Buổi tối hôm ấy cả nhà ba chúng tôi ra ngoài ăn cơm, thằng Bo ban đầu dường như vẫn chưa quen nên cứ hỏi suốt. Cũng may tôi và Dũng nói một hồi con cũng hiểu ra là từ nay sẽ ít về nhà ông bà nội. Từ nhỏ bà nội luôn ghét bỏ nên có lẽ Bo cũng không nhớ bà nhiều, chỉ có điều con vẫn buồn buồn. Dũng ngồi bên cạnh, ăn xong còn đưa Bo đi chơi loanh quanh, trẻ con là thế, nhanh quên nên chẳng mấy chốc đã vui vẻ trở lại. Tôi nhìn con, chỉ muốn ngày tháng sau này có thể bù đắp lại những tổn thương con phải chịu.
Ngày hôm sau Dũng xin nghỉ làm một buổi để đi tìm nhà trọ, nhìn anh vất vả tất tưởi chạy ngược xuôi tôi thực lòng cảm thấy tội lỗi vô cùng. Cuối cùng buổi sáng ấy tôi và Dũng cũng tìm được một căn chung cư nho nhỏ có hai phòng ngủ. Chung cư Hạ Long không đắt như trên Hà Nội, căn tôi và Dũng thuê còn chưa đến bốn triệu một tháng. Thật ra khi nghe tới gần bốn triệu tôi cũng không muốn thuê cho lắm, căn bản tôi chỉ cần một nhà trọ sạch sẽ, giá hai triệu đổ lại là được, thế nhưng Dũng lại muốn có hẳn một ngôi nhà tử tế nên tôi cũng gật đầu theo anh. Vả lại trước kia ở nhà tiền Dũng đưa cho mẹ chỉ còn một ít đưa tôi chi tiêu nhưng xác định ra ở riêng tiền lương sẽ không đưa cho mẹ nữa chỉ để chi tiêu cho ngôi nhà nhỏ này và hàng tháng gửi cho mẹ vài triệu để biếu thôi. Tôi nghe Dũng nói cũng hợp lý, căn chung cư lại rất sạch đẹp, nội thất đầy đủ nên cuối cùng anh ký hợp đồng thuê một năm.
Ngay buổi chiều ấy tôi chuyển đồ sang chung cư, Bo đi học nên tôi và anh chuyển xong đồ liền tranh thủ đi siêu thị mua thêm những gì còn thiếu.Cuối cùng thì sau một ngày vất vả căn hộ của tôi và Dũng cũng đã trở nên sạch sẽ, gọn gàng. Khi Dũng đi đón Bo, tôi cứ đứng bên tủ quần áo ngắm nghía mãi. Khi Bo về thấy nhà mới, thấy phòng ngủ riêng thì cười tít mắt hớn hở nói:
– Mẹ, nhà mình từ nay ở đây hả mẹ.
– Đúng rồi, phòng của Bo bên kia, Bo có muốn mẹ dẫn qua xem không?
– Dạ có ạ.
Tôi mở cửa căn phòng nhỏ, trên giường có vài đồ chơi của con mà hôm nay Dũng mua, vừa nhìn thấy Bo đã ôm chầm lấy Dũng nói:
– Ba mua cho Bo sao ba?
– Đúng rồi, con có thích không?
– Dạ con thích lắm, con cảm ơn ba.
Lâu lắm rồi mới thấy cảnh không khí gia đình hạnh phúc êm ấm thế này nên tôi cũng thấy mình như được tiếp thêm năng lượng. Tôi bước ra ngoài nấu cơm để bên trong Dũng chơi với Bo, tất nhiên tôi cũng biết đây mới chỉ là khởi đầu, gian nan còn ở phía sau nhưng chỉ cần Dũng thương tôi, thương Bo, chỉ cần Bo ngoan và khoẻ mạnh thì bất cứ khó khăn nào tôi cũng vượt qua được. Tối hôm ấy ăn cơm xong ba người chúng tôi cùng chui vào một phòng ngủ, thế nhưng Bo nó quen ngủ riêng nên chỉ nằm một lúc lại đòi mẹ cho sang bên kia. Tôi ôm con sang, ru con ngủ rồi mới trở về, lúc này tôi thấy Dũng cũng đã ngủ say. Có lẽ hai hôm nay anh mệt mỏi nhiều rồi, tôi nằm xuống bên cạnh ngắm nghía gương mặt anh. Hoá ra Dũng cũng gần ba mươi rồi, trên khoé mắt cũng có vài nếp nhăn nhè nhẹ. Tôi cứ nằm mãi như thế rồi cuối cùng cũng thϊếp đi.
Những ngày tiếp theo cuộc sống của tôi đẹp hơn cả tưởng tượng, có lẽ năm năm nay đây là khoảng thời gian tươi đẹp, hạnh phúc nhất. Hằng ngày tôi có thời gian để viết truyện kiếm tiền nhiều hơn, sáng tôi dậy nấu ăn sáng cho hai ba con xong là bắt đầu viết, đến gần trưa tôi chỉ nấu cơm cho một mình tôi vì Dũng ăn ở cơ quan, Bo ăn ở trường, chỉ có tối là lại nấu nướng. Bữa cơm gia đình ba người lúc nào cũng đầm ấm, dễ chịu cả, tôi nấu món gì hai ba con cũng khen và ăn bằng sạch. Tuy rằng cuộc sống bên ngoài thoải mái hơn nhưng tôi cũng vẫn hơi day dứt áy náy về mẹ chồng. Nói sao thì nói bà cũng vẫn là mẹ của chồng tôi, tôi có không thể hoà hợp được cũng không thể coi bà như không tồn tại nên tôi và Dũng định chủ nhật sẽ về thăm bà. Thế nhưng khi còn chưa kịp chuẩn bị gì thì sáng thứ bảy mẹ chồng tôi đã gọi điện cho Dũng khóc lóc nói rằng bà bị ốm, cuối cùng tôi và Dũng đành quyết định về thăm bà rồi chiều mới đi khám thai. Ban đầu tôi định dẫn cu Bo đi nhưng thằng bé sợ hãi không muốn đi, nghĩ lại cảnh hôm trước mẹ chồng tôi đánh Bo nên tôi cũng quyết định gửi thằng bé ở nhà cái Chi còn hai vợ chồng mua chút hoa quả đến.
Khi tôi và Dũng vừa đến nơi thì phát hiện một chiếc xe ô tô lạ đỗ ở ngay trước cổng, quay sang Dũng chợt thấy mặt anh như hơi tái lại. Khi còn chưa kịp hỏi thì đã có tiếng gõ cửa bên ngoài. Tôi đưa mắt nhìn ra mới biết anh Cường chị Ly cũng về. Không hiểu sao nhìn thấy chị Ly tôi có chút run rẩy. Dẫu rằng tôi biết việc cu Bo chẳng sớm thì muộn sẽ phải nói, nhưng chỉ không ngờ chị ấy lại là người nhúng tay vào việc này. Tôi thở dài vẫn phải mở cửa bước ra, vừa nhìn thấy tôi chị Ly đã cười nói:
– Thuỷ đấy à? Bo đâu em?
– Dạ em chào chị, Bo nó ở chỗ bạn em chơi chị ạ.
– Nghe nói vợ chồng chú thím chuyển ra ở riêng hả? Ra ở riêng sao không đưa Bo về thăm ông bà, sợ ông bà lại nhớ cháu.
Nghe đến đây, tôi bất giác lùi lại, khi nãy thú thực tôi không nghĩ gì nhưng nghe câu nói nhớ cháu được chị kéo dài tôi bỗng kinh tởm. Chị Ly không để ý thái độ đó của tôi mà xách giỏ hoa quả sang trọng cùng anh Cường bước vào. Tôi với Dũng cũng mang hoa quả đi vào sau. Khi vừa vào tới nơi đột nhiên tôi sững lại khi thấy một người phụ nữ rất xinh đẹp đang đỡ mẹ chồng tôi bước ra. Không cần phải suy đi đoán lại, tôi cũng nhận ra đó là chị Nga. Tôi từng thấy chị trên facebook… bên ngoài so với ảnh chị xinh đẹp hơn rất nhiều, mái tóc nâu hạt dẻ bồng bềnh cùng làn da trắng muốt. Chỉ có điều nhìn chị ở đây tôi lại thực sự sửng sốt. Chị dìu mẹ chồng tôi ngồi xuống, cảnh tượng trước mắt khiến tôi có chút ghen tị xen lẫn xót xa. Chị thật sự trở về rồi. Tôi đưa mắt nhìn Dũng, anh không nhìn thẳng vào mắt tôi mà cụp xuống rồi nói:
– Mẹ, mẹ ốm thế nào vậy?
Anh vừa hỏi xong mẹ chồng tôi đã rít lên:
– Mày cũng biết hỏi tao câu đấy cơ à? Tao ốm là vì mày đấy.
Tôi nhìn định đặt giỏ hoa quả lên bàn thì chị Ly đã đặt trước, giỏ hoa quả đắt tiền của chị khiến tôi hơi lúng túng. Chị thở dài nói:
– Mẹ, con đi vắt cho mẹ chút nước cam nhé.
– Thôi, cái Nga vừa vắt cho mẹ rồi, mẹ uống rồi.
– Thế mẹ ngồi xuống đi, hay mẹ vào nằm nghỉ đi chứ.
– Không nghỉ được, cứ nằm xuống nước mắt lại chảy ra. Con cái bất hiếu nghĩ nó chán.
Chị Ly hơi liếc mắt nhìn tôi dịu giọng nói:
– Mẹ à, vợ chồng chú thím ấy ra ngoài để có không gian riêng, mẹ cứ nghĩ ngợi rồi ốm lại không có ai chăm thế này con lo lắm.
Vừa nói đến đây mẹ chồng tôi đã nhìn tôi rít lên:
– Có người không muốn chăm mẹ, rồi con lôi kéo thằng Dũng đi, chắc nó muốn hai cái thân già này chết quách đi cho rồi. Đúng là yêu tinh nhền nhện, chỉ biết dùng chút nhan sắc đi quyến rũ người khác. Trên đời này lắm kẻ mặt dày không biết nhục, ừ mà sao biết nhục được, ăn chơi ra sản phẩm còn để người khác nuôi thì là cái thứ dạng gì không biết.
Tôi nghe xong mặt đỏ lên vì nhục nhã, trước mặt người khác bà cũng không giữ thể diện một chút cho tôi. Dũng dường như cũng rất tức giận, anh kéo giỏ hoa quả trên tay tôi rồi nói:
– Mẹ đang ốm thì cũng bớt nói linh tinh đi. Mà… Nga… sao cô…
Dũng vừa dứt lời chị Nga liền đứng dậy nói:
– Anh Dũng. Thực ra em không có ý đến đây làm phiền gia đình mình đâu mà tại mấy ngày trước em đang đi ra đường gặp bác bị ngất nên đưa bác đi viện. Mà lúc đó em gọi cho bác trai không được, nên sau đó em đưa bác về tiện chăm sóc bác luôn. Sức khoẻ bác hơi yếu… bác sĩ dặn cần nghỉ ngơi, ở đây không ai chăm sóc, em không nỡ để bác một mình nên…
– Nga, con không cần giải thích nhiều với nó đâu. Nó muốn nghĩ gì thì nghĩ nhưng tao nói cho mày biết cả một tuần nay không có con bé tao chết rồi. Nó chăm bẵm, cơm bưng nước rót lo cho tao, còn mày thì ở đâu. Chắc mày cũng mong tao chết quách đi cho nhẹ nợ chứ gì.
– Mẹ!
– Mày biết không, mình tao ở căn nhà này không ai ngó đến, ốm yếu cũng không ai biết, tao nuôi mày từ bé tới lớn mà mày cũng bỏ mặc tao lúc ốm đau.
Dũng nghe xong liền nhìn mẹ đầy áy náy, anh thở dài hỏi lại:
– Mẹ, ba đâu?
– Ba chúng bay giận từ hôm đấy bỏ về nội mấy ngày rồi…
– Sao mẹ không gọi bọn con, gọi con mới biết chứ.
– Gọi mày thì được tích sự gì? Mày chỉ biết con vợ mày chứ mày biết gì đến mẹ mày nữa đâu.
Chị Ly nhìn tôi trách móc:
– Thím Thuỷ, thế mà thím lại không chăm mẹ khỏi ốm rồi hãy đi. Mẹ đang ốm thế này… may mà có Nga.
Tôi khẽ bặm môi, chỉ cúi đầu xin lỗi, chị Nga có lẽ cũng ngại nên đứng dậy xin phép ra ngoài. Nhìn thấy chị từ ban nãy, đến tận giờ phút này tôi vẫn chưa hết bất an. Mẹ chồng tôi quý chị như vậy, chỉ là việc chị gặp lại bà, chăm sóc cho bà nó nhanh và vội vàng quá khiến tôi hơi khó tiếp nhận. Mẹ chồng tôi dường như không muốn nhìn mặt tôi nên nhìn giỏ hoa quả của tôi khinh khỉnh nói:
– Đi được thì đi luôn đi, về làm chó gì, đi luôn đi cho khuất mắt tao.
– Mẹ đừng như vậy nữa được không? – Dũng đáp
– Vậy mày muốn tao phải thế nào, phải quỳ xuống van nài mày đối xử tốt với tao hay sao?
– Mẹ xem mẹ đuổi vợ con đi chứ…
– Mày câm mẹ mồm lại đi, thứ con ngu si, tao đẻ ra mày là vô phúc vô phận.
Dũng thở dài kéo tay tôi ra ngoài đáp lại:
– Vợ chồng con muốn về thăm mẹ mà mẹ cứ thái độ thế này là sao? Được, bọn con về cho mẹ hài lòng.
Thế nhưng còn chưa kịp ra sân tôi đã nghe tiếng uỳnh, rồi tiếng chị Ly kêu lên:
– Mẹ, mẹ ơi.
Dũng buông tay tôi chạy vội vào trong, lúc này tôi mới biết mẹ chồng tôi ngã. Chị Ly nhìn tôi xua xua tay:
– Anh Cường, mau gọi cấp cứu mau lên, còn thím Thuỷ, thím về đi. Thấy thím mẹ lại tức giận, thím cứ về trước đi đã.
Dũng nhìn tôi gật đầu:
– Em về đi, lát anh có gì anh gọi.
Tôi thở dài bước xuống bậc thềm, cái nắng mùa xuân dìu dịu chiếu lên tôi. Bên ngoài chị Nga vẫn chưa về thấy mọi người trong nhà nháo nhác liền chạy vào. Tôi cứ đứng đó nhìn theo, mẹ chồng tôi ngã nhưng miệng vẫn lẩm bẩm:
– Đuổi nó đi, đuổi nó cho khuất mắt đi. Dũng ơi, Cường ơi… mẹ đau quá các con ơi.
Tôi chẳng còn cách nào khác đành rảo bước ra khỏi cổng rồi đứng dưới gốc cây sấu lặng thinh nhìn vào căn nhà to lớn ấy. Một lúc sau xe cấp cứu cũng đến, tôi thấy mọi người chạy theo ra, chị Ly, anh Cường, chị Nga, và chồng tôi. Hoá ra… hoá ra đây mới đúng là một gia đình mà mẹ chồng tôi mong. Tôi chua xót, cảm giác bị rũ bỏ lại hiện lên, giống như năm ấy ba ruột tôi từng đuổi tôi và chị gái ra khỏi nhà. Có lẽ trên tôi có mặt trên cõi đời này đã là sai, hai mươi sáu năm qua hạnh phúc với tôi còn chẳng đếm được theo số năm chỉ là vài ngày, vài tháng le lói giữa khoảng thời gian u ám dài đằng đẵng. Trời mùa Xuân, cây cối cũng đâm chồi nảy lộc nhưng sao lòng tôi lại quá nhiều u uất. Thế nhưng rồi tôi mới sực nhớ ra mình còn một mầm non đang nhú trong lòng, nghĩ đến đây tôi bỗng lại thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên. Khi mọi người đi khuất tôi cũng bắt một chiếc taxi đến phòng khám thai. Dũng không đưa tôi đi được, tôi tự đi cũng đâu có sao. Khi vừa làm xong các xét nghiệm, siêu âm bác sĩ liền nói:
– Kết quả đây nhé, thai phát triển bình thường nhưng cô nên ăn uống tẩm bổ một chút nữa vì tôi thấy cô hơi gầy đấy. Thai sáu tuần rồi đây là giấy hẹn khám lần tiếp theo cô cất đi này.
Tôi nhìn vào hình siêu âm, tự dưng không kìm được bật cười. Thật ra thì mọi thứ cũng đâu có gì tệ quá, có tệ thì nhìn thấy sinh linh này, thấy Bo là cũng hạnh phúc rồi. Tôi bước ra ngoài hít chút khí trời rồi bắt xe đi về. Khi về đến chung cư tôi cũng thấy cái Chi đang dắt tay cu Bo dưới sảnh, hai dì cháu vừa đi vừa ăn kẹo trông đang yêu vô cùng. Cái Chi thấy tôi lắc đầu nói:
– Đấy, nghe mày nói về nhà lão Dũng tao đoán ngay rồi mày sẽ phải lướt về sớm đúng không sai mà.
Cái Chi biết hết chuyện của nhà tôi, tôi cũng chẳng giấu giếm nó nên khẽ gật đầu. Khi lên đến căn hộ tôi đưa Bo sang phòng giục con đi ngủ, lúc ra ngoài thấy cái Chi đang ngồi vắt chân lên bàn tóp tép ăn hoa quả. Vừa thấy tôi nó liền nói:
– Thuỷ này, mày có bao giờ nghi ngờ lão Dũng sẽ nɠɵạı ŧìиɧ không?
– Sao mày hỏi thế?
– Lão ấy làm trưởng phòng… mà nhân viên phòng lão ấy toàn con gái, tao thấy lão ấy hay đi công tác nữa, mày thì lại hiền lành, truyền thống. Thực sự mày tin lão ấy à?
Trước nay cái Chi ít nói vấn đề riêng tư của vợ chồng tôi, nghe nó nói tôi cũng hơi ngạc nhiên.
– Tao…
– Haiz, mày phải điếm lên.
– Vãi, điếm là gì?
– Là lên giường phải như mấy con cave ý, đàn ông thích vợ ngoan nhưng lúc lên giường lại thích vợ da^ʍ hiểu không.
– Nhưng…
– Này, tao nói thật nhé, hôm trước bên ông Dũng sang ngân hàng tao để vay tiền đầu tư ý. Mẹ chứ tao nhìn con Chinh với mấy con phòng ông ấy mà ngứa hết tiết. Đấy, mày ở nhà làm con khọm già, mà bên cạnh chồng mày toàn mấy em xinh xắn trẻ măng, đàn ông thì lại dễ sa ngã. Mày đừng có chủ quan quá, không mấy con đấy thì bên cạnh ông Dũng cũng đầy con khác, bọn phò bây giờ chúng nó kinh lắm, mốt là chọn người có vợ để la liếʍ cơ. Mà con ôn Chinh sao tự dưng chui vào công ty ông Dũng làm gì thế? Nhìn nó tao cứ thấy khó chịu ý.
– Nó ra trường xin việc ở đấy mà.
– Mày cứ cẩn thận không thừa, tao thấy lão Dũng cũng đẹp trai, phong độ… thời đại này không giữ chồng mất như chơi ý.
– Nhưng mấy năm nay anh Dũng cũng có điều tiếng gì đâu?
– Điều tiếng gì mày biết cái chó gì chứ? Ông ý đi ngủ với gái ông ý lại khoe hay livestream trên facebook cho thiên hạ thấy chắc mà điều với chả tiếng. Tao bảo rồi, mày thay đổi tý đi, mày cũng đẹp gái, dáng thanh mảnh, mặt xinh ăn đứt mấy con kia lại vợ trưởng phòng thì làm sao cho sang lên đi.
– Nhưng giờ đang bầu bí sang thế quái nào được.
Cái Chi nhìn tôi kinh ngạc:
– Cái gì? Mày có chửa á?
– Ừ.
– Lạy chúa trên cao, con theo đạo Phật. Bạn bè toàn mấy lứa hết rồi còn mỗi mình con vẫn đang lông bông.
– Thì lấy chồng đi.
– Khỏi, lấy rồi cả ngày lo giữ chết mệt.
Tôi bật cười ngồi tâm sự với nó đến khi bên ngoài có tiếng lạch cạch bên ngoài. Cái Chi nhìn thấy Dũng chào mấy câu rồi đi về, Dũng bước vào, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi. Tôi nhìn anh hỏi nhỏ:
– Mẹ sao rồi anh?
– Mẹ không sao, bác sĩ bảo bị suy nhược cần tĩnh dưỡng.
– Thế ba đã về chưa anh?
– Ba về rồi nhưng mai vợ chồng anh Cường lên Hà Nội rồi sợ không ai chăm sóc cho mẹ.
– Hay là để em…
– Thuỷ, mẹ đang ghét em thế này thôi em chăm lại khó ra. Thôi, để anh tranh thủ, giờ có ba ở nhà thì mỗi ngày anh tranh thủ qua là được rồi.
– Nhưng…
– Em đừng nghĩ gì, đợt này anh cố gắng lấy lòng mẹ rồi tính sau. Em nằm nghỉ đi tý anh đưa đi khám thai.
Tôi bật cười đáp:
– Em khám xong rồi, thai khoẻ mạnh anh ạ.
Dũng đưa tay xoa bụng tôi vui vẻ nói:
– Sao lại khám một mình, mẹ hư quá con nhỉ, chả cho ba được ngắm xem con bằng cỡ nào rồi.
– Bé xíu xiu à.
– Đâu, đưa giấy siêu âm cho anh xem đi.
Tôi vào phòng lấy giấy siêu âm cho Dũng, anh ngồi xuống nhìn cái chấm bé tin hin tự dưng mắt lại ươn ướt. Anh xem chán chê liền ngồi dậy ôm tôi vào lòng khẽ nói:
– Em có muốn ăn gì không anh mua.
Không nhắc tôi không để ý, nhắc lại khiến tôi cảm thấy miệng lưỡi muốn ăn thứ gì chua chua buột miệng đáp:
– Em đang thèm xoài cóc linh tinh…
Vừa nói xong đã thấy Dũng đứng dậy kéo cao cổ áo đi ra ngoài. Tôi khẽ gọi lại:
– Anh đi đâu vậy?
– Mua xoài cho em.
Còn chưa kịp ngăn anh đã mở cửa bước ra rồi chạy xuống dưới. Lâu lắm rồi tôi chỉ quen phục vụ người khác, giờ anh lại khiến tôi nhớ lại hồi mới mang thai Bo. Dù cho Bo không là con anh anh cũng đối xử với tôi tốt như vậy… tôi bỗng thấy cay cay sống mũi. Hoá ra bao năm rồi cảm xúc ấy vẫn vẹn nguyên như vậy… chỉ có điều tôi không hề biết rằng khoảng thời gian hạnh phúc này cũng sắp không còn dài nữa rồi.