Lâm Thiển.

Hôn một lúc,

anh mới chịu rời môi, đồng thời bế cô lên, quay người đi vào phòng. Khi

thân thể ở trên không trung, Lâm Thiển vô thức kẹp hai chân vào thắt

lưng anh. Vào nhà, Lệ Trí Thành không đặt cô xuống đất mà đi thẳng tới

phòng trong, Lâm Thiển hỏi: “Anh định làm gì vậy?”

“Đi tắm.” Lệ Trí Thành đáp.

Đúng là bây giờ cần tắm nước nóng, bằng không dễ bị cảm, có điều…

Lâm Thiển nói ráo trước: “Chỉ tắm thôi đấy.”

Khóe mắt Lệ Trí Thành vụt qua ý cười như có như không: “Anh sẽ cố gắng.”

Lâm Thiển hết nói nổi. Thế nào gọi là “sẽ cố gắng”? Anh tính nuốt lời sao?

Đường đường là Boss lại chơi xấu với bạn gái của mình?

Cô trừng mắt, giơ tay đẩy Lệ Trí Thành: “Thả em xuống, em muốn về nhà.”

Lúc này, Lệ Trí Thành đã bế cô lên tầng hai, đi vào phòng ngủ chính.

“Đây chính là nhà của em.” Anh nói: “Sáng mai anh đi công ty họp, buổi chiều sẽ giúp em chuyển đồ sang bên này.”

Lâm Thiển ngẩn người. Lệ Trí Thành đã bế cô đi thẳng vào nhà tắm. Lâm Thiển bám vào mép cửa, ra sức kháng cự: “Em nhận lời sống chung với anh lúc

nào?”

Lệ Trí Thành dừng bước nhìn cô: “Em cho rằng anh sẽ thả em về?”

Lâm Thiển dở khóc dở cười, lớn tiếng mắng: “Đồ chuyên chế! Anh đúng là độc đoán chuyên chế.”

Lệ Trí Thành đè cô vào cửa, sau đó hôn cô cuồng nhiệt. Cho đến khi Lâm

Thiển như bị rút hết dưỡng khí, anh mới rời môi, đồng thời hỏi nhỏ: “Em

không muốn sống cùng anh thật sao?”

Lâm Thiển ôm cổ anh, thì thầm: “Em cần suy nghĩ thêm vài ngày.”

Không nhận được câu trả lời như mong đợi nhưng Lệ Trí Thành cũng chẳng sốt

ruột. Với tính cách của cô, chắc chắn trước sau gì cũng sẽ chủ động

thuần phục.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lệ Trí Thành hơi xốn xang, anh bế cô vào bồn tắm rồi giơ tay kéo tấm rèm.

***

Ngày hôm sau là ngày chủ nhật. Khi Lâm Thiển thức dậy, Lệ Trí Thành đã đến

công ty. Mặc dù toàn thân cô vẫn nhức mỏi nhưng tinh thần đặc biệt sảng

khoái. Cô tự làm bữa sáng cho mình. Nghĩ buổi trưa Lệ Trí Thành sẽ trở

về, cô quyết định đi siêu thị một chuyến, mua ít thức ăn, cùng anh nấu

cơm trưa.

Siêu thị ngày cuối tuần rất đông người, Lâm Thiển đặt

hết tâm tư vào Lệ Trí Thành nên chẳng để ý xung quanh. Nghĩ tới chuyện

cùng anh sống chung, trong lòng cô rất ngọt nào, cũng hơi buồn cười.

Cô và anh đều bận rộn, thường gần ít xa nhiều, chắc chắn sớm muộn sẽ dọn

về sống chung, bằng không cô cũng chẳng chịu nỗi tâm trạng nhớ nhung.

Nhưng hai người vừa mới bắt đầu mối quan hệ mang tính thực chất không

bao lâu, việc gì anh cũng chèn ép cô. Không được, lần này cô phải kéo

dài vài ngày. Khó khăn lắm mới gặp tình huống có thể chiếm thế thượng

phong, Lâm Thiển bổng có cảm giác vô cùng đắc ý.

Mua đồ xong, Lâm Thiển quay về ngôi biệt thự. Mới mười một giờ, Lệ Trí Thành vẫn chưa

về, cô mở ti vi, vừa xem tin tức vừa chuẩn bị thức ăn. Lệ Trí Thành ở

trong quân ngũ nhiều năm, không rõ anh tự mình nấu nướng hay ăn cơm tập

thể. Nhưng với tính cách của anh, lại nhìn cái tủ lạnh trống không, Lâm

Thiển đoán anh chẳng bao giờ vào bếp. Sau này, cô phải chăm sóc cái dạ

dày của anh mới được.

Đang chìm trong suy tư, Lâm Thiển chợt nghe thấy ti vi phát ra một cái tên quen thuộc “Tân Bảo Thụy”.

Cô liền ngẩng đầu. Vẫn là kênh kinh tế của thành phố Lâm, lúc này đang phát tin tức liên quan đến ngành túi xách.

Vừa xem, Lâm Thiển sững sờ trong nháy mắt. Trên màn hình là hiện trường

buổi họp báo. Nhiều nhân vật nổi tiếng trong ngành ngồi ở hàng ghế đầu

tiên, Lâm Thiển nhận ra bọn họ, bởi bọn họ đều là lãnh đạo của Tân Bảo

Thụy và tập đoàn Chúc thị.

Ninh Duy Khải ngồi chính giữa, đang

mỉm cười trước ống kính: “Sản phẩm mới này là trọng tâm chiến lược của

Tân Bảo Thụy chúng tôi trong năm nay.”

Tiếp theo là giọng nói đầy từ tính của nam phát thanh viên, nhưng khi vào tai Lâm Thiển lại như tiếng sấm động.

“Mười một giờ sáng nay, công ty Tân Bảo Thụy chính thức ra mắt nhãn hiệu túi

xách đa chức năng vận động thành phố “Sa Ưng” (tức DH).

Khái niệm túi xách đa chức năng vận động thành phố là do tập đoàn Ái Đạt sáng tạo từ mấy tháng trước, trong đó nhãn hiệu Aito đạt thành tích rất tốt. Từ

trước đến nay, ngành túi xách cạnh tranh hết sức khốc liệt, bây giờ công ty đầu ngành Tân Bảo Thụy cũng tham gia thị trường mới này. Chúng ta có thể tưởng tượng, màn độc diễn của Aito chắc chắn sẽ chấm dứt từ đây…

Mặc dù “Sa Ưng” chưa tung ra thị trường nhưng vốn đầu tư ở giai đoạn đầu đã lên đến con số trăm triệu. Theo một nguồn đáng tin cậy, doanh nghiệp

vật liệu nổi tiếng của Đài Loan Minh Đức trước đây từng hợp tác chặt chẽ với Ái Đạt nhiều khả năng trở thành đối tác chiến lược của “Sa Ưng”…”