Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”

Chương 47

Lục Tiệm Hành không chỉ ở nhà làm xong cơm, mà còn tìm được hai bộ phim.

Trần Thái cơm nước xong liền vùi người trên ghế sofa, Lục Tiệm Hành cầm gói đồ ăn vặt, nhìn y nhai rôm rốp, lại nghe y lải nhải bất bình cho chuyện hôm nay.

Chờ khi Trần Thái phê phán xong, khoai chiên cũng vơi đi nửa gói.

Lục Tiệm Hành cười xoa bóp cổ cho y, an ủi: “Em làm rất tốt, lần trước Tiệm Viễn còn nói với anh rằng nghiệp vụ của người đại diện trong công ty khá yếu.”

“Yếu chỗ nào?” Trần Thái nhìn anh, “Những người xuất sắc đi ra từ Thiên Di có tới sáu, bảy người đấy.”

“Ừ, ” Lục Tiệm Hành gật đầu, “Không phải đều đi hết à.”

Trần Thái: “…”

“Trước khi anh tới, công ty từng có một lần đạo diễn, một lần người đại diện bỏ đi, cho nên nghiệp vụ của hai vị trí này đều bị ảnh hưởng. Đặc biệt là sau khi công ty tiến hành điều chỉnh lại kết cấu, bộ phận người đại diện bị phân tách ra, cho nên hiện giờ nghệ sĩ và người đại diện đều nằm ở giai đoạn đứt gãy.”

Trần Thái sững sờ, nghĩ như vậy, Thiên Di quả thật là đang có mối nguy.

Mấy người giỏi giang còn lại trong công ty đều là những vị tai to mặt lớn thành danh đã lâu. Tuy rằng thực lực mạnh, thế nhưng tuổi tác đều trên bốn mươi, năm mươi, có người nể tình cảm nên đeo cái danh ở đây, có người yêu cầu rất cao khi nhận kịch bản nên hai ba năm không ra một tác phẩm nào. Bởi vậy cũng chỉ như tấm bảng hiệu treo bên ngoài.

Dưới bọn họ hiện giờ căn bản không có thế hệ trẻ có thể thay thế.

Mà bây giờ trong đám người đại diện, chị VV tuy rằng cũng rất lợi hại, thế nhưng đang mang bầu chờ sinh, hiếm khi lộ diện. Còn Tôn Tuyền và Dương Tuyết đều là mang cùng lúc ba, bốn người, tinh lực có hạn, thế là dành ưu tiên chăm sóc sao lớn và người mới, đều có ý định sớm nâng đỡ ra một sao nam hoặc sao nữ mới.

Tuyết Oánh vào nghề nhiều năm như vậy vẫn là diễn viên hạng ba, so với người khác đã yếu kém hơn nhiều. Mặt tài nguyên vẫn ưu ái cô nhưng gióng trống khua chiêng tạo quan hệ xã hội cho cô hiển nhiên không thể.

Lục Tiệm Hành nói với y: “Khi trước chị VV chiêu mộ mấy người bọn em, cũng là bởi vì tình hình hợp tác của các ban ngành hiện tại không được nhuần nhuyễn, hai bên Tôn Tuyền và Dương Tuyết lại đều mang ý đồ riêng của mình.”

Trần Thái hơi kinh ngạc, thầm nghĩ hóa ra sếp tổng không phải không biết gì về mấy chuyện của cấp dưới, Tôn Tuyền và Dương Tuyết đối đầu gây hấn với nhau, tổn hại vẫn là lợi ích của công ty.

Y nhất thời hiếu kỳ, hỏi Lục Tiệm Hành: “Ngoại trừ em, chị VV lúc đó còn đi tìm ai nữa?”

“Cái này anh cũng không rõ lắm, ” Lục Tiệm Hành suy nghĩ một chút, “Nhưng mà cái người vừa nãy em nói tới hình như chị ấy từng đề cập.”

Trần Thái sững sờ: “Người nào?”

“Người kia ấy, ” Lục Tiệm Hành ngẫm nghĩ một hồi, “Tề Chính.”

Trần Thái “Ồ” một tiếng, quay đầu đi xem phim, mấy người trên màn ảnh đang chuyển động, diễn viên phim câm đen trắng trừng mắt nhìn nhau. Trong đầu Trần Thái đột nhiên đinh một tiếng, như là bị người ta đánh cho thông suốt.

Y sửng sốt một lát rồi bật ngưởi nhảy lên từ sô pha.

Lục Tiệm Hành bị y làm sợ hết hồn, không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy?”

“Khởi công!” Trần Thái hưng phấn nói, “Phải làm việc rồi!”

Lục Tiệm Hành: “??”

Trần Thái chạy như điên về nhà mình, gọi điện thoại cho Tôn Tuyền, bên kia 1 giờ đêm lên máy bay, giờ đang cùng Phương Đình ngồi nghỉ ở sảnh chờ VIP, thấy là số của y, chị ta hơi do dự.

Ấn tượng của Tôn Tuyền đối với Trần Thái khá phức tạp, cô cảm thấy người này nếu làm trợ lý thì rất thông minh lanh lợi, rất vừa ý, là một người có khả năng mang cùng lúc hai, ba nghệ sĩ, từ khi nhận chức tới nay, y đều hoàn thành gọn gàng mỗi nhiệm vụ được giao, không thể tìm ra lỗi để bới móc chỉ trích. Nhưng chính vì y quá thông minh quá lanh lợi, người làm cấp trên sẽ khó tránh khỏi sinh lòng kiêng kỵ, sợ sẽ không kiểm soát được y trong tay.

Mỗi lần nghĩ như vậy, cô lại khó nén hoài nghi chị VV đang tìm cho cô một trợ lý, hay là một quả bom.

Tôn Tuyền chậm rãi ấn nút nhận cuộc gọi, lông mày hơi nhíu lại.

Thái độ của Trần Thái lại cực kỳ tốt, gọi tới trước hết nói về chuyện thời tiết bên Pháp mà y từng được nghe một người bạn bên đó kể, khiến chị Tôn và Phương Đình còn suy nghĩ có nên mua môt quần áo ở sân bay hay không. Sau đó lại nói đến mấy cửa hàng nhỏ bán đồ ở Pháp, là trước đây một vị tổng biên tập thời trang đề cử.

Đương nhiên y nào có bạn bè bên Pháp, thời tiết là tra trên internet, lời nói của tổng biên tập là y chém gió. Lần này Phương Đình qua đó chụp tạp chí, Tôn Tuyền cũng đang suy nghĩ nhân cơ hội giữ quan hệ với vị tổng biên tập này, sau khi nghe y nói quả nhiên cảm thấy rất hứng thú.

“Cô ấy đã nói vậy sao?” Tôn Tuyền hỏi, “Lúc trước tôi cũng từng nghe nói, thế nhưng quên mất chưa xác thực thông tin.”

“Là một đoạn phỏng vấn nước ngoài, bạn em phiên dịch cho em nghe, chút nữa em tìm xem bản gốc.” Trần Thái nói xong dừng một chút, hỏi, “Chuyến bay lần này có phải là hơn mười tiếng không? Thế được rồi, em tìm được sẽ gửi qua cho chị, như vậy chị vừa xuống máy bay là có thể xem được. Các chị vất vả quá, làm việc liên tục.”

Tôn Tuyền nở nụ cười: “Làm nghề này, nào có khi nào nhàn hạ.”

“Ừm, nhiều chuyện lắm, áp lực cũng lớn, đặc biệt là người phải bận nhiều việc như chị Tôn, ” Trần Thái nhân cơ hội nói, “Chuyện hôm nay của Tuyết Oánh, em về nhà đã suy nghĩ thêm, cũng cảm thấy em hơi làm quá lên. Chủ yếu là do trước đây em chưa từng tiếp xúc với công ty lớn nào có khác biệt về đẳng cấp như công ty mình, đoàn phim của Tuyết Oánh cũng sắp đóng máy rồi. Hơn nữa cơ hội được chụp tạp chí ở bên đó của thầy Phương rất hiếm có.”

Y nói đến đây có chút kích động, vỗ ngực nói: “Nhưng mà chị Tôn cứ yên tâm, các chị là bộ đội xung phong ở tiền tuyến, em và Tiểu Quan nhất định làm tốt công tác hậu cần ở phía sau, chăm sóc tốt Tuyết Oánh và Nhất Minh.”

Tôn Tuyền không nghĩ nhiều, thuận miệng ừ một tiếng: “Được, vậy hai người các cậu chú ý hơn nhé.”

Cô cũng không nghĩ Trần Thái chỉ chờ câu nói này của cô để cầm lông gà làm lệnh tiễn, vừa cúp điện thoại, Phương Đình nhìn sang, cô giơ điện thoại di động lên, thở dài nói:

“Trần Thái.”

“Là người trợ lý mới tới kia?” Phương đình hỏi, “Người này sao lại nhiều chuyện như vậy, người liên tục tìm chị lúc chiều là y hả?”

“Còn ai nữa, chị VV đưa tới.”

“Đừng để ý đến y.”

“Không để ý không được, người ta có hậu thuẫn, ngày đầu tiên đi làm cấp trên lầu đã kêu tôi đưa chìa khóa xe cho cậu ta, một trợ lý vậy mà cấp cho cậu ta hẳn chiếc TT, chiếc xe thể thao thời thượng đó để làm việc sao? Hiển nhiên là có người dỗ dành y.” Tôn Tuyền thở dài, suy tư nói, “Hơn nữa Dương Tuyết cũng như hổ rình mồi luôn muốn cướp người, cho nên bây giờ là không dám trọng dụng, cũng không dám bỏ bê.”

“Thế thì cứ tùy y đi, ” Phương Đình chép miệng, “Tám phần mười là chỉ chơi đùa thôi, một trợ lý nhỏ nhoi mà thôi có thể làm được trò trống gì?”

Hai người bên này nói chuyện phiếm vài câu, rồi dựa lưng vào bên cạnh chợp mắt nghỉ ngơi.

Còn Trần Thái bên kia lại thật sự đã bắt đầu triển khai kế hoạch.

Y làm trợ lý lâu năm, hôm nay mới hiểu ra chị VV phí hết tâm tư đi tuyển dụng, nhưng lại không phải là để tìm trợ lý cho cấp dưới. Chung quy mục đích vẫn là để cho bọn họ tới làm việc.

Mà so sánh với Tề Chính thì… Trần Thái ngẫm nghĩ, bản thân có thể thử đọ sức trên phương diện mặt dày bụng dạ xấu xa một trận.

Y gọi điện cho Tuyết Oánh, bên cô quả nhiên chưa ngủ, hơn nữa bởi vì hôm nay khóc nhiều nên hai mắt giờ sưng phù, còn ảnh hưởng tới buổi quay phim. Lúc tối vừa mới bị giám đốc sản xuất mắng cho một trận.

Cô gái trẻ tủi thân, trợ lý nói vài câu cũng thở dài.

Trần Thái hỏi: “Kiều Tu có ở bên đó không?”

“Hôm nay em có thấy anh ta, anh ta còn cố ý chạy tới xin lỗi em.” Tuyết Oánh nói, “Anh ta nói đám người mắng em trên mạng đều là antifan của anh ta, họ cố ý bôi xấu anh ta, còn fan của anh ta chưa bao giờ làm như vậy.”

Trần Thái: “… Em trả lời hắn như nào?”

“Em…” Tuyết Oánh ngập ngừng, nhỏ giọng, “Em thấy anh ta rất lịch sự, liền… Mấy câu chỉ trích không nói ra được.”

Cô bị fan của Kiều Tu mắng chửi đương nhiên cũng khó chịu, cũng tức giận, nhưng lại không chắc chắn đây là vấn đề do đoàn phim hay do Kiều Tu. Người khác mang vẻ mặt tươi cười đến giải thích, cô khó nén được sự kinh hãi.

Tuyết Oánh cứ nghĩ Trần Thái sẽ mắng mình, ai ngờ y lại nói: “Người ta không đánh kẻ đang cười mà, vẫn cần phải nể mặt, đừng áp lực.”

Cô hơi ngạc nhiên nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Trần Thái cười nói: “Đừng nghĩ quá nhiều, nghỉ ngơi cẩn thận đi, ngày mai tôi sẽ qua thăm em.”

Hôm sau Trần Thái liên lạc với Allen trước để giới thiệu mấy người bên truyền thông, ngày hôm qua được đối phương giúp đỡ, y đương nhiên phải cảm ơn, hẹn người này người kia ăn cơm uống nước, người nào không hẹn được thì Trần Thái lại đánh tiếng chào hỏi, nói mình vừa lúc ở bên ngoài, trông thấy một món đồ nào đó rất hợp với đối phương nhưng sợ người ta nghĩ mình làm như quen thân lắm.

Y nói chuyện nói không nhanh không chậm, giọng nói lại êm tai, vốn cũng không khiến người nghe cảm thấy bị làm khó dễ. Thêm vào đó mấy người này đều là chỗ quen biết với Allen, vẫn hay có hợp tác với Thiên Di, lúc này cũng không tỏ ra khách khí.

Trần Thái còn mua bảy, tám phần quà là khăn quàng cổ hàng hiệu, nước hoa và bút máy, cứ hai món gói chung lại với nhau, bọc cẩn thận đẹp đẽ rồi lái xe đi tặng từng người.

Chỉ là gặp xong những người này, vẫn không thể lập tức tới đoàn phim.

Việc này Trần Thái muốn làm nhất định phải dùng đến tiền, thế nhưng bây giờ đang gạt Tôn Tuyền, y lại không thể tìm VV, những người khác…

Trần Thái nhìn số dư trong thẻ của mình, lộ vẻ do dự.

Vừa nãy mua đồ xong quẹt thẻ hết mấy vạn, khoản tiêu này là y dùng cho việc cá nhân, đương nhiên không thể đòi công ty. Nếu như những khoản chi tiêu khác y đều tự bỏ túi… cũng không phải không bỏ ra nổi, nhưng y hiện tại không còn là người đại diện, người đại diện thì có thể ứng lương, còn trợ lý của người đại diện thì chỉ có thể nhận lương đúng kỳ.

Chuyện này nếu thành công thì cũng là giúp đỡ không công cho người khác. Bỏ công sức thì được, bỏ tiền… Ngẫm lại vẫn không được.

Trần Thái đành phải gọi điện thoại cho Lục Tiệm Hành.

“Em cần bao nhiêu tiền?” Lục Tiệm Hành hỏi, “Anh kêu người đưa qua cho em?”

Trần Thái vẫn chưa tính toán chính xác, do dự rồi giải thích: “Đây chỉ là một suy nghĩ của em, trước đây em cũng chưa từng làm vậy, lần này liên quan đến danh dự cả đời của con gái nhà người ta. Thành công thì tốt, không mà thất bại thì coi như lỗ vốn.” Y nói đến đây liền xoắn xuýt, “Nếu là anh bỏ tiền ra, chúng ta coi đây là việc công hay việc tư? Nếu là việc công thì vượt cấp quá nhiều… Còn nếu là việc tư, em thấy khoản tiền hơi quá lớn.”

Lục Tiệm Hành lần đầu thấy y như vậy, lòng hơi kinh ngạc, thấy thư ký bên cạnh đang ra hiệu nhìn thời gian, đành phải thúc giục: “Bao nhiêu, anh sắp phải vào họp rồi, cần nhiều thì tối em về nhà lấy. Trên người anh không mang nhiều.”

“Không phải dùng ngay, ” Trần Thái vội nói, nói xong nhắm mắt lại bất chấp tất cả, “Ít nhất cũng phải hai mươi, ba mươi vạn, nhiều nhất thì chưa biết, có thể trên một triệu?”

(30 vạn NDT ~ 1 tỷ VNĐ, 1 triệu NDT ~ 3,5 tỷ VNĐ)

Lục Tiệm Hành: “…”

Trần Thái cho là mình nói hơn nhiều, nhỏ giọng: “Em tính toán theo giá mà người khác thuê nick ảo, đương nhiên có thể khống chế thấp hơn dự toán.” Nói xong lại thấy ngượng ngùng, mặt nóng lên, sửa lời, “Thôi bỏ đi bỏ đi, không có chuyện gì đâu, em tự móc túi mình ra.”

“Móc ra cái gì?” Lục Tiệm Hành lúc này mới lên tiếng, “Anh chỉ là không nghĩ em cần ít như thế.”

Trần Thái: “…”

“Cái người đạo diễn Trần dùng danh nghĩa của em tới tìm anh mà anh còn có thể cho nhiều như vậy, giờ bản thân em cần dùng, chút tiền này còn cần mở miệng sao?”

Trần Thái: “…”

Trần Thái quả thực sắp bay lên trời luôn rồi, nghĩ thầm em không mở miệng làm sao mà xin anh được, hơn nữa đạo diễn kia xin tiền cũng không phải để thuê nick ảo đi xéo sắc đánh nhau, người ta dù sao cũng có thể kiếm lại được tiền từ việc bán vé và quảng cáo được không? Lại nghĩ, tổng tài nhà chúng ta sao lại đáng yêu như vậy chứ, người ngốc nhiều tiền lợi hại thật, đúng rồi, dì giúp việc còn lừa được anh vài ngàn, không được, sau này mình phải giúp anh giữ kho.

Có tiền cũng không có thể phung phí như thế, quá nguy hiểm.

Nhưng mà trong lòng vẫn rất đắc ý.

“Lục tổng, ” Trần Thái chân thành nói: “Em sẽ cố gắng tiêu pha tiết kiệm.”

Lục Tiệm Hành lại không thèm để ý: “Không cần tiết kiệm, mua gì thì mua cái đắt chút, như thế hiệu quả mới cao.” Anh nói xong ngừng một lát rồi lại nói, “Anh sẽ kêu người chuyển thêm cho em chút, làm tiền tiêu vặt.”

Trên đường ra sân bay Trần Thái nhận được tin nhắn chuyển khoản.

Rất tốt, hai triệu tiền tiêu vặt.

Trần Thái: “…” Y đột nhiên thấy không muốn ra sân bay nữa, tiền có được dễ dàng như vậy, còn nỗ lực làm cái rắm gì! Quay về ôm kim chủ daddy vui vui vẻ vẻ lăn giường ăn cơm xem phim mới là chân lý chứ!

Quả nhiên tư sản là nguồn gốc của những thứ ác độc, viên đạn bọc đường có thể sai khiến con người, quyền thế có thể làm người ta khuất phục, phú quý cũng có thể làm cho y da^ʍ(1)… Thậm chí có thể căn cứ vào trình độ của phú quý để quyết định da^ʍ lớn hay là da^ʍ nhỏ…

Trần Thái khóc chít chít trong lòng, vừa check-in lên máy báy vừa uốn a uốn éo như người tâm thần đi tới đoàn phim của Tuyết Oánh.

Lần này có “chủ tịch Mao”

(tiền)

làm chỗ dựa, Trần Thái làm việc quả thực trâu bò hơn hẳn. Y vốn cũng muốn mua đồ cho đoàn phim, dù sao nhân viên làm việc trong đoàn ai cũng đều rất khổ cực, mua chút hoa quả đồ uống chả tốn bao nhiêu tiền, thế nhưng còn có thể điều hoà tâm tình, làm cho mọi người đều vui vẻ. Nhưng nhà sản xuất của đoàn phim này quá ác. Trần Thái do dự nửa ngày, vẫn là không nhịn được cơn giận này xuống.

Buổi chiều Tuyết Oánh không có hoạt động, cùng trợ lý đợi y đến được một lúc rồi.

Trần Thái thấy trạng thái của cô vấn ổn, chỉ có mí mắt vẫn hơi sưng, liền mời cô và trợ lý tới một tiệm cà phê uống trà thư giãn. Đến nơi, y kêu trợ lý đi gọi đồ rồi lấy điện thoại di động ra nói ngay vào điểm chính: “Người này em có biết là ai không?”

Trên điện thoại là đoạn video được người kia gửi tới ngày hôm qua, hình ảnh cũng không rõ nét lắm, nhưng có thể nhìn thấy vào lúc Tuyết Oánh đẩy cửa, người đó cầm điện thoại ở góc nghiêng phía sau cô.

Mặt Tuyết Oánh biến sắc, lập tức nhận ra ngay: “Đây là trợ lý của Kiều Tu.”

“Em chắc chắn chứ?”

“Hôm đó anh ta tìm em nói muốn chụp ảnh chung với em, bởi vì lúc đó trên mặt vẫn hóa trang nên em đã từ chối.” Tuyết Oánh kinh ngạc nói, “Em đắc tội anh ta sao?”

Trần Thái: “…” Cô gái ngốc nghếch này.

Tuyết Oánh nhìn ánh mắt y, ngẩn ra một lát rồi cũng hiểu rõ: “Là bọn hắn cố ý? Ngày hôm qua thì Kiều Tu tung tin đồn?”

“Chứ sao nữa, chuyện hot đến thế, e là bỏ ra không ít tiền, ” Trần Thái lấy lại điện thoại, nhìn cô hỏi, “Em có biết tại sao bây giờ Kiều Tu muốn giở trò không?”

“Để kéo dài độ hot của anh ta.” Tuyết Oánh cả giận nói, “Nổi tiếng không ai không muốn, nhưng cần bỉ ổi đến thế sao? Mệt cho anh ta sáng nay còn nói không liên quan gì đến mình, diễn xuất giỏi thật.”

“Cũng có thể hiểu được, ” Trần Thái lại nói, “Không phải tất cả mọi người đều thông qua đóng phim truyền hình để nổi tiếng, nổi rồi mới quay sang đóng phim ảnh một cách chính thống giống như công ty chúng ta. Hơn nữa hiện tại những người nổi tiếng chính thống trong công ty mình có khi còn đánh không lại người ta. Cũng là bởi vì cho tiếp xúc với công chúng quá ít, độ nổi tiếng thấp, sau một quãng thời gian khán giả cũng quên mất.”

“Em biết, ” Tuyết Oánh thở dài, cúi đầu rầu rĩ không vui, “Em bây giờ không phải cũng như vậy à. Trước đây còn có thể gọi là ngọc nữ, giờ lớn tuổi rồi, thành gái quá lứa lỡ thì… Thêm mấy năm nữa em cũng không biết mình sẽ ra sao.”

Trần Thái gật đầu: “Nên thay đổi hình tượng rồi. Không thể đến lúc già vẫn là ngọc nữ được, hơn nữa cũng cần nâng cao danh tiếng.”

Tuyết Oánh nghe lời y nói mang thâm ý, nghi hoặc nhìn lại.

Trần Thái nói: “Lần này hắn có lẽ sẽ không đạt thành mục đích trọn vẹn, hơn nữa đoàn phim cá mè một lứa với hắn. Tiền cũng bỏ ra rồi, hôm qua không tạo ra bọt nước, về sau không chừng sẽ có sóng nổi.”

Y nói đến đây lại ngừng, nhìn Tuyết Oánh cười nói, “Nhưng mà cũng không thể chỉ tính chuyện xấu.”

Tuyết Oánh không hiểu: “Là sao ạ?”

“Hắn ta muốn tạo tin đồn, em cứ giả vờ không biết. Tôi sẽ ở sau lưng thúc đẩy. Bọn họ không phải mắng em đào mỏ sao, nói thật, danh tiếng của Kiều Tu cao hơn chúng ta rất nhiều, chi bằng ‘đào’ thật một phen đi.” Trần Thái hơi nhướn mi, “Tôi sẽ tìm người tạo đề tài gây scandal, tạo couple, lại sắp xếp phỏng vấn… Lần này dính lấy hắn thật chặt, dính đến mức khiến hắn không thể tự giải quyết được bất cứ vấn đề nào.”

——————-

Chú thích:

(1)

Da^ʍ ở đây trong câu “phú quý bất năng da^ʍ” = phú quý không thể mua chuộc con người, khiến người ta phóng đãng bừa bãi.

——————-

Tiền nhiều để làm gì??? Để cho bồ tha hồ quậy phá chứ sao – Lục tổng said =))))