Tôi không biết mình đã ngất bao lâu chỉ biết khi tỉnh dậy đang nằm ở phòng tự chọn. Toàn thân tôi nhẹ bẫng như không, cơn đau bụng cũng đã không còn. Lúc này tôi không còn giữ được bình tĩnh nắm lấy tay người y tá bên cạnh run rẩy hỏi:
– Chị ơi… đứa bé trong bụng tôi không sao chứ?
Người y tá nhìn tôi, vẻ mặt lộ rõ sự cảm thương đáp:
– Cô bị sẩy thai nên bác sĩ vừa thủ thuật lấy thai ra rồi. Cô mất nhiều máu nên nằm nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ gì nhiều.
Tôi nghe xong, toàn thân như sét đánh ngang tai gào lên:
– Chị nói dối, tôi chỉ bị ngã thôi… làm sao…
– Cô ơi, cô bình tĩnh, cái thai thực sự đã không còn nữa rồi. Người nhà cô vừa đi làm thủ tục nhập viện cho cô, cô phải nằm viện hai ba ngày đấy.
Người nhà? Không tôi không có người nhà nào cả, tia hy vọng cuối cùng như loé lên. Tôi nắm chặt tay người y tá hỏi lại:
– Chị ơi chị, chị nhầm tôi với ai không… tôi không có người nhà nào cả. Con tôi… hay chị nhầm gì chăng?
– Sao không có người nhà? Chồng cô làm Công An còn gì? Anh ta đưa cô đến nhập viện còn đang đi làm thủ tục cho cô nữa đây thây. Tôi biết cô đang rất sốc, nhưng cô phải chấp nhận sự thật này. Thôi thì con cái nó là cái duyên rồi cô ạ, giờ cô bình tĩnh, tĩnh dưỡng sau còn kiếm đứa khác.
Tôi nghe xong bật khóc nức nở, không phải người y tá nhầm, mà là do tôi vẫn đang tự ru mình trong sự ảo tưởng, người mặc bộ đồ An Ninh kia chẳng phải người đưa tôi vào viện sao. Hoá ra là thật, hoá ra đứa bé đã không còn nữa rồi, con tôi đã không còn nữa rồi. Người y tá thấy tôi khóc thì an ủi vài câu sau đó ra ngoài. Khi chỉ còn mình tôi ở lại trong căn phòng lạnh lẽo tôi mới thấy nỗi đau đớn tuyệt vọng nhiều đến chừng nào. Từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má rồi chảy xuống miệng mặn chát. Con của tôi, tôi còn chưa biết trai hay gái, còn chưa được mua cho con một bộ quần áo, còn chưa kịp sắm cho con một ít đồ chơi. Con của tôi thì nó có tội tình gì cơ chứ, nó chỉ là một bào thai thôi mà, sao lại nỡ ác độc khiến nó chết oan ức như vậy. Tôi ngồi dậy lững thững bước ra, cuối cùng không còn đủ sức mà ngồi sụp xuống nền đất lạnh lẽo. Nước mắt mỗi lúc một nhiều, chảy xuống cả nền đá hoa trắng sứ. Mẹ chồng? Mới nghĩ thôi giờ tôi đã cảm thấy căm hận đến tột cùng, tất cả mọi thứ bà ta làm với tôi tôi đều có thể chịu đựng được, nhưng bà ta lại khốn nạn đến mức chính tay gϊếŧ chết cháu mình. Tôi không còn kìm chế được, gào lên như kẻ điên dại, còn nỗi đau nào hơn nỗi đau mất con? Mái tóc rũ xuống miệng ướt đẫm, chiếc áo bệnh viện mỏng tanh, tôi không khác gì kẻ điên. Đột nhiên cánh cửa phòng bệnh mở ra, bóng dáng cao to mặc đồ An ninh lại tiến vào. Tôi nhìn trên áo, vết máu đỏ đã khô, anh ta cúi xuống, vẻ mặt lạnh lùng nói:
– Giấy tờ nhập viện đây, đây là số tài khoản của tôi, bao giờ ra viện gửi tiền vào đây trả cho tôi.
Tôi còn chưa kịp nhận lấy đã bị anh ta bế lên giường rồi rít lên:
– Mà cô muốn chết à? Muốn chết hay sao mà ngồi dưới đây khi vừa cấp cứu xong.
Thế giới này đối với tôi giờ đây cũng là vô nghĩa, dường như tôi không còn biết trút nỗi đau này lên ai liền gào lên:
– Phải! Tôi muốn chết anh gϊếŧ tôi luôn đi, gϊếŧ chết tôi đi, sống làm chó gì trên cuộc đời này nữa, chết đi cho nhẹ đời.
– Đồ điên!
– Điên? Ha ha, phải rồi tôi đang điên. Cút hết, cút hết, một lũ khốn nạn, một lũ ác độc.
Đột nhiên tôi thấy anh ta cong khoé môi, đôi mắt màu hổ phách kia đỏ ngầu nói nhỏ:
– Độc ác cũng không bằng loại mẹ tự gϊếŧ con mình.
– Anh nói cái gì?
– Đừng có chết, sống mà trả những nghiệp cô gây ra đi.
– Anh nói gì, nói rõ ra xem.
Thế nhưng anh ta không đáp, xoay người bước đi, thằng cha điên khùng muốn tôi phát điên phát ngộ lên hay sao. Khi bóng dáng ấy khuất dần tôi cũng nằm vật ra chiếc giướng sắt lạnh lẽo. Giá mà tôi có thể mở cánh cửa sổ kia, nhảy từ tầng ba này xuống đất mà chết quách đi thì có lẽ sẽ tốt hơn. Cuộc đời tôi đến tận bây giờ chỉ là những màu đen tăm tối. Nước mắt lại chảy dọc hai bên thái dương nấc lên từng đợt. Một con người đến cái chết cũng không thể chết được nó mới khốn nạn cỡ nào. Tôi đưa tay sờ xuống bụng, không còn cảm nhận được sự sống ở nơi ấy. Nỗi đau này giống như vết dao, chém nham nhở lên những vết thương cũ, vĩnh viễn không bao giờ lành được lại. Lần mang bầu này, tôi đã hi vọng nhiều thế nào, đã mường tượng ra một em bé xinh đẹp, giống cả tôi lẫn Dũng, đã muốn mua mấy bộ đồ sơ sinh nho nhỏ…
Tôi đưa tay chạm lên điện thoại, dòng tin nhắn của cái Chi rõ mồn một. Ở dưới còn là những bức hình của Dũng và con Chinh hôn hít nhau ở bể bơi khách sạn. Hoá ra nỗi đau của việc bị phản bội nó cũng tầm thường thế thôi. Tôi nhìn vào bật cười, cười đến mức nước mắt nước mũi cũng chảy thành dòng. Sợi dây ràng buộc cuối cùng cũng đứt…
Tôi nằm đưa đôi mắt ráo hoảnh nhìn ra bên ngoài. Cũng không biết đã nhìn mấy cây bằng lăng ngoài trời bao lâu, chỉ đến khi có tiếng bước chân của người y tá vào tôi mới xoay người lại. Người y tá đặt lên bàn một cạp l*иg cháo rồi nói:
– Chồng cô ban nãy có bảo trưa tôi mua cháo cho cô. Cô ăn chút đi cho đỡ đói.
Chồng tôi? Chồng tôi giờ còn đang ở một nơi rất xa, ở một nơi mà anh ta có thể thoả thích, ôm hôn, lên giường với đứa em gái trên danh nghĩa của tôi. Tôi bật cười, cay đắng đáp lại:
– Đó không phải chồng tôi. Người dưng qua đường giúp đỡ thôi.
Người y tá nghe tôi nói vẻ mặt kinh ngạc hỏi lại:
– Không phải chồng cô sao anh ta lại lo lắng cho cô như vậy? Ban nãy bế cô đến đây anh ta xanh tái hết mặt lại. Lúc đưa cô vào phòng cấp cứu còn đi đi lại lại bên ngoài trông có vẻ lo lắng lắm.
– Tôi cũng không biết, chắc công an lo cho dân thôi.
– À… tại… thấy kiểu lo lắng giống người thân hơn người dưng.
Tôi thở dài không đáp, toàn thân mệt mỏi rã rời. Người y ta thấy tôi im lặng liền bước đi. Trời lúc này cũng đã trưa, tôi lại nghĩ đến gã đàn ông ban nãy. Sao anh ta lại nói với tôi mấy lời dở hơi như vậy nhỉ, hay do tôi vì quá đau thương mà nghe nhầm, có lẽ là tôi nghe nhầm thật, đầu óc tôi lúc đó chỉ có hoảng loạn, đau đớn thôi mà. Mà giờ khi đã dần bình tĩnh trở lại tôi mới sực nhớ còn chẳng cảm ơn người ta lấy một câu. Thế nhưng rồi tôi cũng không còn muốn nghĩ nhiều nữa… mọi thứ chẳng còn quan trọng nữa rồi. Tôi nhìn cạp l*иg cháo mà không muốn ăn, miệng đắng ngắt, lạnh tanh. Bỗng dưng điện thoại của tôi reo lên, tôi đưa tay ra chạm lấy, là số của cái Chi. Tôi nhấn nút nghe, vừa chạm vào đã thấy tiếng nó cất lên:
– Sao tao nhắn tin không trả lời thế? Mẹ nó chứ, thằng cha Dũng lại vừa đưa con đĩ Chinh đi Bà Nà rồi, tao đi công tác với đoàn đúng khách sạn của chúng nó luôn, lần này tao ủng hộ mày ly hôn.
Tôi nghe được giọng nó, ban nãy còn ngỡ mình đã đủ bình tĩnh rồi cuối cùng lại như đứa trẻ oà lên khóc nức nở. Cái Chi ở đầu dây bên kia nghe tiếng khóc liền hỏi lại:
– Thuỷ, sao mày khóc? Mẹ chứ, con điên này, nó cặp bồ kệ mẹ nó, bỏ nó là xong khóc cái gì?
– Tao…
– Mày mạnh mẽ lên tao xem nào, khóc lóc đéo gì vì một thằng không ra gì.
Càng nghe tôi không không kìm được, khóc nghẹn cả giọng.
– Đừng khóc nữa Thuỷ.
– Chi ơi.
– Tao đây, tao đây mày.
– Tao sẩy thai rồi, con tao cũng bỏ tao đi rồi.
Đầu dây bên kia bất chợt lặng đi rồi gào lên:
– Sao lại thế? Mày đang ở đâu.
– Tao ở bệnh viện. Mà chắc chiều tao trốn viện ra còn đón Bo nữa.
– Mày nói cho tao biết đã có chuyện gì xảy ra
Tôi vừa khóc, vừa kể lại mọi chuyện. Cái Chi không nói gì tắt phụt máy. Tôi đặt xuống gồi bó gối gục mặt mặc kệ nước mắt cứ rơi. Không biết tôi đã khóc bao lâu, chỉ biết rồi tôi cũng thϊếp đi lúc nào chẳng hay. Trong cơn mơ toàn những cơn ác mộng, đến khi tỉnh dậy phát hiện trời đã về chiều. Đột nhiên tôi ngồi bật dậy, chết rồi, năm giờ rồi tôi còn chưa đón Bo. Tôi không còn nghĩ gì, chạm đôi chân trần xuống đất thì đột nhiên cánh cửa cũng mở ra, Bo bước vào ôm chặt lấy tôi rồi nói:
– Mẹ ơi… mẹ ốm hả mẹ?
Tôi đưa tay chạm lên má thằng bé kinh ngạc hỏi:
– Sao con lại ở đây? Ai đưa con về?
– Dạ bác Tuấn (anh trai của Chi) ạ.
– Vậy bác ấy đâu?
– Bác ấy đưa con đến đây hỏi phòng bệnh rồi dắt con lên cửa mà về luôn rồi. Mẹ ơi, mẹ mệt lắm hả mẹ?
Tôi nghe con hỏi mà nước mắt cũng chảy ra, suýt nữa ban nãy tôi đã nghĩ không thông mà bỏ lại con trên cõi đời này. Tôi ôm con vào lòng lắc đầu đáp:
– Mẹ không mệt
– Mẹ không mệt sao mẹ lại khóc? Em bé làm mẹ ốm hả mẹ?
Bo đưa tay, chạm lên má, lau mấy giọt nước mắt rồi cụp mắt nói:
– Mẹ đừng khóc nữa…
– Ừ, mẹ không khóc nữa, mẹ không khóc đâu.
– Con lấy khăn mặt cho mẹ lau nhé.
Nói rồi thằng bé chạy vào nhà vệ sinh, chiếc khăn mặt mới tinh được sấp nước vắt còn chưa kỹ. Tôi nhìn con, đưa tay quệt nước mắt rồi bế thốc con lên giường ôm con vào lòng. Đột nhiên lại có điện thoại của cái Chi. Tôi với tay nhân nút nghe, đầu dây bên kia nói một tràng giang đại hải:
– Thuỷ, tao về đến Hải Phòng rồi, anh Tuấn đưa thằng Bo đến rồi đúng không? Mày không được trốn viện nằm im ở đấy cho tao.
Tôi còn không kịp đáp nó đã tắt máy. Khoảng hơn bảy giờ tối cái Chi mới đến bệnh viện, cu Bo ban nãy tôi đã nhờ y tá mua chút cháo cho con ăn trước đỡ đói bụng. Cái Chi lao thẳng vào phòng bệnh hỏi tôi:
– Mày sao rồi?
– Sao mày lại về sớm thế?
– Đặt vé máy bay gấp, tao chắc phát điên mất thôi, sao lại có loại người khốn nạn như vậy? Tao nói cho mày biết lần này mày dứt luôn cái nhà đó cho tao. Tao điên lắm rồi, tao muốn gϊếŧ con mụ già đó luôn quá.
Tôi nhìn Bo, khẽ lắc đầu ra hiệu cho cái Chi đừng nói gì nữa. Nó bặm chặt môi, gân trên trán cũng giật liên hồi, khoé mắt đỏ, rồi đột nhiên nước mắt cũng chảy ra. Tôi nhìn nó áy náy:
– Tao xin lỗi… tự dưng làm mày lo lắng.
– Khỏi cần phải áy náy, tao xong việc rồi, định là định ở đó bắt ghen mà nghe tin mày bị thế này phải ra luôn. Mày định thế nào?
– Tao tự có quyết định rồi.
– Sao số mày khổ thế hả Thuỷ? Mà mày thấy trong người thế nào rồi?
– Tao cũng đỡ rồi. Mày về mà đi làm giúp tao mai đưa Bo đi học, hôm nay cho Bo ngủ ở nhà mày được không?
– Con hấp, hôm nay tao với Bo ngủ ở đây với mày. Phòng tự chọn rộng thế này mà, mày ở đây một mình không ai yên tâm. Nằm im đấy tao với Bo đi xuống mua chút gì lên mà ăn. Biết là không còn tâm trạng ăn uống như giờ mọi chuyện cũng đã vậy rồi… thôi thì xem như duyên số, đừng có đau buồn quá, lấy sức còn chăm sóc Bo.
Tôi nghe cái Chi nói, cố dặn lòng sẽ không khóc, từ chiều nhìn Bo tôi đã tự an ủi mình phải mạnh mẽ lên. Nhưng rồi sống mũi vẫn cay xè, cái Chi có lẽ cũng hiểu liền đứng dậy dắt Bo xuống dưới. Bên ngoài đường phố đã lên đèn… dưới màn đêm u ám lại là những tia sáng của đèn đường.
Tối hôm ấy cái Chi ngủ cùng tôi ở bệnh viện, phòng hai giường tương đối rộng, Bo nằm với tôi còn nó nằm một mình. Đến sáng hôm sau nó mua cho tôi chút cháo rồi mới đưa Bo đi học rồi đi làm luôn. Tâm trạng tôi lúc này khá hơn, suốt đêm qua tôi đã nghĩ thông rồi, có lẽ từ nay cuộc đời tôi sẽ phải sang một trang mới.
Buổi trưa tôi xuống cangtin ăn chút cơm rồi đi lên, thế nhưng vừa lên đến nơi chợt thấy cửa phòng mở toang. Tôi bước vào chợt khựng lại khi thấy Dũng đang ngồi bên giường. Anh ta nhìn tôi, đôi mắt đỏ long sòng sọc rít lên:
– Cô được lắm!
Nhìn mặt Dũng, lại nghĩ đến những bức ảnh hôm trước lòng tôi cũng nguội lạnh. Tôi hơi nhếch mép im lặng không nói. Đột nhiên anh ta ném cho tôi mấy bức ảnh, bức ảnh ngày hôm qua, rất rõ nét, hình ảnh người đàn ông mặc áo an ninh đang bế tôi. Bức ảnh chụp thật có tâm khi chỉ nhìn thấy tôi bám lên người anh ta, phần thân dưới chảy máu đã bị cắt sạch. Tôi bật cười, chẳng cần suy đoán cho mệt cũng biết bà mẹ chồng thân yêu và cô người yêu cũ xinh đẹp của Dũng làm, tôi cũng đã đoán được phần nào sự việc này. Nhưng lúc này thì còn gì mà quan trọng nữa đây? Có là tình ngay lý gian có là oan ức tôi cũng không còn thiết tha giải thích. Tôi cúi xuống nhặt bức ảnh lên bình thản nói:
– Muốn nói gì cứ nói rõ ra?
Dũng nhìn tôi, một thoáng sững sờ rồi hỏi lại:
– Tại sao cô lại phá thai?
– Phá thai hay bị sẩy thai hồ sơ bệnh viện có ghi đấy. Anh không kém cỏi đến mức không thể hỏi được đúng không? Mà tôi nghĩ chúng ta cũng không còn cần ngồi mà giải thích với nhau những chuyện thế này nữa rồi. Ly hôn đi! Đây không phải là lời đề nghị, mà là mệnh lệnh!
– Thuỷ, cô nói cái gì?
– Tôi nói chúng ta ly hôn, đứa bé đã không còn, tôi và anh cũng không có gì ràng buộc nhau nữa.
– Cô! Hoá ra cô cũng chỉ là loại đàn bà tầm thường như vậy.
Tôi nhìn Dũng, trong lòng lúc này chỉ có hận thù chồng chất. Không hiểu sao tôi cười rất lớn, cười đến mức Dũng cũng kinh ngạc nhìn lại. Phải rồi, tôi đang rất vui, tôi rất vui vì đến lúc này tôi đã kịp hiểu ra rằng, giữa tôi và anh ta sẽ không còn bất cứ một cơ hội nào cho nhau nữa rồi. Tôi cầm bức ảnh lên, đáp lại:
– Phải! Tôi tầm thường! Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, đơn ly hôn tôi sẽ gửi cho anh ký. Chúng ta gặp nhau ở toà.
– Cô không được phép ly hôn!
Đột nhiên cánh cửa bên ngoài mở ra, cái Chi chạy xồng xộc vào tát bốp một phát lên mặt Dũng sau đó gào lên:
– Thằng chó chết này, bà nói cho mày biết nhé, mày ngu cũng ngu vừa thôi. Con mẹ độc ác của mày với con đĩ người yêu cũ đẩy bạn bà sẩy thai. Chúng nó gϊếŧ con của mày đấy, hôm qua đéo phải là nhờ người này cứu thì cả hai mẹ con nó đều ở dưới suối vàng chứ không đứng đây cho mày sỉ vả đâu. Mày lựa chọn tin chúng nó, mày nghĩ cái Thuỷ nó ngủ nghê với trai rồi phá thai thì bà mày cũng quỳ xuống vái mày ba vái. Về mà hỏi mẹ mày cho rõ lại đi, nghe cái gì cũng phải nghe hai tai, hỏi cả bác sĩ bệnh viện đi. Con Thuỷ nó phá thai mà nó lại khóc lóc vật vã như vậy sao? Thích thì xin trích lại camera khi nó được đưa đến đây ấy, mà không xin trích được thì mở mồm ra mà hỏi người khác. Hiểu chưa? Đến không hỏi xem nó còn đau không? Nó đỡ mệt chưa mà chỉ biết chửi, khốn nạn vừa thôi chứ.
Dũng nghe xong, kinh hãi nhìn cái Chi. Tôi chưa bao giờ thấy cái Chi tức giận như vậy, như thể nó chỉ muốn lao vào ăn tươi nuốt sống Dũng. Dũng nhìn tôi, chưa kịp nói cái Chi lại chửi:
– Mang tiếng là phó giám đốc mà ngu hơn con lợn. Chỉ biết ăn rồi đi cᏂị©Ꮒ gái, mà còn cᏂị©Ꮒ em gái của vợ. Lúc vợ mày bị cấp cứu nguy kịch mày còn đang đưa gái đi Bà Nà cơ mà. Tao trước kia nghĩ mày là chồng bạn tao nên tao tôn trọng nhưng giờ phút này thì đéo nhé. Mày với nó đã không còn gì, thằng Bo cũng không phải con mày. Nếu mày còn chút sĩ diện, còn chút tự trọng cuối cùng thì buông tay nó đi.
Dũng nhìn tôi, hai hàng lông mày chau cả lại quay sang tôi lắp bắp hỏi:
– Chuyện là sao?
– Muốn nghĩ sao thì nghĩ
– Thuỷ! Em nói rõ cho anh nghe đi…
Tôi ngước mắt nhìn Dũng, gào lên:
– Tôi nói rồi, anh muốn nghĩ sao thì nghĩ tôi không còn đủ sức mà chịu đựng nữa rồi. Tôi và anh không còn gì ràng buộc, cũng không còn bất cứ thứ gì liên quan đến nhau nữa rồi nên kết thúc đi. Anh nɠɵạı ŧìиɧ, anh phản bội tôi cộng thêm việc năm năm nay tôi hầu hạ anh, hầu hạ gia đình anh có lẽ cũng đủ trả ân tình rồi. Còn nếu anh thấy tôi vẫn nợ, tính tiền lên, tôi sẽ trả dần. Được chưa? Hài lòng chưa?
– Thuỷ!
– Đừng gọi tên tôi! Giữa chúng ta đã kết thúc rồi!
Cái Chi đứng bên cạnh nhếch mép nói:
– Tiền cái con khỉ, đây nói cho mà biết con Thuỷ nó chả nợ xu nào của anh. Mấy năm trước anh lên trưởng phòng nó vay mượn cả trăm triệu chạy chọt cho anh rồi phải viết truyện kiếm trả dần. Anh cưu mang mẹ con nó nó cũng trả bằng việc làm việc quần quật như trâu như chó, thế là đủ rồi. Ly hôn con mẹ nó luôn đi, năm năm tuổi xuân nó bị chôn vùi ở địa ngục giờ còn cái đéo gì mà phải níu với giữ? Còn sót một chút tình người thì buông cho mẹ con nó đi. Nó cũng có đầy đủ bằng chứng anh nɠɵạı ŧìиɧ, anh đéo thuận tình nó sẽ đơn phương! Nhưng nghĩ đến năm năm qua nó sống như con chó vì cái gia đình anh thì nên tự nguyện đi.
Dũng nhìn cái Chi, khẽ nói:
– Chi, em ra ngoài cho vợ chồng anh nói chuyện riêng một chút được không?
– Tôi không ra.
Tôi thở dài ra hiệu cho nó cứ đi đi, tôi tự lo được, cuối cùng nó đành lững thững bước đi. Khi nó bước ra Dũng liền nắm chặt tay tôi lắc đầu nói:
– Thuỷ… nói rõ cho anh biết những lời cái Chi nói là sao, mẹ anh… mẹ anh và Nga…
– Tôi đã nói rồi, tôi không muốn ngồi đây giải thích với anh. Tôi và anh ở hai thế giới khác nhau, vĩnh viễn không thể sống cùng nhau được. Nó nói đúng đấy, anh cưu mang tôi nhưng năm năm nay tuổi xuân của tôi cũng bị chôn vùi. Anh muốn nghĩ tôi sao cũng được… tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi. Anh đi đi.
– Thuỷ!
– Tôi nói anh đi đi. Còn nếu anh không đi tôi sẽ đi. Anh đã từng nói rồi, anh chỉ xin tôi tha thứ cho việc nɠɵạı ŧìиɧ đúng một lần nếu có lần thứ hai anh sẽ chấp nhận ly hôn. Tôi tin anh không đến mức quên lời nói đó nhanh như vậy đúng không? Chúng ta không con cái, không tài sản chung, cũng không tình yêu… tội gì phải đày đoạ nhau thêm nữa? Nếu còn chút tình nghĩa thì buông tha cho nhau đi chứ đừng để tôi không nể nang gì nữa.
Dũng nhìn tôi, suốt năm năm nay tôi chưa từng có thể đứng trước mặt anh ta mà dõng dạc, kiên định như vậy. Ánh mắt anh ta nhìn tôi kinh ngạc vô cùng. Tôi mặc kệ bước ra ngoài đột nhiên Dũng kéo tay tôi lại rồi nói:
– Thuỷ! Anh đi! Anh sẽ đi.
Nói rồi không đợi tôi đáp Dũng liền bước vội những bước chân trên nền đất. Tôi nhìn theo bóng lưng của Dũng cũng chợt hiểu rằng, duyên số của tôi và anh ta đến đây là hết, vĩnh viễn không thể quay trở lại, vĩnh viễn không thể cùng nhau nắm tay đi qua bất cứ con đường nào nữa.